Hiển nhiên, đòn công kích kim quang này là có chủ ý và mục đích riêng.
Người này bao phủ trong hắc bào, thân tư lẫm liệt, nhưng thoạt nhìn khí thế che lấp dưới hắc bào lộ ra lại vô cùng bình thường, nếu không phải ánh mắt thiêu đốt và sắc mặt thâm trầm của Yêu hoàng vẫn chăm chú nhìn về phía người đó, chỉ e rằng không có bất cứ yêu quân nào tin được, hắn chính là kẻ đã gây ra trận động loạn (biến động hỗn loạn) đó. Rốt cuộc từ hậu cổ giới khai mở đến nay, chưa từng nghe nói người nào có thể cướng ép phá được hộ giới (kết giới bảo hộ) của yêu giới, đương nhiên, ba vị thượng thần xưa nay không xuất thủ lại là chuyện khác.
Kẻ mặc hắc bào chậm chạp không lên tiếng, hô hấp của chúng nhân dần dần trở nên gấp gáp, và trong toàn bộ quảng trường, cũng chỉ có Phượng Nhiễm hai tay khoanh trước ngực, híp mắt nhìn về phía vạn chúng đang ngước nhìn, thần thái thoải mái.
Nửa giờ sau, một tiếng thở dài trầm thấp từ bên trong hắc bào truyền ra, lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, chúng nhân tinh thần lập tức chấn động, rốt cuộc cũng có động tĩnh, chỉ là trên mặt đều mang vẻ hồ nghi, thanh âm này sao lại nghe trẻ tuổi như vậy?
“Còn che cái gì mà che, người ta đều phát hiện cả rồi, ta đã bảo ngươi đừng làm mấy cái chuyện che đầu đậy mặt này rồi.” Tiếng trẻ con thanh thúy đột nhiên vang lên, mang theo mấy phần dứt khoát và hờn giận có vẻ đương nhiên.
Dưới ánh mắt của vạn chúng, một bàn tay nhỏ mềm mại trắng nộn đột nhiên kéo mở hắc bào che đậy trên đầu xuống, ngay lập tức cảnh tượng bên trong lộ ra trước mặt chúng nhân.
Một thanh niên năm tuổi không lớn ôm theo một nữ đồng khoảng bảy tám tuổi đứng giữa quảng trường, nữ đồng quay lưng lại với chúng nhân, nhìn không rõ bộ dáng, chỉ là hai cái bọc nhỏ trên đầu vô cùng bắt mắt mỗi khi chủ nhân của nó lắc lư, còn thanh niên đang đứng thẳng người kia, đường nét thâm sâu, dung mạo tuấn mỹ, mặc dù hiện tại sắc mặt nhu hòa nhìn vào nữ đồng trong lòng, trên dưới toàn thân hắn vẫn vây quanh bởi cảm giác ôn đạm nhàn nhạt và áp bức lạnh lẽo, trong đôi mắt đen nhánh bốc lên mấy ngọn lửa màu vàng, có màu sắc giống hệt với luồng kim quang ngang không xuất thế ban nãy đã ngăn cản năng lượng của Yêu hoàng.
Dường như rất bất đắc dĩ dưới sự phàn nàn của nữ đồng, hắc bào bao phủ trên người thanh niên từ từ biến mất, trường bào bích lục như màu sắc trên ôn ngọc xuất hiện trước mặt chúng nhân, thanh niên vẻ mặt thanh lãnh cúi đầu, trên mặt mang theo bất đắc dĩ nhìn nữ đồng trong lòng, nói: “Được rồi, ta đây không phải nghe ngươi rồi sao, đừng náo nữa.”
Thanh âm nhu hòa, bên trong có một chút thanh lãnh.
Phượng Nhiễm trợn mắt há hốc miệng nhìn hai người cách đó không xa xem người khác như không khí, mắt giật giật, âm thầm chặc lưỡi, đáy lòng hiện ra một tia hồ nghi, nữ đồng khí thế hùng hồn này, không phải là.. Hậu Trì sao? Có lẽ vậy!
Loại tư thái tiếp xúc quỷ dị như vậy.. Nhớ lại suy nghĩ đùa cợt lúc mới tới yêu giới, Phượng Nhiễm híp mắt lại, trong đôi mắt phượng lóe lên ý cười xảo trá.
