Trông mong nhìn thiếu nữ trên mỏm núi đá tay cầm lưỡi câu đang tụ tinh hội thần chăm chú nhìn vào mặt nước, lời muốn nói bị nghẹn trong cổ họng Phượng Nhiễm, nàng trợn tròn đôi mắt phượng, một đầu tóc đỏ không gió tự bay, nàng lên trước một bước, ngồi xếp bằng bên cạnh thiếu nữ, giáp mặt nửa canh giờ mới ngập ngừng nói: “Hậu Trì, ngươi có thể nói cái gì đó đơn giản một chút được không.. Đừng quên lần trước lúc Cổ Quân thượng thần hồi cung, là ta báo cho ngươi, bằng không những hí bản nhân gian Trường Khuyết mang về cho ngươi ấy đã sớm bị phát hiện rồi.”
“Đinh” một tiếng trong trẻo vang lên, lưỡi câu vẽ một vòng tròn trong ao, khua lên từng gợn sóng trên mặt nước rồi dần dần tan ra.
“Phượng Nhiễm, chuyện này đã lâu rồi, mấy vạn năm nay ở chỗ Trường Khuyết ta vì ngươi mà chịu trách nhiệm biết bao nhiêu việc, sớm đã bù trừ hết rồi.” Thiếu nữ tên gọi Hậu Trì đến đầu cũng không quay lại, nhìn lưỡi câu đang nhẹ rung trong tay nói: “Những con cá này đã trở nên thông minh rồi, từ nãy tới giờ cũng không cắn câu, thật là vô vị..”
Phượng Nhiễm nghe thấy lời này khóe miệng co giật một cái, cá lớn lên trong Hoa Tịnh trì sao có thể là thứ tầm thường được, phần lớn đã sớm thành tinh rồi, chỉ là vì bị ngươi làm cho lãng phí thời gian, bọn chúng mới không biến thành hình người mà thôi.
“Hậu Trì.. Cá ở phàm gian có thể cắn câu.” Nàng trước nay hung hăng bá đạo thành quen, nhưng đối với người trước mắt này lại vô cùng kiên nhẫn, chỉ cười cười lấy lòng.
“Ngươi muốn đi thọ yến của Đông Hoa đến thế sao?” Chưa từng thấy qua bộ dáng Phượng Nhiễm ăn nói khép nép như vậy, trong lời nói của Hậu Trì cũng hiện ra một chút nghi hoặc, nàng xoay người lại, nhìn Phượng Nhiễm, mắt nhướng lên.
Thiếu nữ ấy có dung mạo thanh tú, nhìn dáng vẻ tuổi tác chẳng qua chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, cảm giác lúc trở mình nhìn lên vẫn còn mang theo mấy phần hài đồng non trẻ, trên người mặc bố y thanh sắc, trông vô cùng bình thường.
Nếu như không phải nàng xuất hiện tại nơi tiên gia phúc địa này, cúi đầu trước mặt lại là thượng quân một giới, thì không ai có thể tưởng tượng được nàng chính là Hậu Trì thượng thần nổi danh lẫy lừng trong tam giới.
Chỉ có lúc đôi mắt kia nhìn ngươi, dường như trong đó có một loại cảm giác sâu nặng về thế gian vạn vật thương câu bạch khích, nếu không phải Phượng Nhiễm đã quen biết nàng nhiều năm, chỉ e cũng không tránh khỏi kinh ngạc.
Nàng lúc mới gặp cũng đã từng kinh nghi, về sau mới hiểu rõ, cho dù linh lực của tiểu thần quân vẫn kém cỏi, nhưng sau khi phá xác ra ngoài thì cũng đã mấy vạn tuổi, tự nhiên là không thể so sánh cùng với tiên nhân bình thường khác.
