Hắn tiện tại được chuyển đến một căn nhà nhỏ với Naruto cùng với một bảo mẫu không mấy thân thiện cho lắm, mỗi khi nhìn về phía hắn đều là một loại ánh mắt coi thường ghẻ lạnh và có phần sợ hãi, phải là sợ hãi một người trưởng thành sợ hãi hai đứa trẻ mới hai tuổi.
Hắn biết chuyện gì xảy ra nên cũng không thèm để ý, hắn bây giờ cần phải để ý là làm sao sống thật tốt trong cái thế giới âm mưu và giết chóc này.
Lưu Hạo một tay gối đầu ghé người nhìn ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, hắn thấy nó cũng không có gì khác so với bầu trời tại trái đất kia.
“ Nếu như đã cơ hội được sống, chẳng ai lại muốn chết cả. Với sự kì diệu của thế giới này cũng có lẽ ta có thể một lần nữa trở lại quê hương. Hoặc… tự tay tạo ra một thế giới từ kí ức. Nói thế nào đi nữa ta cũng cần sức mạnh.”
Ngay khi Lưu Hạo còn đắm chìm trong đống suy nghĩ của mình,một giọng nói non nớt chợt vang lên bên cạnh hắn.
“ Anh hai, những người ngoài kia thật đáng ghét… em sẽ không chơi với họ đâu… không chơi với họ đâu…”
Lưu Hạo quay đầu lại nhìn xem nằm ngay bên cạnh mình một đứa bé, hai mắt nhắm chặt ngủ rất say sưa. Ánh mắt hắn từ kiên định chuyển thành chìu mến, đưa tay kéo chăn đắp lại cho nó, sau đó lại vỗ nhè nhẹ vài cái.
“ Đúng, bọn họ thật đáng ghét, không cần quan tâm đến họ làm gì, anh hai sẽ chơi với em… Ngoan ngủ đi.”
Dường như nghe được lời nói của Lưu Hạo, đứa bé kia liền ngọ ngoậy một chút rồi tiếp tục ngủ say.
“ Uzumaki Ichiro… nếu đã sống lại thì ta phải chấp nhận thân phận mới của ta rồi. Như vậy từ nay ta sẽ là Uzumaki Ichiro, còn kiếp trước cứ để nó là quá khứ đi.”
………………….
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai anh em nhà Uzumaki nay đã được bốn tuổi, thân thể cũng lớn hơn trước rất nhiều. Trong hai năm này, Ichiro đã tìm hiểu được khá nhiều điều về thế giới này, không khác gì những gì hắn biết. Hắn phát hiện các con em của các gia tộc từ nhỏ đã được tắm thuốc, khiến cho thể chất tăng mạnh hơn những đứa trẻ khác, con đường sau này sẽ phát triển nhanh hơn, đi xa hơn. Một kẻ mồ côi như hắn chắc chắn không thể hưởng đãi ngộ đó được.
Ichiro mặc dù là con trai của Hokage Đệ Tứ, tuy nhiên thân phận này không được mọi người công nhận, hơn nữa vì sự tồn tại của cửu vĩ mà còn bị xem quái vật. Cho nên hai anh em bọn hắn càng không thể nào có đãi ngộ giống như những con em trong gia tộc kia được. Ichiro không cho rằng hắn biết trước các sự kiện trong tương lai liền sẽ vô đối, bởi vì có thể tương lai vì hắn mà thay đổi. Vả lại nếu như xuất phát thua người khác thì cho dù biết trước cũng đã sao, chắc gì đã vượt lên được.
“ Mình cần phải kiếm được phương thuốc đó, chỉ cần có được thuốc tắm mình liền không thua kém bọn họ…”
Nghĩ như vậy nhưng cho dù làm đủ mọi cách hắn cũng không thể kiếm được phương thuốc nào. Dù sao hiện tại cách mà hắn có thể làm cũng là dụ dỗ bọn nhóc trong gia tộc hoặc là theo bọn hắn về nhà, nhân lúc không người tìm kiếm. Một phương thuốc quý như vậy không thể bị hắn dùng cách đơn giản như thế tìm ra được. Ichiro không còn kiên nhẫn đợi vận may của hắn bạo phát.
“ Đợi người không bằng dựa mình,ta cũng không tin các ngươi ngâm thứ cạn bã đó có thể mạnh hơn ta. Thiên tài có 99% là nỗ lực, ta sẽ không thua.”