“Các hạ xông vào đệ tam trọng thiên của ta, phá kết giới của ta, rốt cuộc là ai?” Thanh âm không giận tự uy của Yêu hoàng chậm rãi truyền tới, lúc ánh mắt quét qua Hậu Trì thì lóe lên một cái, nhưng cũng không dừng lại quá lâu, chỉ lạnh lùng nhìn thanh niên cách đó không xa, đem vấn đề ban nãy hỏi lại lần nữa, trong thanh âm mơ hồ mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn và ngưng trọng.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra tiên khí yếu ớt khó thấy trên người nữ đồng cùng với khí tức cực đại còn sót lại trên người thanh niên, xem ra, nữ đồng này có vẻ là tiểu tiên thú mà thanh niên nuôi dưỡng, bình thường được nuông chiều quen thói, cho nên mới kiêu căng vô lễ như vậy.
Thanh niên ngẩng đầu lên, kim quang rực rỡ nơi đáy mắt từ từ biến mất, một lần nữa biến thành một mảnh đen nhánh, miệng khẽ động, lạnh lùng nói: “Tiên giới Thanh Mục.”
Thanh âm phát ra, ý lạnh bên trong khiến người khác bất giác rùng mình, nhưng vẫn không thể sánh bằng chấn động do bốn chữ này mang tới.
Thượng quân Thanh Mục, vị tiên quân vô cùng thần bí cường đại trong tiên giới hàng nghìn năm nay, đã từng một thân một mình tại nơi sâu nhất Bắc Hải trảm sát đám hậu cổ hung thú cửu đầu xà, sau khi khiến tam giới chấn kinh thì hành tung trở nên bí ẩn, cực ít người biết được bộ dạng của hắn, nhưng không ngờ tới thực lực lại cường hoành như vậy, chẳng qua mới làm thượng quân được nghìn năm, lại có được sức mạnh có thể áp chế được cả Yêu hoàng, thật là khiến người khác phải kinh sợ.
Loại đối thủ như vậy không ai muốn so hơn, ngay cả những kẻ trong yêu tộc trước nay ưa thích chiến đấu, vì vậy sắc mặt Yêu hoàng cũng biến đổi, nghĩ tới bình thường trong tam giới đồn đại tính khí Thanh Mục cổ quái, ánh mắt lóe sáng, thầm nghĩ quyết không thể để cho hạng người này trở thành kẻ thù của yêu giới, ngay lập tức miễn cưỡng treo lên mấy phần vui vẻ nói: “Thì ra là Thanh Mục thượng quân, tiên yêu hai giới đình chiến đã hàng nghìn năm, trước nay không chút tranh chấp, không biết hôm nay tới yêu giới của ta, là vì chuyện gì?”
Nếu như điều động sức mạnh hộ giới của yêu giới, hắn không hẳn là không thể lấy mạng của Thanh Mục, chỉ là loại chuyện vô cớ gây thù này, có vẻ không khôn ngoan cho lắm, thượng quân có thể dập tắt được tử diệm trên Sinh Tử môn, ngay cả Thiên đế cũng không thể tùy ý điều khiển, nếu như hắn có thể không đếm xỉa đến tranh đấu giữa hai giới, thì cũng là chuyện tốt.
Thanh Mục mấp máy môi, còn chưa lên tiếng, một giọng hừ mềm mại đáng yêu từ trong lòng thanh niên truyền ra, nữ đồng quay đầu lại phía đối diện Thanh Mục, không nhịn được nhìn Yêu hoàng cách đó không xa nói: “Đại cá tử (người to lớn) à, ngươi nhiều lời quá, chuyện nhìn rõ ràng như vậy, vẫn còn muốn hỏi lần thứ hai?”
Thanh âm của hài tử này trực tiếp dứt khoát, khiến cho toàn bộ yêu quân trên quảng trường đáy lòng đều đánh nhẹ một cái, Thanh Mục thượng quân dám lạnh nhạt với bệ hạ thì cũng thôi đi, tiểu tiên thú không biết chui ra từ nơi nào kia, sao lại cũng không biết quy củ như vậy, có yêu quân định nghiêm giọng trách mắng, nhưng vừa mới ngẩng đầu, lại trông thấy bộ dạng nữ đồng ngồi trong lòng Thanh Mục thượng quân, vẻ mặt biến thành ngạc nhiên, đáy mắt lộ ra một chút kinh nghi (kinh ngạc ngờ vực).