Phượng Nhiễm hiểu được Hậu Trì có thể trưởng thành đến nay quả thực không dễ dàng, khi đó lúc nàng mới tiến cung Hậu Trì đã lớn chừng hài đồng mười tuổi, bây giờ qua vạn năm cũng không có dáng vẻ của một người lớn, những năm này nhìn nàng từng chút chầm chậm trưởng thành, trong lòng luôn tự nhủ Cổ Quân thượng thần quả thật đáng thương, nếu như là tiên gia bình thường khác, lấy tiên cơ của Hậu Trì như vậy, chỉ sợ sớm đã hôi phi yên diệt rồi, cũng may mà Thanh Trì cung tụ họp linh khí của thiên địa, linh dược chất đống lớn, mới có thể nuôi dưỡng nàng trưởng thành.
Mặc dù nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong lời nói lại có một loại uy áp mà tiên nhân khác khó có thể sánh được, hiếm thấy được Hậu Trì hỏi thăm nàng trịnh trọng như vậy, Phượng Nhiễm do dự một hồi, mới trả lời: “Đúng, ta thực sự muốn đi, danh thiếp thượng thần cũng chỉ có ngươi cầm mới đi được, nếu là ta.. Cổ Quân thượng thần không ở đây, những kẻ đó chỉ mong ta tới gây sự.”
“Trái lại, có lẽ Đông Hoa cũng không dám tìm ta gây phiền phức.” Hậu trì gật đầu, tiện tay bỏ cần câu xuống, nâng cằm nhàn nhạt nói: “Thọ yến của Đông Hoa lúc nào thì bắt đầu?”
“Năm ngày sau.”
“Vậy ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta bốn ngày sau khởi hành.”
“Hả?” Phượng Nhiễm bất chợt nghe thấy lời này liền sững sờ, đáy mắt đột nhiên phát sáng: “Hậu Trì, ngươi nguyện ý ra ngoài ư?”
Điều này thật là kỳ quái, người thà rằng hàng ngàn hàng vạn năm ngồi ngốc trong Tranh Trì cung đến nổi mốc lại có thể đơn giản đáp ứng như vậy?
“Phượng Nhiễm, ngươi tới Thanh Trì cung bao lâu rồi?” Hậu Trì nhấc chân hướng phía trong cung bước tới, không nhanh không chậm hỏi.
“Đã một vạn năm rồi..”
“Ngươi xưa nay chưa từng yêu cầu ta..” Hậu Trì xoay người, nhìn nữ tử đang ngừng lại phía sau, đáy mắt quét qua vài phần ý vị sâu xa.
Thượng quân đỉnh phong trong tam giới vô cùng hiếm có, Phượng Nhiễm sinh ra từ tộc phượng hoàng, tính cách cao ngạo không gì sánh được, mặc dù nàng được Cổ Quân thượng thần tương cứu nên mới cam nguyện ở lại Thanh Trì cung, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ cúi đầu quy phục tiên quân khác ngoại trừ Cổ Quân thượng thần.
Vạn năm này Hậu Trì chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Phượng Nhiễm cấp thiết khẩn cầu như vậy, hai người ở chung với nhau vạn năm, tuy trên miệng không nói, nhưng phần tình cảm này người thường không thể so sánh, dù rằng trong tiềm thức nàng không muốn xuất cung, nhưng nếu là vì Phượng Nhiễm, thì cũng không phải là không thể phá lệ.
“Ta chưa từng hỏi ngươi trước kia vì sao lại tới Thanh Trì cung, ngươi cũng không nói.. Hôm qua Trường Khuyết mới cho ta biết, Tử Viên cũng tới thọ yến của Đông Hoa, ngươi là nhắm vào hắn sao?”
Xích mích vạn năm trước, nàng cũng là hôm qua từ trong miệng Trường Khuyết mới biết được.
Phượng Nhiễm gật đầu, không nói gì. Nàng không muốn đem vướng mắc trong quá khứ vào Thanh Trì cung, cũng không có ý muốn mượn uy thế của Cổ Quân thượng thần để báo thù, trong đáy lòng nàng, mối thù của lão yêu thụ một ngày còn chưa báo, nàng vĩnh viễn cũng chỉ là cô nữ Phượng Nhiễm trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, báo thù vốn dĩ là chuyện của một mình nàng, vì vậy nàng mới không đem cừu oán trước đây nói cho Hậu Trì biết.
