Nữ đồng cô linh xa lạ được hắn ôm trong ngực, nhỏ nhỏ tròn tròn, lại mang theo loại cảm giác mềm mại quen thuộc, Thanh Mục sau khi thăm dò khí tức biết là cùng một người, đôi lông mày tuấn tú mới khẽ nhếch lên.
Hậu Trì lúc vừa dưới Kình Thiên trụ vẫn còn mang dáng vẻ thiếu nữ vậy mà bây giờ lại nhỏ chỉ cỡ bảy tám tuổi, một thân thanh bố ma y (y phục vải gai màu xanh) tuy rằng cũng biến hóa theo hình dạng cơ thể, nhưng ẩn bên trong da thịt trắng hồng tinh tế lại có một chút cảm giác bất luân bất loại (chẳng ra cái gì cả).
Nữ đồng bị ôm có lẽ cũng có chút kinh ngạc, nàng cúi đầu nhìn cánh tay và đôi chân nhỏ bé của mình, lầm bầm ‘chuyện gì thế này’ rồi nhảy xuống từ trong tay Thanh Mục.
Cơ thể mềm mại nho nhỏ từ trong lòng nhảy xuống, thậm chí còn ra sức đạp mạnh xuống đất hai cái rồi mới an tĩnh lại, khác một trời một vực so với dáng vẻ trầm tĩnh lãnh đạm khi nãy.
Thanh Mục sờ sờ mũi, bị sự việc phát sinh đột ngột này khơi dậy hứng trí, nhìn nữ đồng vẫn cứ cúi thấp đầu đầy hứng thú, một cái nhìn này, cho dù là sắc mặt đạm mạc không hề biến đổi ngay cả khi nhìn thấy Hậu Trì bỗng hóa nhỏ cũng đột nhiên sửng sốt.
Với dáng vẻ bình thường trước kia của Hậu Trì, Thanh Mục tuyệt đối không thể ngờ rằng nàng biến thành tiểu đồng lại có bộ dạng như thế này, trên gương mặt tròn tròn tuy mang nét ngây thơ của hài đồng, nhưng lại mơ hồ thấy được vẻ tuyệt đại phong hoa (tài hoa vô song) sau này, con ngươi màu đen hiện lên quang mang đen nhánh, lưu chuyển giống như vòng xoáy trong u đàm (đầm nước u tối), khi chăm chú nhìn ai đó có thể khiến cho toàn bộ tâm trí người đó như bị hút vào, nương theo khóe mi lúc này hơi chút khép lại, có một loại thâm trầm đặc biệt lạnh thấu xương, rõ ràng chỉ là bộ dạng tiểu đồng bảy tám tuổi, nhưng không ngờ giữa lúc cử thủ đầu túc (giơ tay ném ngọc) lại mang một loại cảm giác cách biệt với tam giới tận ác.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, khí tức tựa như quen thuộc ấy giống với lúc Hậu Trì đứng dưới Kình Thiên trụ dần dần mất đi trên nét mặt của nàng, chỉ còn lại dung mạo bất phàm cho dù là dáng vẻ hài đồng cũng có thể khiến cho cả tam giới lay động.
Tuy là Thanh Mục mấy nghìn năm nay chưa từng động tâm, lúc này lại bị khác biệt quá lớn kia làm cho chấn kinh vạn phần, chẳng trách chúng tiên trong tam giới đều nói Hậu Trì thượng thần trọc thế phương hoa.. Ồ, không đúng.. Thanh Mục nheo mắt, tỉ mỉ quan sát nữ đồng đang ngửa đầu đứng trên đất với vẻ kinh ngạc đầy mặt.
Tiên nhân tuy có thể tùy tiện biến hóa, nhưng bộ dạng sau khi thành niên phần lớn sẽ được quyết định bởi dáng vẻ khi còn nhỏ, Hậu Trì biến thành như vậy hiển nhiên là do linh lực của nàng quá thấp, không đủ để tập hợp linh lực hóa hình trong luồng yêu khí mạnh mẽ của yêu giới, nên mới tự động biến thành bộ dạng lúc nhỏ ít tiêu hao linh lực nhất, nhưng nếu Hậu Trì lúc nhỏ đã có dung mạo như vậy, vì sao khi thành niên lại có dáng vẻ bình thường đến thế?
