“Nói đi, ngươi muốn hỏi cái gì?” Hậu Trì thấy Phượng Nhiễm đầy mặt hiếu kỳ, uể oải duỗi eo nói.
“Hậu Trì, vừa rồi ngươi.. là có chuyện gì?”
Tác phong cùng với cử chỉ như thế, căn bản không phải cứ giả bộ là có thể làm được, cho dù Hậu Trì có thể học được mười phần dáng vẻ không giận tự uy của Cổ Quân thượng thần, thì trước mặt mọi người cũng không làm ra được cái loại dáng vẻ đó, giống như là.. trong nháy mắt biến thành một người khác vậy.
“Ta cũng không biết rõ, hẳn là do cái này.”
Hậu Trì chìa tay ra, trên cổ tay một chuỗi vòng tay đá đen dưới từng tia sáng phản chiếu xuống tỏa ra ánh sáng màu mặc lục sâu thẳm, nếu nhìn kỹ, còn có thể vô tình phát hiện từng phần phía trên được bao phủ bởi hoa văn cuồn cuộn mô phỏng dáng hạc trên thẻ bài cổ.
Vòng tay này Hậu Trì đã đeo trên người mấy nghìn năm rồi, lúc bình thường thì đen thùi lùi, không có gì nổi bật, thật sự không nhìn ra điều gì khác thường, đây là lần đầu tiên Phượng Nhiễm trông thấy chuỗi vòng này biến thành màu mặc lục.
“Vừa rồi lúc ta leo tới được tiên dinh vừa vặn nghe thấy ngươi và Tử Viên nói chuyện, chúng tiên tụ tập trên quảng trường, Đông Hoa lại nhận được ân của Cảnh Giản, cho dù ta là thượng thần, nhưng ngươi cũng biết thanh danh của ta xưa nay còn không bằng thượng quân bình thường, muốn trừng phạt Tử Viên tuyệt không phải điều dễ dàng.”
Hậu Trì nâng cằm uể oải nói, dáng vẻ lười biếng: “Vì thế ta đã nghĩ cách biến ra dáng vẻ đoan trang hơn một chút rồi mới đi lên, tốt xấu gì cũng hù dọa được người khác, nào biết thử nửa ngày cũng không thành công, sốt ruột liền trút tiên lực vào trong vòng tay, kết quả.. liền biến thành cái dáng vẻ mà vừa rồi ngươi thấy đó.”
“Thần kỳ như vậy ư?” Nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của nàng, Phượng Nhiễm thực sự khó đem hai từ ‘sốt ruột’ đặt trên người nàng ấy, chỉ đành cầm vòng tay lên tỉ mỉ đánh giá, đầy mặt hồ nghi.
“Phía trên này hình như có một số chữ, có điều ta nhìn không rõ.” Phượng Nhiễm lẩm bẩm một câu, đưa lại vòng đá vào tay Hậu Trì.
“Ta cũng không nhìn rõ, có điều thứ đồ này quả thật có chút cổ quái, đây là Bách Huyền tặng cho ta lúc ta khải trí, hắn nói, vòng này tên gọi.. Hóa Kiếp.”
“Hóa Kiếp? Tên gì mà kỳ quái.” Phượng Nhiễm nói, không chú ý trên mặt Hậu Trì lúc đọc cái tên này lướt qua một tia mù mịt.
Thông thường thần khí từ thời thượng cổ truyền xuống đều rất có linh khí, có danh tự cũng không có gì kỳ lạ.
“Hậu Trì, nói không chừng đây là lợi khí thời thượng cổ, ngươi đeo lên cũng có thể xung xung môn diện, nên mang theo.” Nghĩ đến Hậu Trì linh lực yếu kém, Phượng Nhiễm vừa đeo vòng đá vào cổ tay nàng vừa không kìm được nói.
Sung môn diện? Hậu Trì nghĩ tới tiên lực kia từ trên vòng đá phóng ra đánh lên người Tử Viên, nhếch môi không ngăn lại hành động của Phượng Nhiễm.