Yêu quân yêu tộc tại nơi này đều là hạng linh lực thâm hậu, vì vậy rất ít người có tướng mạo xấu xí, nhất là yêu quân Thường Thấm cùng với thượng quân Phượng Nhiễm cũng như vậy, nhưng chúng nhân trong trường đều mơ hồ cảm thấy, cho dù lấy dung nhan của các nàng, cũng khó có thể so được với tiểu nữ đồng đang ngồi trong lòng Thanh Mục thượng quân kia.
Chỉ mới bảy tám tuổi, mơ hồ có thể nhận ra vẻ tuyệt đại phương hoa sau này, đôi mắt đen nhánh vô cùng linh động, hoạt bát linh lợi lại mang theo một chút uy áp khó thấy, trên người nàng mặc áo lông trắng như tuyết, lộ ra vẻ cao quý thanh nhã.
Loại dung nhan đại khí kinh thế (hơi thở làm thế nhân kinh sợ) này, đừng nói hiếm thấy trong yêu giới, cho dù là tiên giới, chỉ sợ cũng rất ít người có thể sánh bằng, hài tử này chẳng lẽ là hậu thế còn sót lại của một vị thượng quân nào không hay xuất thế cũng không chừng?
Phượng Nhiễm trợn mắt há miệng nhìn nữ đồng nhướng mày cáo mượn oai hùm đang treo trong lòng Thanh Mục, đáy mắt lộ vẻ chấn kinh, khí tức này quen thuộc như vậy, nhất định là Hậu Trì không sai, nhưng vạn năm trước lúc nàng tới Thanh Trì cung thì Hậu Trì còn chưa trưởng thành, lại cũng không phải là loại bộ dạng kinh thế tuyệt đỉnh như vậy, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Cảm giác được một chút tiên khí khó thấy trên người nữ đồng, chúng nhân không khỏi khẽ lắc đầu, hài tử này dung mạo xinh đẹp, chỉ sợ rằng không thể lớn lên, sẽ sớm chết yểu mà thôi!
Yêu hoàng cũng có cùng suy nghĩ với người khác, hắn nhàn nhạt chăm chú nhìn nữ đồng cách đó không xa đang quay đầu lại, thanh âm bất giác trầm xuống, nhưng sự sắc bén trong lời nói lại không giảm nửa phần: “Thanh Mục thượng quân, Bổn hoàng có thể không tính toán ngươi vô lễ đối với Bổn hoàng, nhưng chí ít nên quản tốt hài tử kia, chẳng lẽ trong nhà nàng trưởng bối không dạy cho nàng lễ nghi phải có trước mặt trưởng bối hay sao?”
Hiện tại hắn cũng không dám coi Hậu Trì là tiên thú nữa, chỉ xem là một tiểu hài được chiều chuộng trong một thế gia tiên giới có phúc trạch sâu rộng, theo Thanh Mục du ngoạn mà thôi.
Thanh Mục nhìn Hậu Trì trong lòng, khóe miệng từ từ vẽ lên một độ cong quỷ dị, trưởng bối, gia giáo? Chỉ sợ trong khắp tam giới có khả năng gánh được những lễ nghi này của Hậu Trì, số lượng cực ít có thể đếm trên đầu ngón tay, Yêu hoàng tuy là chủ nhân của một giới, e rằng cũng không có cái tư cách này.
Chẳng qua là tiểu sát thần này muốn phát uy mà thôi, nhớ lại sau khi Hậu Trì biến nhỏ thì tính tình trở nên tinh quái, hắn ngẩng đầu nhìn hướng Yêu hoàng trong đáy mắt lộ ra một chút vui sướng hả hê khi người gặp nạn.
“Yêu hoàng, trước kia Sâm Vũ đã hủy hôn, để Thường Thấm yêu quân rời khỏi đệ tam trọng thiên vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên), nhưng hắn lại cưỡng ép giữ người lại, bất luận xét về đạo nghĩa hay là chức trách nhị điện hạ yêu giới của hắn mà nói, cũng đều không phải chuyện nên làm, Phượng Nhiễm thượng quân không nhịn được vì Thường Thấm mà xuất thủ, bọn họ là người đồng vai phải lứa, cũng không có gì là sai trái.” Thanh âm đạm mạc thanh thúy vang lên giữa quảng trường yên tĩnh, nữ đồng ngồi trong lòng Thanh Mục sau khi nghe thấy lời Yêu hoàng thì buông đôi tay đang vòng lấy cổ thanh niên xuống, quay người nhìn thẳng Yêu hoàng, ánh mắt trong sáng uy nghiêm.