Từ đó Ichiro bắt đầu tự mình ma luyện, hắn mới đầu còn nhẹ nhàng, nhưng càng về sau hắn lại càng trở lên điên cuồng, chỉ cần hắn còn một chút sức lực hắn đều sẽ tiếp tục ma luyện bản thân. Bởi vì hắn biết chỉ có không ngừng ma luyện mới có cơ hội trở về, cho dù cơ thể hắn có bị thương tổn về sau. Nhưng dường như điều đó không hề xảy ra, cơ thể hắn vẫn mạnh khỏe không có dấu hiệu gì bất thường.
Mỗi ngày Ichiro đều sẽ sáng sớm rời nhà chạy bộ ra sau làng, sau đó hắn sẽ đánh một lần thái cực quyền, đây chính là thói quen hắn luyện được từ kiếp trước, chạy đến công viên cùng các bô não đánh thái cực. Ichiro tìm được một bãi đất trống ở khu rừng sau làng, chỗ này khá kín đáo, còn có một thác nước bên cạnh, rất thích hợp làm nơi luyện tập của hắn.
Kể từ hôm ấy, Ichiro chuyển nghề làm tiều phu, mỗi ngày hắn đều chạy bộ ra sau núi chặt cây, làm gỗ sau đó lại chuyển gỗ về khu đất trống như một bài tập rèn luyện. Từ số gỗ đó hắn bắt đầu xây dựng khu tập luyện. Kết quả sau nửa năm anh tiều phu của chúng ta đã thành công xây cho mình một khu luyện, mặc dù có vẻ không hề hiện đại.
Đầu tiên là một thao trường với hình nhân bằng gỗ, nơi này là chỗ cho hắn luyện tập quyền cước. Mặc dù trước đó hắn không trộm được phương thuốc gì nhưng một vài thế võ đơn giản hắn lại lấy được rất nhiều. Trong lúc huấn luyện Ichiro luôn mang phụ trọng trên người, khiến cho thể lực của hắn bị tiêu hao nhanh hơn, đổi lại sức bền của hắn cũng nhanh chóng nâng cao, tốc độ và sức mạnh cũng được đè ép.
Đằng sau thao trường chính là một khu đầm lầy cắm đầy cọc gỗ với độ cao thấp khác nhau, khoảng cách giữa chúng cũng không đồng đều. Đây chính là nơi luyện tập bộ pháp của Ichiro, hắn sẽ phải chạy thật nhanh trên những cọc gỗ kia cho tới khi tất cả đều có dấu chân của hắn. Bởi độ cao thấp và khoảng cách không đều nhau, rất khó để một người chạy nhanh trên đó mà không bị té. Mà một khi bị té thì người đó sẽ được tắm trăng miễn phí bằng bùn hữu cơ từ lá cây, thân thiện với môi trường.
Sau khi đã có thành tựu ở mặt bộ pháp, Ichiro bắt đầu luyện tập khả năng phản xạ bằng việc né những khúc gỗ bay. Những khúc gỗ được cột trên những cành cây không ngừng bay qua bay lại, nó sẽ xuất hiện từ mọi hướng, kể cả là từ dưới đất chui lên. Chỉ cần hơi chút sơ hở, hắn đều sẽ bị nện cho không còn hình người, chẳng ai muốn ăn những chiếc bánh que khổng lồ lại cứng rắn như vậy.
Phía sau cùng còn có một bãi luyện tập kết hợp cả hai nơi trước gồm cả đầm lầy cọc và gỗ bay. Hơn nữa còn được xây trong một hốc núi, ánh sáng bên ngoài rất khó có thể lọt vào được, một khi tiến vào gần như biến thành đêm tối,tầm nhìn liền bị hạn chế. Nơi này giúp Ichiro rèn luyện cả bộ pháp lẫn khả năng phản ứng, có thể nói là nơi hoàn thiện thân pháp của hắn.
………………..
Ichiro hiện tại đứng trước rừng gỗ bay, hắn không vội xông qua mà là hít một hơi thật sâu sau đó đưa tay lên. Trên tay hắn cầm một chiếc khăn đen, hắn không chút do dự buộc lên đầu mình che kín hai con mắt.Hiện tại hắn đã biến thành một tên mù,bây giờ hắn có thể dựa vào chính là đôi tai của mình.
“Đi thôi.”
Khẽ nhếch miệng một cái,cả người hắn liền lao về phía trước như một mũi tên,bước chân hắn lúc xa lúc gần,tốc độ lại không chậm chút nào.Ngay lúc này bên tai của hắn vang lên tiếng xé gió,Ichiro không chút do dự thụp người xuống,một khúc gỗ cùng lúc đó lướt qua đầu của hắn.Vừa tránh khỏi một khúc gỗ,đằng sau hắn lại vang lên tiếng xé gió,Ichiro không chút hoang mang vội né người sang phải tránh đi,tốc độc của hắn vẫn không hề giảm tiến về phía trước.