“Phượng Nhiễm, Bách Huyền đã tám nghìn năm không trở về Thanh Trì cung rồi nhỉ?”
“Ừ, ta đã rất lâu không gặp hắn rồi.” Phượng Nhiễm sờ sờ cằm, nhìn Hậu Trì nheo mắt cười.
Bách Huyền là người chỉ đứng sau Cổ Quân thượng thần ở Thanh Trì cung, lúc nàng tiến cung hắn vẫn cứ ngây ngốc ở trong cung chiếu cố Hậu Trì, không ai biết lai lịch của hắn, cũng không ai biết tiên lực của hắn đến cùng đã đạt tới cảnh giới nào. Mặc dù chưa tỉ thí qua, nhưng lần đầu tiên thấy Bách Huyền Phượng Nhiễm đã biết nàng vĩnh viễn không phải đối thủ của hắn.
Bất kể tiên lực nông sâu, trên thân người đó, tỏa ra khí tức có thể khiến cho người khác hoàn toàn thần phục.
Tám nghìn năm trước Hậu Trì khải trí, sau khi biến thành dáng vẻ thiếu nữ, Bách Huyền liền rời khỏi Thanh Trì cung, không trở lại nữa, cũng là sau lúc đó, hành tung của Cổ Quân thượng thần bắt đầu bất định.
“Phượng Nhiễm, chúng ta không trở về Thanh Trì cung nữa, đi Liễu Vọng sơn đi.” Hậu Trì lãnh đạm phân phó một câu, sờ sờ vòng đá nơi cổ tay.
“Hả, không về Thanh Trì cung? Ngươi muốn đi tìm Bách Huyền?” Tuy rằng giọng điệu mang theo ngờ vực, nhưng dù là ai cũng có thể nghe ra sự phấn khích trong lời nói của Phượng Nhiễm, chức trách của nàng là ở trong Thanh Trì cung bảo hộ Hậu Trì, nếu như Hậu Trì không ra Thanh Trì cung, nàng cũng không thể rời khỏi Thanh Trì cung nửa bước, lấy tính cách của nàng, một vạn năm này có thể khiến cho nàng buồn chết.
“Đúng, ta phải hỏi hắn.. vòng đá này rốt cuộc là chuyện gì.”
Trong tiềm thức, Hậu Trì lờ mờ cảm thấy.. ngoại trừ Bách Huyền, cho dù là Cổ Quân thượng thần cũng không thể cho nàng đáp án.
“Được, ngươi ngồi cho vững, bây giờ chúng ta đi.”
Bên tai truyền tới tiếng Phượng Nhiễm cười híp mắt, kình phong bên cổ vụt qua cực nhanh, thổi bay tóc dài trên vai.
Hậu Trì cụp mắt xuống, đột nhiên nhớ lại lời nói ngày trước lúc Bách Huyền rời cung, sắc mặt dần ngưng lại.
Hậu Trì, chờ đến lúc ngươi biết được lý do ta tặng ngươi chuỗi vòng đá này, là lúc chúng ta gặp lại.
Bách Huyền, ngươi nói, bây giờ có phải đã đến lúc rồi không?
Vì sao Thiên Hậu vừa sinh ra nàng đã chán ghét mà vứt bỏ, vì sao phụ thần sau khi nàng khải trí lại không ở lại Thanh Trì cung, lúc ẩn lúc hiện, vì sao nàng là thượng thần chi tử, lại mãi mãi không có biện pháp ngưng tụ tiên lực?
Những điều này, Bách Huyền, có phải ngươi sẽ nói cho ta biết không?
Trên Đại Trạch sơn.
Tiếng phượng hoàng vang dội trên không phía chân trời làm bừng tỉnh mọi người, nhìn đến nữ tử trong nháy mắt xuất hiện trên quảng trường, chúng tiên ngoại trừ thần sắc lộ ra một chút bất ngờ, nhiệt thiết (nhiệt huyết và khẩn thiết) thường ngày trái lại biến mất trên khuôn mặt.