“Phượng Nhiễm, ngươi là thượng quân của tiên giới, bất luận trước đây phụ thần hạ mệnh lệnh gì, ngươi làm việc cũng không cần phải sợ bóng sợ gió, nhìn trước ngó sau, cho dù Thanh Trì cung không làm được việc, cũng vẫn che chở được cho ngươi.”
Phượng Nhiễm nhìn Hậu Trì sau khi nói xong lời này liền ngoảnh mặt rời đi, sắc mặt phức tạp, hồi lâu sau mới sờ sờ cằm, nhớ lại ngày trước lúc Cổ Quân thượng thần rời cung có nói qua một câu, đột nhiên có chút minh bạch.
“Phượng Nhiễm, Hậu Trì từ nhỏ lớn lên tại Thanh Trì cung, tính tình đạm bạc, chưa từng ra đến cửa cung nửa bước, nhưng nàng lại vô cùng bao che khuyết điểm, nếu như có một ngày, ngươi cần đến nàng, cứ nói rõ ràng là được.”
Có lẽ ngày trước Cổ Quân thượng thần đã đoán được sớm muộn cũng có ngày nàng sẽ bị những kẻ đó gây phiền toái, cho nên mới phân phó nàng như vậy.
Phượng Nhiễm đứng bên cạnh Hoa Tịnh trì, đáy mắt lộ ra vài phần thư thái, nhịn không được khẽ cười trách một câu: “Không phải muốn giúp ta sao, còn nói cái gì mà đại nghĩa lẫm nhiên (oai phong lẫm liệt) như thế, thật là kỳ quái.”
Tiên dinh của Đông Hoa thượng quân nằm trong Đại Trạch sơn ven bờ Đông Hải, vài ngày trước thọ yến, khách quý đã chật nhà, chúng tiên tề tựu.
Tử Viên thượng quân một lần nữa lựa chọn lễ vật, vội vội vàng vàng cuối cùng cũng tới trước thọ yến một ngày, nhìn chúng tiên tụ họp, đáy mắt không khỏi lộ ra ý cười do dự, tiên nhân càng nhiều, ngày mai trên thọ yến chuyện hắn phát ra sẽ truyền đi càng xa.
Cùng lúc đó, Phượng Nhiễm lửa giận đầy mặt nhìn Hậu Trì ngồi xếp bằng trên tường vân với khuôn mặt vô lại, vẻ mặt bi phẫn tới mức bầm gan tím ruột: “Ngươi nói, ngươi nói.. Bình thường ở Thanh Trì cung bảo ngươi luyện tập tiên pháp thì ngươi không luyện, bây giờ ngay cả tường vân cũng giá không nổi, nếu để những tiên nhân kia nhìn thấy, còn không biết sẽ cười nhạo ngươi đến mức nào!”
Hậu Trì khoát khoát tay, tỏ vẻ không quan trọng: “Có quan hệ gì, ta chính là thượng thần, có ngươi ở bên cạnh ta là đủ rồi, tam giới có ai mà không biết ta gió thổi một cái liền ngã, vả lại lẽ nào còn có kẻ dám bắt ta đường đường là thượng thần phải biểu diễn giá vân hay sao?”
Lời tận tình khuyên bảo của Phượng Nhiễm bị nghẹn lại, bất lực phất phất tay áo, không thèm nhìn Hậu Trì đang bóc lột nàng một cách quang minh chính đại nữa.