Chẳng lẽ là có người cố ý áp chế thay đổi dung mạo của nàng hay sao? Nhưng nếu áp chế dung mạo, thì chẳng khác nào đem căn cơ tu luyện tiên lực của nàng phong ấn lại cả, ai sẽ làm như vậy?
Thanh Mục hồ nghi sờ sờ mũi, lần đầu tiên dâng lên cảm giác hiếu kỳ đối với Hậu Trì thượng thần không mấy lưu tâm này, nàng là con gái của Cổ Quân thượng thần, lớn lên tại Thanh Trì cung, có ai lại dám làm loại chuyện này?
Hậu Trì cúi thấp đầu nhìn trái, ngó phải, cũng hiểu rõ là do linh lực của bản thân yếu kém mới kéo theo sự lúng túng này, khẽ hừ một tiếng nhìn về phía Thanh Mục, thanh thanh cổ họng mới nói: “Có vẻ như yêu khí trong yêu giới lại lớn hơn mấy phần, Thanh Mục thượng quân, trong yêu giới ta chỉ có thể lấy loại dáng vẻ này để đi lại, mọi chuyện đều sẽ trở nên phiền phức.”
Nhìn bộ dạng nàng hất hàm sai khiến, trên gương mặt nhỏ bé mang theo vẻ tinh trí không hợp với tình huống lúng túng này, giọng nói trong trẻo thanh thúy, nhưng chỉ mang theo mấy phần mềm mại của hài đồng, đôi mắt đen nháy chớp chớp rất đáng yêu, Thanh Mục cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt lóe lên ý cười cổ quái, nhướng mày gật đầu.
Loại dáng vẻ này của Hậu Trì, so với bộ dạng lãnh đạm trước kia, ngược lại thú vị hơn rất nhiều. Xem ra sau khi phong ấn áp chế nàng biến nhỏ đã gây ra biến hóa kỳ quái như vậy.
“Ồ, Phượng Nhiễm sao vẫn còn chưa tới?” Bởi vì phát sinh tình huống biến nhỏ đột ngột, hai người lúc này mới phát hiện ra cả nửa ngày rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Phượng Nhiễm.
Thanh Mục nhìn kết giới yêu giới biến hóa khôn lường phía sau, trầm tư trong giây lát mới nói: “Cưỡng chế xuyên qua kết giới vốn là có phong hiểm, thông thường sẽ không thể xuất hiện ở cùng một chỗ, có vẻ như Phượng Nhiễm thượng quân không xuất hiện cùng chỗ với chúng ta rồi.”
Hậu Trì gật đầu, nhìn kết giới thở dài: “Đã là như vậy, chúng ta hãy đi tới Hoàng thành trước, Phượng Nhiễm biết chúng ta đi tìm Yêu hoàng, chắc sẽ đến Hoàng thành đợi chúng ta thôi.”
“Cũng được.” Thanh Mục thu lại toàn bộ tiên lực quanh người, chậm rãi biến đổi khí tức, qua một hồi, bốn phía xung quanh hắn đều quẩn quanh một loại khí tức đặc biệt băng lãnh thâm trầm, vô tình lại chậm rãi sinh ra cảm giác hư vô lẫm liệt túc sát.
Hậu Trì nhướng mày, hai cánh tay nhỏ khoanh trước ngực, ngẩng đầu nheo mắt nhìn Thanh Mục không lên tiếng.
Ai, chiều cao này, thật là làm khó nàng mà!
Rõ ràng là bộ dạng bảy tám tuổi, ánh mắt lại thanh lãnh thấu xương, Thanh Mục cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt Hậu Trì một bộ bất luân bất loại như vậy, buồn cười ho một tiếng, đi lên trước cầm lấy tay Hậu Trì đang vòng trên ngực hạ xuống, quy quy củ củ đặt tại bên hông, sau đó vỗ vỗ đầu nàng, trong giọng nói mang theo mấy phần bất đắc dĩ: “Tuy rằng yêu giới cùng với tiên giới đã ngừng chiến nhiều năm, nhưng tiên quân và yêu quân vẫn có thể tự do khiêu chiến, ta như vậy cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức, chờ tìm được Yêu hoàng, nói không chừng còn có một trận đại chiến.”