“Cảnh Chiêu công chúa giá lâm Đại Trạch sơn, lão đầu tử thật là vinh hạnh quá đỗi.” Đông Hoa cười ha hả đi lên đón tiếp, thấy người tới, nghĩ đến Hậu Trì thượng thần vừa mới rời đi, thở ra nhẹ nhõm.
“Lão thượng quân đa lễ rồi, Cảnh Chiêu chỉ là vãn bối, tới chúc thọ là việc nên làm.” Nữ tử nói ra lời này mặc một bộ váy dài tay áo rộng màu tím đậm, dung mạo quyên nhã (nhỏ nhắn tao nhã) tựa như trăng sáng, thân hình cao mảnh, nhìn một cái, quả thực hoa lệ vô song.
Chỉ là trong miệng nàng nói lời khiêm tốn, vẻ mặt đối với chúng tiên đang hành lễ lại mang vẻ kiêu căng, trâm vàng trên đầu theo mỗi bước đi chậm rãi thậm chí còn phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Cảnh Giản liếc nhìn sắc mặt chúng tiên có chút biến đổi, thầm thở dài một hơi, chẳng qua một điểm này, Cảnh Chiêu đã thua triệt để rồi.
Nếu luận về khí độ đoan trang, nàng vĩnh viễn không bằng Hậu Trì mới vừa rời đi.
“Lão thượng quân, hôm nay chúng tiên dự đại yến, sao tất cả lại đứng hết ở trên quảng trường vậy?” Cảnh Chiêu mỉm cười mở miệng, đi về phía Cảnh Giản.
Cảnh Giản thấy trên mặt Cảnh Chiêu mang ý cười, nào không biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, thần sắc đoan chính chuẩn bị mở miệng, nhưng lại nghe thấy thanh âm mang chút cung kính của Đông Hoa thượng quân.
“Hôm nay Hậu Trì thượng thần giá lâm Đại Trạch sơn, là vinh hạnh của tiểu tiên, tiểu tiên vừa mới dẫn chúng tiên nghênh bái thượng thần, vẫn chưa kịp trở vào tiên dinh.”
Đông Hoa cười híp mắt nói, đáy mắt xẹt qua ý cười kỳ quái, đừng trách lão nhân gia hắn không phúc hậu, Cảnh Chiêu công chúa và Hậu Trì thượng thần thân phận khó xử, cho dù lão đầu tử có chán sống thì hắn cũng muốn biết, một nhà Thiên đế nếu như biết được Hậu Trì thượng thần chưa từng ra khỏi Thanh Trì cung nay đã xuất hiện trong tam giới, rốt cuộc sẽ có thái độ như thế nào?
Đó là rắc rối cẩu huyết còn sót lại mấy vạn năm trước a..
Cảnh Giản dường như không nghĩ tới Đông Hoa thượng quân lại trực tiếp nói ra miệng như vậy, vội nhìn về phía Cảnh Chiêu, khuôn mặt ôn hòa cũng mang theo chút nôn nóng, muội tử này từ nhỏ đã cực kỳ không thích người khác nhắc đến vị kia trong Thanh Trì cung, nếu như nàng tức giận trong tình huống này, truyền ra ngoài thì quá thất lễ rồi.
Cảnh Chiêu sắc mặt cứng nhắc, bước đi ngạo mạn đột nhiên ngừng lại, bỗng quay người nhìn hướng Cảnh Giản, thấy huynh trưởng gật đầu, sau một chút do dự mới cứng nhắc cười cười, nói: “Thì ra là Hậu Trì.. thượng thần tới đây, trước kia Cảnh Chiêu chưa từng gặp qua Hậu Trì thượng thần, không biết bây giờ nàng ấy ở đâu?”
Toàn bộ trên quảng trường, bất luận là ai cũng nghe ra trong lời nói của Cảnh Chiêu sự kiên định và cương ngạnh, đều âm thầm lắc đầu.