“Nhớ kỹ, Đông Hoa tốt xấu gì cũng là lão thượng quân đức cao vọng trọng, phía dưới có một đám lớn đồ tử đồ tôn, ngươi đừng có tới cửa mà còn bày ra bộ mặt đáng ghét như vậy, tới lúc đó cho dù có lý cũng sẽ biến thành vô lý.” Hậu Trì thong thả ung dung phân phó Phượng Nhiễm, thấy bộ mặt ương ngạnh của nàng ấy thì biết có nói nữa cũng vô dụng, dứt khoát nheo mắt lại ngáp dài.
Thôi vậy, mặc kệ nàng gây ra chuyện gì, mình nhất định sẽ không để cho nàng phải chịu thiệt thòi.
Không thể không nói, trong tư duy nhất định, những suy nghĩ logic của cặp chủ phó này có cảm giác tương tự đáng kinh ngạc, đương nhiên, một người lấy thực lực nói chuyện, một người kia ấy mà.. đương nhiên là lấy chỗ dựa vững chắc để nói chuyện rồi.
Đại khái chốn phàm gian có loại con cháu quần là áo lụa dựa vào gia thế mà hoành hành, chính là chỉ Hậu Trì này rồi.
Một đường chầm chậm giá vân, vào đêm trước thọ yến hai người cuối cùng cũng tới được chân Đại Trạch sơn, đêm đã về khuya, trước dinh tiên tuy giăng đèn kết hoa, nhưng ngay cả một tiên quân quản sự cũng không có, duy chỉ có vài đứa tiểu đồng rũ mắt ngáp dài đang mong ngóng ngồi ở trước cửa.
Hai người này một là sát thần ngủ đông ở trong Thanh Trì cung vạn năm, còn một người trong vạn năm cũng chỉ nghe đến kỳ danh, vị thượng thần hiếm có chưa từng xuất hiện, đừng nói tiểu tiên đồng, cho dù là tiên quân có chút nhãn lực e rằng cũng không thể nhận ra, vì vậy lúc hai người đang giá vân tới dinh tiên giữa sườn núi, tiên đồng giữ cửa ngay đến phản ứng một cái cũng không muốn.
Lấy danh hào của Đông Hoa thượng quân, những ngày này thần tiên muốn liếm mặt tới ướt lây chút điềm may hay muốn kết giao nịnh hót cũng không ít, để không làm những tiên quân này quá khó xử, nhị đệ tử Nhàn Trúc của Đông Hoa thượng quân vì bọn họ đặc biệt sắp xếp chỗ nghỉ dưới chân núi. Tin tức này trong lúc đưa thiếp mời đã thông báo cho chúng tiên đều biết, vì vậy tiên nhân nào không có thiếp mời đều rất tự giác đi xuống chân núi.
Đương nhiên, nhiều người biết không có nghĩa là hai người hiện tại đang đứng trước cửa cũng biết, đêm hôm khuya khoắt hai người trơ trọi đứng trên quảng trường phía trước tiên dinh chờ tới lúc đón khách, cảnh tượng có mấy phần thê lương.
Phượng Nhiễm thấy đã lâu mà chưa có ai ra nghênh tiếp, hai mắt lập tức trợn lên, kéo theo Hậu Trì ngông nghênh ngạo mạn chuẩn bị xông vào bên trong.
Tiên đồng giữ cửa trông thấy hai người đi tới bên này, cũng giật mình, sợ chính mình nhìn nhầm, vội vàng cung kính nói: “Không biết là vị thượng tiên nào? Có thiếp mời hay không?”
Thanh âm này vừa nhẹ vừa trong, còn mang theo mấy phần sợ hãi non nớt, Phượng Nhiễm là người dễ mềm lòng, ngay lập tức khí thế tiêu tan đi không ít, nhưng vẫn làm bộ làm tịch: “Tất nhiên là có thiếp mời..”
Mới nói được một nửa thì bị người phía sau kéo áo bào, nàng quay đầu lại, thấy Hậu Trì gãi gãi đầu nhìn nàng, trong thần sắc ngày thường vốn thanh đạm dường như mang theo đầy vẻ ngượng ngùng: “Phượng Nhiễm, ta quên tìm Trường Khuyết lấy thiếp mời rồi..”