Thấy Hậu Trì gật đầu, Thanh Mục xoay người rời đi, đi được hai bước như nghĩ tới cái gì, quay người lại trông thấy tiểu hài bước đi loạng choạng trong làn yêu khí hùng hậu phía sau, bộ dạng chân nam đá chân chiêu, hắn khẽ thở dài, trở lại ngồi xổm xuống duỗi tay về phía nàng: “Này, ngồi lên đây nào.”
Hậu Trì suy cho cùng cũng mang bộ dạng tiểu đồng, lại thêm thông thường trong tiên giới ưa thích đem tiên lực ra để tính toán tuổi tác, Thanh Mục nhìn Hậu Trì như vậy, bất giác cũng xem nàng như là vãn bối.
Thấy Hậu Trì trầm mặc không nói, hắn nhếch khóe miệng nhưng không lên tiếng, tiểu thần quân này không có thực lực thượng thần, tính khí lại thật sự không nhỏ chút nào, rõ ràng cũng không biết cúi đầu chịu thua trước, phải biết người trong yêu tộc xưa nay tính tình luôn hung bạo, đối với người trong tiên giới tuyệt không cho nửa điểm sắc mặt tốt, nếu như gặp phải, nàng đến trái cây ngon cũng không có mà ăn.
Khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị của Hậu Trì trầm xuống, thấy Thanh Mục đầy mặt bất đắc dĩ, cũng không nói nhiều, bắt lấy ống tay áo của hắn rồi nhảy phóc tới giẫm lên tay phải hắn, ôm lấy cổ hắn rồi ngồi xuống, bàn tay nhỏ chỉ hướng phía trước, có chút chỉ điểm giang sơn đầy khí phách: “Đi thôi.”
Đứng dậy bước sâu vào trong yêu giới, Thanh Mục vững vàng kéo tiểu bất điểm (bé con) trên cánh tay, không phát giác sức chịu đựng của chính mình vậy mà tốt hơn cả dự liệu.
“Ngồi cho vững, Hoàng thành ước chừng không còn xa.”
“Thanh Mục thượng quân, ta là thượng thần, Phượng Nhiễm giá vân ta thường xuyên ngồi.”
Khóe lông mày Thanh Mục hơi co rút, không lên tiếng, nào ngờ viên tròn trên cánh tay lại ngày càng nhiều lời.
“Một khi gặp được Yêu hoàng, ngươi cũng đừng nên lo lắng, bảo vật của phụ thần ta tiện tay mang theo cũng không ít, cho dù không có ích nhưng chí ít cũng có thể chịu đựng lâu một chút..”
“Chờ Phượng Nhiễm đuổi tới Hoàng thành, hai người các ngươi hợp sức, Yêu hoàng cũng không làm gì được..”
“Ồ, ngươi lái cũng rất ổn định đó, thấp chút, trên cao yêu khí quá nhiều..”
Nghe thấy âm thanh bắt bẻ mềm mại bên tai, tay Thanh Mục run run, không chớp mắt mà gia tăng tốc độ bay về phía trước, tuy trên mặt không có biểu tình, nhưng lại hạ độ cao xuống một chút, hắn nhè nhẹ cúi đầu, nhìn búi tóc tròn trên đầu Hậu Trì và đôi môi hơi hơi vểnh lên cùng một chỗ, bật cười sờ sờ cái mũi, đáy mắt đạm mạc cũng nhiễm ý cười ôn hòa.
Hắn dám bảo đảm, Hậu Trì thượng thần đã mấy vạn tuổi này nhất định không chỉ có bộ dạng biến nhỏ, mà tâm tính giống như ấu đồng này thực sự làm cho người khác khó mà chịu nổi, nhưng hắn lại không thể cự tuyệt.
Thôi vậy, chỉ cần có thể tìm ra lai lịch của hắn, những khổ nạn này đều là xứng đáng.. Hắn tự an ủi bản thân như vậy, không ngừng thôi miên trong lòng bay về hướng rừng rậm.
Nửa ngày sau, trong khu rừng rậm rộng lớn bên ngoài yêu giới, khuôn mặt nhỏ của Hậu Trì đen lại, đôi mắt phượng trợn trừng nhìn thân ảnh màu xanh đang quay vòng vòng bốn phía, hai tay chắp sau lưng buồn bực không lên tiếng, trong đôi con ngươi tròn nhẵn phỏng chừng bốc lên mấy ngọn hỏa diễm nhỏ li ti tựa như phẫn nộ.