“Thượng thần vừa rồi đã rời đi cùng với Phượng Nhiễm thượng quân rồi, nếu như công chúa có nhã hứng, không ngại vào tiên dinh của ta uống vài ly rượu, để cho lão đầu tử dốc hết khả năng của chủ nhà.” Có lẽ là biết loại hành động này quá khó xử hậu bối, Đông Hoa cười hòa giải nói, nhưng lại không ngờ Tử Viên đần độn bên cạnh đột nhiên kêu lên.
“Công chúa điện hạ, cứu ta, tiểu tiên không phải là cố ý không tôn trọng Hậu Trì thượng thần.” Có lẽ bắt được một tia sáng, thanh âm của Tử Viên đặc biệt vang dội, nhưng hắn vẫn không thể cử động cơ thể dù chỉ một chút, ánh mắt hướng về Cảnh Chiêu mang theo hoảng sợ nóng ruột và khẩn thiết.
Cảnh Chiêu nhìn sắc mặt Tử Viên lúng túng, giật mình cụp mắt xuống, che giấu chút hứng thú bên trong, ngón tay bấu chặt trong ống tay áo rộng, quay người hướng Đông Hoa thượng quân nói: “Lão thượng quân, rượu trước tiên xin miễn, Tử Viên chính là thượng quân của thiên cung, rốt cuộc đã phạm phải tội gì, mà bị đối đãi như vậy?”
Sau khi nàng nói xong thì xoay người nhìn Tử Viên, vẻ mặt một mảnh dửng dưng trang trọng: “Tử Viên thượng quân, phát sinh chuyện gì, ngươi cứ nói ra, ta sẽ xin phụ hoàng làm chủ cho ngươi.”
Đông Hoa sửng sốt, dường như không ngờ Cảnh Chiêu lại dám ở trước mặt chúng tiên chất vấn mệnh lệnh của thượng thần, thậm chí còn có ý nghĩ lấy danh của Thiên đế để gây áp lực, đành phải đối với Tử Viên đặt điều thị phi chắp tay nghiêm nghị nói: “Cảnh Chiêu công chúa, Tử Viên thượng quân đối với Hậu Trì thượng thần không kính trọng, chúng tiên đều nhìn thấy, không có gì là không thỏa đáng.”
Thấy lời nói của Đông Hoa thượng quân xác thực, giống như đối với lời bản thân mới vừa nói rất không tán đồng, đáy mắt Cảnh Chiêu xẹt qua một tia giận dữ, ngay lúc chuẩn bị mở miệng tra hỏi, lại bị người nào đó kéo ống tay áo, quay đầu lại trông thấy Cảnh Giản hướng về phía Đông Hoa trịnh trọng hành lễ: “Lão thượng quân, Cảnh Chiêu tuổi nhỏ, cư xử không ra dáng, vẫn xin lão thượng quân đừng để bụng.”
Hậu Trì là thượng thần tôn quý được tam giới công nhận, ngay cả phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng chỉ là đồng cấp với nàng mà thôi, chất vấn mệnh lệnh của thượng thần, đồng nghĩa với việc xem uy tín của bốn vị thượng thần như giẻ rách bỏ đi, cho dù Cảnh Chiêu là công chúa cao quý, nếu như Hậu Trì thực muốn truy cứu, phụ hoàng cũng không thể không phạt.
Cảnh Chiêu hướng vẻ mặt ủy khuất nhìn Cảnh Giản, cảm giác được bàn tay Cảnh Giản nắm lấy cổ tay nàng thật chặt, đành phải lùi ra phía sau hai bước không lên tiếng nữa.
Cảnh Chiêu chính là ái nữ của Thiên đế, chúng tiên đương nhiên không ngu ngốc dựa vào một câu nói mà đắc tội với nàng, lần lượt tiến lên hòa giải, ngay cả Đông Hoa cũng liên tục khoát tay nói không sao.
“Nếu đã như vậy, Đông Hoa thượng quân, bây giờ ta sẽ mang Tử Viên thượng quân trở về xin phụ hoàng trừng phạt.”