Phượng Nhiễm sững sờ, đảo tròng mắt khinh bỉ, nói: “Trí nhớ của ngài thật tốt.. Không sao, giống như báo danh hào mà thôi..”
Bên này hai người đang thì thầm lặng lẽ, tiểu đồng bên kia lại mơ hồ nghe được vài câu, thấy hai người đã lâu không có động tĩnh, bèn đảo mắt, không khách khí nói: “Hai vị tiên quân, thượng quân nhà ta đã chuẩn bị chỗ nghỉ cho khách nhân tại chân núi, tiên quân có thể dời bước.”
Phượng Nhiễm sửng sốt, từ sau khi nàng từ Uyên Lĩnh Chiểu Trạch đi ra vẫn cứ ở trong Thanh Trì cung, luận về thế sự cũng không hơn Hậu Trì bao nhiêu, nghe tiên đồng này nói còn cho rằng tất cả khách nhân đều nghỉ ngơi dưới chân núi, lập tức không so đo thêm nữa.
Chỉ có Hậu Trì nheo nheo mắt, ngồi trên mây nhìn mấy tiểu tiên đồng kia không rõ ý vị, lại khiến cho mấy đứa nhỏ kia toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Trong rừng trúc dưới chân núi dựng không ít nhà trúc ngang dọc, ý cảnh không tệ, Phượng Nhiễm tùy tiện chọn một gian rồi đi vào trong tĩnh tọa, Hậu Trì cả ngày đều ngủ trên mây, sinh lực tràn đầy, thấy Phượng Nhiễm khép mắt ngưng thần, bèn để lại mảnh giấy nhắn rồi đi ra ngoài tản bộ.
Hậu Trì đi ra khỏi nhà trúc, có chút khó hiểu, nơi đây tiên vụ (sương tiên) lượn lờ, dồi dào linh lực, so với Thanh Trì cung cũng không kém nhiều lắm, nhưng nơi này sát gần Đông Hải, dưới biển hàng vạn sinh linh, đều dựa vào tiên khí của Đại Trạch sơn mà sống, theo lý mà nói nơi đây cho dù không khô kiệt, cũng không thể tràn đầy linh khí như vậy, càng huống hồ.. linh khí này khiến cho Hậu Trì có một loại cảm giác thân thuộc không thể lý giải.
Hậu Trì linh lực không cao, nhưng nhãn giới lại cực tốt, nghĩ rằng trong Đại Trạch sơn này chắc chắn có điều kỳ lạ, sinh nghi liền một mình chầm chậm đi về phía sau núi.
Hai giờ sau, nàng đi tới chỗ sâu sau núi, đúng lúc chuẩn bị bỏ đi, thì lại đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh.
Trong rừng phong, có trăm thước đất trống, xuất hiện một kiếm mộ, hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm gãy ngang cắm trong đó, lờ mờ đan xen chỉ thẳng lên trời, xa xa nhìn lại, cảm giác như có một loại viễn cổ dày nặng, mang theo thê lương hoang vắng, linh lực từ trong kiếm mộ ngưng tụ liên tục không dứt, chầm chậm phiêu tản (trôi đi), cuối cùng bao phủ toàn bộ xung quanh Đại Trạch sơn.
Mấy dặm kiếm mộ vô danh này, chính là nguyên nhân khiến cho Đại Trạch sơn dồi dào linh lực.
Hậu Trì nhìn về hàng vạn tiên kiếm bị tàn phá không còn nguyên dạng, cau mày đứng một bên, nàng không biết rằng cư nhiên còn tồn tại một nơi như vậy bên trong tam giới. Hàng vạn tiên kiếm, cho dù bị tàn phá không còn nguyên dạng, nhưng cũng cực kỳ hiếm có, vì sao tam giới lại không biết, bình yên tồn tại cho đến ngày nay?
“Hậu Trì, thì ra ngươi ở đây!”