Giống như bị nhìn chăm chú thực sự có chút thấm vào người, Thanh Mục thở ra một hơi dài, sau khi hồ loạn xoay tới lui mấy vòng mới lúng túng quay lại, nhìn sắc mặt nữ đồng còn không cao tới thắt lưng hắn đen lại, nói: “Ta tới yêu giới này có lẽ cũng phải một nghìn năm trước, không ngờ Yêu hoàng lại thay đổi tất cả huyễn trận trong khu rừng, con đường này.. có chút không nhớ rõ.”
Hậu Trì nắm chặt hai tay, để cho tức giận trong ngực chậm rãi thoát ra, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Thanh Mục thượng quân, lấy năng lực của ngươi, đừng nói huyễn trận nhỏ bé này, cho dù là sát trận của yêu giới cực kỳ khủng bố e rằng cũng khó làm ngươi bị thương tổn nửa phần, chỉ là không giỏi tìm đường đi mà thôi, cũng không phải chuyện gì mất mặt.. Xem ra bên ngoài đồn đại Thanh Mục thượng quân linh lực cao thâm, là kỳ tài có một không hai trong tiên giới mấy vạn năm nay, cũng chỉ là nói bừa mà thôi.”
Âm thanh hài đồng trong trẻo đặc biệt rõ ràng mang theo vẻ xem thường, ngay cả ánh mắt vốn đã ngừng khiêu khích lại khẽ nhếch lên mấy phần, vẻ mặt giống như Thanh Mục lúc ở trên Đại Trạch sơn lạnh nhạt chê bai Hậu Trì.
Thanh Mục khẽ ho một tiếng, hiếm thấy trên mặt hiện lên mấy phần ửng đỏ, hắn cười mỉa sờ lên búi tóc tròn tròn của Hậu Trì, nói: “Tiểu hài tử gia gia à, mang thù như vậy làm gì, không phải nói pháp lực của ngươi không sâu sao, sao lại có thể nhớ rõ như vậy!”
Có lẽ cảm thấy búi tóc nhỏ đặc biệt nghe lời, Thanh Mục đặt tay lên trên đầu Hậu Trì, chơi đùa mãi cũng không muốn thả ra.
Hậu Trì híp mắt, gương mặt nhỏ bé tinh tế nhăn lại, dùng sức đánh vào tay Thanh Mục, không thoải mái hừ nói: “Thanh Mục thượng quân, ngươi vượt quá rồi.”
Thanh Mục vô thức nhìn Hậu Trì toát ra vẻ lãnh đạm uy nghi, giật mình, lông mày khẽ nhướng, trên khuôn mặt bỗng nhiên hiện ra mấy phần ôn hòa thời thiếu niên, hắn bước hai bước tới gần Hậu Trì, ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng ôm lấy thân thể nhỏ bé lên tay, sải bước tiến về phía trước.
Lần này, ngay cả phương hướng cũng chẳng buồn xem, cứ thẳng phía trước mà đi.
“Thanh Mục, ngươi làm gì vậy, thả ta xuống, ta có thể tự đi được.”
“Ngươi có đủ linh lực để chống lại chướng khí trong rừng rậm?” Thanh niên đến đầu cũng lười cúi, lần này, ngay cả một câu khách khí ‘Hậu Trì thượng thần’ chẳng muốn gọi, chỉ lãnh đạm nói.
Hậu Trì đang giãy giụa chống cự cũng ngừng lại, động tác chậm đi rất nhiều.
“Ngươi biết đường tới Hoàng thành?” Thanh niên nhướng mày, tiếp tục khiêu khích.
Đôi chân đang giẫm đạp trên không trung của Hậu Trì dừng lại, hầm hừ.
“Ngươi không muốn hỏi thăm tung tích của Bách Huyền từ trong miệng Yêu hoàng?” Thanh niên nhếch khóe miệng, cúi đầu, ánh mắt sáng rực, đôi con ngươi đen nhánh lóe lên quang mang rực rỡ.
Trong tam giới, dưới loại tình huống này có thể khiến cho Yêu hoàng chủ nhân của một cõi nói ra tung tích của Bách Huyền.. cũng chỉ có hắn.
