Bỗng nhiên ngoài hang động vang lên tiếng rú rú, âm thanh này roát ra sự oán giận, và càng lúc càng nhiều hơn.
– Là chúng, chúng tìm đến rồi.
Lạc Dao phát giác ra lập tức tựa vào đá đứng dậy.
– Theo ta ra ngoài.
– Ngươi bị điên sao? Ra ngoài ngươi muốn bị gặm chết à?!
– Ở trong này chật hẹp, nếu để bọn chúng kéo vào trước thì chẳng phải, không còn đường thoát sao? Nếu cô muốn chết thì đừng theo ta.
Lạc Dao nghe Ẩn Thương nói cũng có lí, nên rụt rè ôm vết thương đi theo phía sau.
– Ha, cô cũng sợ chết?!
– Ta không sợ chết, nhưng ta muốn sống.
” Ta cần phải sống để trả thù những kẻ đã xem ta là vật lợi dụng, trong đó có cả ngươi”.
Ẩn Thương và Lạc Dao đi ra khỏi hang, ngẩn mặt lên phía trước là một đàn sói, dẫn đầu quả nhiên là con bị mất một mắt.
– Đừng nhìn vào mắt nó.
Ẩn Thương chỉ vừa nhìn vào đã hơi chóng mặt, nghe Lạc Dao cảnh báo thì lập tức nhắm mắt lại.
– Hôm nay xem như cả ta và ngươi đề sẽ bỏ mạng ở đây.
– Cô đừng xem thường ta như vậy.
Ẩn Thương cực kì tự tin vì hắn có lục thức phát triển thần kì hơn người thường , ngay cả khi nhắm mắt thì mọi chuyển động xung quanh cũng đều thấy rõ trong đầu.
Trong lúc đó một vài con sói hung hăn nhà ở lên tấn công, Ẩm Thương vun kiếm chém bọn chúng, rồi càng lúc càng có nhiều con hơn nữa xong tới.
Lạc Dao chỉ đứng đằng sau, không thể làm được gì hết vì đang bị thương khá nặng ” Cho rằng hắn thật sự đấu lại bọn súc sinh này nhưng bọn chúng quá đông, hắn mà bị đuối sức thì cũng chết chắc”.
Vừa đúng lúc có một con ong bay ngang qua đầu nàng, nàng lập tức nghĩ ra được kế hay.
Nàng mở mắt nhìn lên xung quanh những cái cây khô, quả thật có một tổ ong rất to.
Nàng cố gắng chạy tới, vận kinh công nhảy lên đá tổ ong đó về phía bày sói đang hung hãng tấn công Ẩn Thương.
– Ẩn Thương mau chạy!
Lạc Dao hét lớn và bỏ chạy trước, Ẩn Thương thấy tổ ong bị đá đến cũng không muốn bị chích cho thành bánh bao nên cũng nhanh chóng thoát ra khỏi đó.
Lạc Dao bị thương nên chạy chậm Ẩn Thương thoáng cái đã đuổi kịp, nhưng vẫn chưa cách xa bầy ông và lũ sói bao nhiêu, Ânt Thương liền bế Lạc Dao lên cùng chạy thoát thân.
Cứ chạy mãi thì đến một con suối cách khá xa, Ẩn Thương mới dừng lại buông Lạc Dao xuống.
Ẩn Thương để ý ngay đến vết thương của Lạc Dao, nó chảy nhiều máu vương cả lên ý phục của hắn.
Lạc Dao thì xanh cả mặt gần như đã bị hôn mê.
Nghĩ lại chuyện vừa nãy, lúc Lạc Dao đá tổ ong, có lẽ vết thương đã rách ra.
Ẩn Thương lại một lần nữa băng bó lại vết thương cho nàng.
Ẩn Thương ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt Lạc Dao đang hôn mê, bất chợt trong lòng lại nghĩ cô nương này cũng khá xinh đẹp.
Khuôn mặt Ẩn Thương tự nhiên đỏ lên, hắn nhanh chóng quay mặt đi nơi khác điều chỉnh lại tâm trạng.
Nhưng sảy ra nhiều chuyện như vậy, Ẩn Thương lại càng chắc hơn Lạc Dao không phải là một con người đơn giản và sau này hắn cần phải đề phòng hơn.
Bầu trời đã tối hẳn, Ẩn Thương đi nhìn lên bầu trời nghĩ nghợi một chút ” Ngay cả bầu trời ở đây cũng kì lạ không có mây cũng không có sao.”
Sau đó Ẩn Thương đi một vòng xung quanh đó, góp nhặt những nhánh cây khô để nhóm lửa.
Lửa nhóm lên làm sáng lên nơi họ đang ngồi, Ẩn Thương có cảm thấy hơi chóng mặt một chút ” Có lẽ thể lực của mình đã hao tổn không ít với bọn sói kia.”.