Yêu hoàng sửng sốt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua một tia hoảng hốt lại khiến cho hắn cảm giác được một loại uy áp hoàn toàn bất đồng với Thanh Mục, hắn giương mắt nhìn về nữ đồng cách đó không xa, đáy mắt xẹt qua ám quang ngưng trọng, hài tử này.. rốt cuộc là ai?
“Thanh Li nhân lúc hai người đang chiến đấu thì ra tay đánh lén, phạm vào đại kỵ, tuy ngươi đã xử phạt, nhưng rõ ràng bất công. Lại thêm ngươi cưỡng ép Phượng Nhiễm bị thương phải động thủ, vốn dĩ không thể thắng, mặc dù là vì năm đó mất con, nhưng cũng đánh mất khí độ của chủ nhân một giới, ta không cho rằng việc Thanh Mục xuất thủ là sai, ngươi tuy là Yêu hoàng, nhưng không phải lúc yêu giới giáng lâm thì đã xuất thế, mặc dù được ý trời có thể chấp chưởng yêu giới, nhưng không có tư cách đem một giới này vào tay tộc yêu hổ của ngươi được.”
“Còn về gia giáo của ta.. sợ rằng ngươi không đủ tư cách để chất vấn!” Vẫn là giọng nói thanh thúy ôn đạm, nhưng mang đầy ý lẫm liệt túc lãnh (lạnh thấu xương), giống như.. nàng sinh ra đã có được tôn quý và uy nghiêm có thể vượt qua cả nhân thế.
Phượng Nhiễm bất giác sờ sờ mũi, nhìn Sâm Vũ sắc mặt tím xanh, đáy mắt hiện lên ý cười nồng đậm, tiểu Hậu Trì tự ý làm xằng này, quả thật không phụ Cổ Quân thượng thần dạy bảo.. nàng thật sự vui mừng.
Phải biết rằng thân phận thượng thần là tôn quý trong tam giới, giống như Cổ Quân thượng thần, hắn tuy rằng lựa chọn xây dựng Thanh Trì cung trên đất tiên giới, nhưng không đại biểu cho việc hắn là người của tiên giới, quyền lực và uy danh của hắn, so với Yêu hoàng mà nói, là không giống nhau, hôm nay Hậu Trì nổi giận với Yêu hoàng, kỳ thực cũng không phải là không thể, chỉ là với bộ dạng hiện tại của nàng, nhìn có chút hoang đường cùng với chẳng ra làm sao cả!
Vậy mà lại nói ta không có tư cách chấp chưởng yêu giới? Tiểu oa ngang ngược kia!
Đôi con ngươi yêu dị trong mắt Yêu hoàng đột nhiên co rút lại, hắn nhìn nữ đồng trịnh trọng trang nghiêm cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một chút lạnh lẽo, đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe được giọng nói bất đắc dĩ của Thanh Mục cách đó không xa, tức giận dâng lên nơi lồng ngực trong nháy mắt giống như bị mắc kẹt ứ đọng lại.
“Tiểu Trì, lời này quá nghiêm trọng rồi, Yêu hoàng chấp chưởng yêu giới đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi sao có thể nói hắn không đủ tư cách chấp chưởng yêu giới cơ chứ?”
Tiểu Trì? Lời nói của Thanh Mục vẫn còn vang bên tai, Yêu hoàng nhìn hướng tiểu nữ đồng không giận tự uy trong lòng hắn, hít vào một hơi khí lạnh, đáy mắt lộ ra vẻ kinh nghi không dám tin.
Theo như hắn biết, danh hào của thượng thần được tam giới coi trọng, khắp cửu châu bát hoang này người lấy mệnh danh Trì, đếm tới đếm lui cũng chỉ có duy nhất một người mà thôi, đó là tiểu thần quân mà Cổ Quân thượng thần chờ đợi vạn năm mới trăm đắng nghìn cay mà xuất thế, còn chưa phá xác đã có được vị trí thượng thần.. Thượng thần Hậu Trì!