Phía sau người truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm của Phượng Nhiễm, Hậu Trì quay đầu, nhìn thấy Phượng Nhiễm vô cùng lo lắng giá vân bay về phía này.
“Ngươi sao lại tùy tiện chạy loạn, trong Đại Trach sơn có không ít tiên thú, bọn chúng không thể nhận ra thân phận thượng thần của ngươi..” Phượng Nhiễm miệng không ngừng mắng, nhưng trên mặt lại không có nhiều lo lắng, chung quy Cổ Quân thượng thần đã để lại không biết bao nhiêu pháp bảo hộ thân cho Hậu Trì, tiên quân bình thường sẽ không tới gần Hậu Trì được, đợi tới bên cạnh Hậu Trì nàng mới bật ra một tiếng hô nhỏ: “Đông Hoa thượng quân này thật là nhàn rỗi, cư nhiên trên núi lại dựng một phần mộ trống không lớn như vậy.”
Hậu Trì ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì? Mộ trống?”
“Đúng mà, trong hố này không có cái gì cả, nhìn thực sự rợn người.” Phượng Nhiễm bị Hậu Trì đột nhiên cao giọng làm cho giật bắn người, lại hướng hai mắt nhìn vào trong hố mới nói.
“Ngươi không nhìn thấy cái gì sao?”
“Không thấy.”
Hậu Trì quay người lại nhìn mộ kiếm gãy, lại hồ nghi nhìn hai mắt của Phượng Nhiễm, sờ sờ dưới cằm rồi lấy một loại khẩu khí vô cùng thần bí nói với Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm, ta cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao ta lại có mệnh cách thượng thần rồi..”
Phượng Nhiễm bị khẩu khí này làm cho nổi da gà khắp người, thấy Hậu Trì nheo mắt đầy vẻ mãn nguyện, không khỏi hỏi: “Vì sao?”
Vừa hỏi xong nàng liền hối hận, trong tam giới có ai mà không biết, mệnh cách của Hậu Trì thượng thần là do sáu vạn năm trước Cổ Quân thượng thần tại đại hôn của Thiên đế cưỡng ép mới có.
“Ý trời, ý trời, không thể nói được. Phượng Nhiễm, ngươi cứ đi trước, ta vẫn muốn ở lại đây xem một chút.” Hậu Trì khoát khoát tay, vòng quanh kiếm mộ tỉ mỉ quan sát.
“Nhưng trời sắp sáng rồi..” Nghe lời này, Phượng Nhiễm trợn tròn mắt, nói.
Tia nắng sớm bắt đầu le lói, tiếng chuông giữa sườn núi phá vỡ bầu trời tĩnh lặng, khi xa khi gần truyền đi khắp nơi.
Thấy Hậu Trì căn bản không nghe thấy lời này, Phượng Nhiễm giọng than thở: “Vậy thì ta đi lên trước, ngươi cũng lên nhanh một chút!”
Chờ sau khi bóng lưng Phượng Nhiễm dần mất hút trên không trung, Hậu Trì mới khẽ nheo mắt nhìn mộ kiếm gãy.
Tam giới không biết nơi này, thì ra nguyên nhân là như vậy ư? Tại sao chỉ mỗi nàng lại có thể thấy được?
Tiên dinh của Đông Hoa giữa sườn núi đặc biệt náo nhiệt, Tử Viên thượng quân đứng giữa chúng tiên, đầy mặt tươi cười, sắc mặt kiêu căng, lúc hắn quay người lại thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cùng với một đám tiểu tiên bước vào trong đại đường, đáy mắt đảo qua một tia phẫn hận khó nhận thấy, cười ha hả đi lên trước nghênh đón.
“Ta còn tưởng là ai, vạn năm không thấy thượng quân xuất hiện trong tam giới, bản quân còn cho rằng thượng quân ngươi sớm đã vinh đăng cực lạc, được hưởng thụ cuộc sống vĩnh cửu rồi chứ!”