Lời này vừa nói ra, Hậu Trì rũ đầu xuống cực thấp, nhíu mày buồn bực không lên tiếng, hai bàn tay nhỏ cũng buông thõng xuống trên chân, nhìn lên không hiểu sao lại có mấy phần đáng thương.
Phụ thần biến mất đã nghìn năm, nàng không thể đi cầu xin Thiên đế và Thiên hậu trên Cửu thiên..
“Hậu Trì, chỉ cần ngươi và ta tuân thủ ba điều, ta đồng ý với ngươi, bất kể thế nào ngươi cũng sẽ nhận được đáp án từ chỗ Yêu hoàng.”
Rèn sắt khi còn nóng, Thanh Mục phát hiện Hậu Trì bản thu nhỏ tâm tính rõ ràng mang phần hài tử nhiều hơn, sau khi mới lạ qua đi hắn vội vàng nhẹ giọng, trong lời nói đầy dụ hoặc, mặc kệ chuyện ra sao, bây giờ hắn đang ôm trong tay vị thượng thần tôn quý, vẫn còn tân tiên thấu đỉnh, tỏa ra nhiệt khí rõ ràng sinh động..
Suy cho cùng, hắn chẳng qua cũng chỉ mới mấy nghìn năm tuổi, thẳng thắn mà nói, cũng chỉ miễn cưỡng được coi là một người trong số các vị thần tiên mà thôi.
“Ngươi muốn như thế nào?” Hậu Trì ngửa mặt cảnh giác, đôi mắt tròn xoe lập tức trợn trừng lên, tay nhỏ cũng nắm lại thành quyền.
“Yêu quân trong yêu giới rất nhiều, cực kỳ hiếu chiến, đối với người trong tiên giới có nhiều địch ý, sau khi ra khỏi rừng rậm, nếu ta dùng tiên lực để bay, khẳng định sẽ kéo tới lượng lớn yêu quân, cho nên chỉ có thể đi bộ qua Hoàng thành, đoạn thời gian này chúng ta không những cần phải hòa bình ở với nhau, mà còn không được xưng hô tên húy của đối phương.”
Hậu Trì miễn cưỡng gật đầu, mặc dù nàng không thích phương thức giấu đầu hở đuôi kiểu này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đề nghị của Thanh Mục hiển nhiên là đỡ việc.
Nàng hồ nghi nhìn hai mắt Thanh Mục, bắt đầu hoài nghi tính chân thực của những lời mà Phượng Nhiễm nói về Thanh Mục, thượng quân Thanh Mục uy chấn tam giới, lại chỉ có chút dũng khí như vậy?
“Đừng nhìn ta như thế, ta chán ghét phiền phức, cho nên những chuyện rắc rối này có thể bớt đi là tốt nhất.” Thanh Mục liếc Hậu Trì đang ôm trong tay, sờ cằm, vô cùng nghiêm nghị nói: “Bây giờ xem ra tuổi tác của ngươi cũng chỉ mới biến hóa, thời gian này hãy gọi ta là ‘sư phụ’ đi!”
Hậu Trì đột nhiên giương mắt, trên mặt đầy vẻ hoang đường, nàng là thượng thần tôn quý, tuy linh lực không đầy đủ, nhưng tốt xấu gì cũng đi theo Cổ Quân thượng thần học qua không ít tiên pháp..
Nhìn ra ý tứ trong mắt Hậu Trì, Thanh Mục nhếch khóe miệng, nói với tiểu hài đồng trong lòng: “Hậu Trì, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Cổ Quân thượng thần không có dạy ngươi sao.. Khi nào ngươi nguyện ý kêu ta là sư phụ, ta sẽ dạy ngươi cách để ngưng tụ tiên lực, thế nào?”
Nghe thấy lời nói không nặng không nhẹ này, Hậu Trì vốn dĩ bình tĩnh đột ngột ngẩng đầu, đáy mắt sáng ngời lóe lên mấy phần kinh ngạc khó tin.
Hắn rõ ràng có thể nhìn ra thân thể này rất khó ngưng tụ tiên lực, nhưng.. làm cho nàng ngưng tụ tiên lực, ngay cả phụ thần cũng không làm được, hắn làm sao có thể..
Hậu Trì nhìn khóe miệng Thanh Mục khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, đưa bàn tay nhỏ lên sờ sờ cằm, hồ nghi híp mắt.
Thanh Mục này, rốt cuộc có lai lịch thế nào?