Cảnh Giản bước tới bên cạnh Tử Viên, đưa tay giải cấm chế trên người hắn ta, không ngờ thử nửa ngày, lại không có một chút hiệu quả, tức thì quay đầu nói với Đông Hoa: “Lão thượng quân, Cảnh Giản pháp lực thấp kém, vẫn xin ngài xem một chút.”
Hắn dáng vẻ thản nhiên, không thấy nửa điểm quẫn bách vì không giải được cấm chế, trái lại khiến cho Đông Hoa trong lòng sinh ra hảo cảm đối với hắn.
Loại thản nhiên lỗi lạc này, thân là con trai Thiên đế, quả là chuyện vô cùng khó khăn.
Chúng tiên thấy tình cảnh này không khỏi thầm kinh ngạc, công lực của Cảnh Giản đã là nhân tài xuất chúng trong hàng thượng quân, vốn cho rằng Hậu Trì thượng thần chẳng qua hạ cấm chế thông thường đối với Tử Viên, bây giờ xem ra không phải là bình thường rồi.
Đông Hoa từ sớm đã nhận ra điều bất ổn, lúc này sau khi nghe thấy thỉnh cầu của Cảnh Giản vội vàng bước lên trước bắt lấy cổ tay của Tử Viên ngưng thần xem xét, nửa giờ sau mới nói: “Thật là thần kỳ, cấm chế này là dựa vào công pháp của người mà hóa, nếu như muốn giải cấm chế trên người Tử Viên thượng quân, chỉ cần đem tiên lực tiêu trừ, là có thể giải được ngay.”
Đông Hoa mặt lộ kinh thán (kinh ngạc thán phục), nói xong mới phát hiện vẻ mặt dị thường của chúng tiên, nhất là Tử Viên sắc mặt lại càng biến đen, khóe mắt muốn nứt ra, đành phải lúng túng sờ mũi nói: “Tử Viên thượng quân không cần lo lắng, cũng không cần hủy đi toàn bộ tiên lực, chỉ cần đem tiên lực hủy đi một nửa, bản quân có thể giải được thôi.”
Chúng tiên nhìn nhau, không biết làm sao, thượng thần bản lĩnh quả nhiên bất phàm, Hậu Trì thượng thần tuy rằng không trừng phạt Tử Viên thượng quân, nhưng cũng không khác gì trá hình hủy đi một nửa tiên lực của hắn, chỉ sợ Tử Viên muốn đạt tới vị trí thượng quân lần nữa sẽ rất khó khăn, càng huống hồ.. nỗi thống khổ hủy đi tiên lực chỉ nhẹ hơn một chút so với loại bỏ đi tiên căn mà thôi, nghĩ đến việc Tử Viên khổ sở dồn ép Phượng Nhiễm, chúng tiên trong lòng cảm khái, Hậu Trì thượng thần trái lại là một người chủ hết sức bao che khuyết điểm.
Thấy Tử Viên sau khi nghe xong câu nói này toàn thân cứng nhắc, Đông Hoa thượng quân chỉ đành nhìn về phía Cảnh Giản, hắn với Tử Viên cùng là thượng quân, nếu Tử Viên không nguyện ý, hắn cũng không muốn lãng phí khí lực uổng công làm người xấu.
“Nhị ca, không bằng chúng ta đi mời đại ca tới, có lẽ đại ca sẽ có biện pháp..” Cảnh Chiêu ghé sát bên cạnh Cảnh Giản nhỏ giọng nói, vẻ mặt có mấy phần không tin, chẳng qua chỉ là một cấm chế tầm thường mà thôi, làm sao lại phải hủy đi một nửa tiên lực, Đông Hoa thượng quân này e rằng cố ý dọa sợ thôi.
Âm thanh Cảnh Chiêu tuy nhỏ, nhưng chúng tiên trên sân lại có nhĩ lực thế nào, tự nhiên nghe thấy rõ ràng, nhất thời đều hít vào một ngụm khí, Đông Hoa là thượng quân đứng đầu tam giới, tiên lực thâm sâu khôn lường, hắn nếu như giải không được, chẳng lẽ Cảnh Dương đại điện hạ lại có thể giải được hay sao?
Cảnh Giản nhíu nhíu mày, nhìn về phía Cảnh Chiêu, đáy mắt xẹt qua một tia cảnh cáo, quay người đối diện Đông Hoa vẫn không thay đổi sắc mặt chắp tay nói: “Lão thượng quân, vẫn mong ngài giải cấm chế trên người Tử Viên thượng quân.”
Nếu như Đông Hoa cần phải hủy đi một nửa công lực của Tử Viên mới có thể giải, thì trong tam giới này ngoại trừ ba vị thượng thần căn bản không ai có thể làm được, nhưng đường đường Thiên đế Thiên hậu lại há có thể vì một Tử Viên nhỏ bé mà đắc tội với Thanh Trì cung, càng huống hồ mẫu hậu của Hậu Trì là..
Đông Hoa thấy Cảnh Giản ngôn từ khẩn thiết, cũng không nhiều lời, đối với Tử Viên nói câu ‘Đắc tội’, thằng bước lên trước đem tiên quyết ấn tại trên người Tử Viên.
Một tiếng thét chói tai thình lình vang lên trên quảng trường, sắc mặt Tử Viên trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu trên trán nhỏ xuống, nhưng cử động một chút cũng vẫn không được, đành phải cứng rắn chịu đựng, chỉ mới qua thời gian vài nhịp thở, mà sắc mặt hắn đã tái nhợt, mơ hồ như trải qua một trận trọng bệnh, hồi lâu sau, tiếng hét mới ngừng lại, Đông Hoa trước đem một viên dược hoàn nhét vào trong miệng Tử Viên, sau mới vung tay giải cấm chế trên người hắn.
Toàn thân Tử Viên mất đi khí lực, ngã liệt xuống đất, không biết từ lúc nào Vô Hư Vô Vọng từ trong đại đường bước ra vội vàng nâng hắn đứng dậy sau lưng Cảnh Giản.
“Đa tạ Đông Hoa thượng quân tương trợ, Cảnh Giản xin cáo từ.”
Cảnh Giản hướng Đông Hoa chắp tay cáo từ rồi mới kéo Cảnh Chiêu vội vàng giá vân rời đi, tiên dinh ở lưng chừng núi hoàn toàn khôi phục an tĩnh, Đông Hoa nhìn chúng tiên cười nói: “Đa tạ chư vị tiên hữu đã tới dự yến, trong phủ tiên lộ vẫn còn chưa dùng, mọi người theo ta đi vào thôi.”
Tiên lộ Đại Trạch sơn tuy không bằng loại nổi danh trên Thanh Trì cung kia, nhưng cũng là thức uống thượng hảo, chúng tiên nghe thấy liền bỏ xuống nghi ngại trong lòng, mặt lộ tươi cười bước vào trong tiên dinh.
Đông Hoa bước chậm rãi đi ở phía sau, Nhàn Trúc tiên quân thấy trái phải không có người, sư tôn lại mang dáng vẻ thâm sâu khó lường, không nhịn được mở miệng hỏi: “Sư tôn, sao người lại cao hứng như vậy?”
“Không có gì..” Đông Hoa thượng quân vẫy vẫy tay, nói qua loa, thấy đệ tử tỏ vẻ không tin, cười ha hả mở miệng: “Ta chỉ là không nghĩ đến vị thượng thần cuối cùng trong tam giới không những có thượng thần chi mệnh, mà còn có thượng thần chi thực. Chỉ có điều..”
“Chỉ có điều gì cơ?” Nhàn Trúc vội vàng nhích lại gần một chút, hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì.” Lần này Đông Hoa thượng quân trái lại ngậm chặt miệng không nói nữa, hắn quay đầu nhìn về phía không trung, thầm nói:”Cảnh Chiêu công chúa này có mười phần tương tự Thiên hậu, còn Hậu Trì thượng thần..