Bẩm vương gia, thái y đã tới đang chờ lệnh ngài.
– Được.
Ẩn Thương bước nhanh đến Chu Đài viện, vị Thái y kia đang chờ lệnh để được vào thăm khám.
Ẩn Thương đến đột nhiên làm cho bầu không khí ở Chu Đài viện trở nên ngột ngạt.
Ẩn Thương lệnh cho Thái y vào trong bắt mạch dưới sự quan sát của mình.
Thái y chỉ được bắt mạch qua một lớp vải ngăn cách.
– Hồi bẩm vương gia, mạch tượng của nương nương khá yếu thần suy đoán là do nội thương gây ra, lòng bàn tay nương nương đổ mồ hôi đây là chịu chứng khi có ngoại thương.
Thần sẽ kê một ít thuốc, ngài hãy cho nương nương uống đều dặn mỗi ngày và phải thay băng thuốc thường xuyên để tránh bị nhiễm trùng.
– Được rồi ngươi lui xuống đi.
Một lúc sau khi Thái y lui xuống, thì Lạc Dao cũng tỉnh lại.
Ẩn Thương ngồi bên cạnh giường thấy nàng tỉnh dậy cơ mặt liền giãn ra một chút.
Lạc Dao mở mắt thấy Ẩn Thương ngồi bên cạnh thì lập tức nhắm tịt mắt lại vờ như vẫn còn hôn mê.
Ẩn Thương cảm thấy hành động của nàng có phần đáng yêu, hắn hơi cười nhẹ
– Không muốn thấy ta đến vậy sao?
– Vương gia Thái y dặn phải thay băng thuốc cho nương nương rồi.
– Ngươi để đó đi ta sẽ tự tay làm.
Nô tỳ đó nghe lệnh để dụng cụ xuống bàn bước ra ngoài, căn phòng lớn giờ chỉ còn Lạc Dao và Ẩn Thương.
Ẩn Thương bước đến bàn lấy dụng cụ
” Vừa rồi là nô tỳ đó nói thay băng thuốc, hắn nói tự tay làm?!”
– Vương gia không cần nhọc lòng với ta, ta tự làm được rồi.
Lạc Dao vội ngồi dậy, tay vẫn nắm chặt tấm chăn nói.
Ẩn Thương quay lại bên cạnh giường, ngồi gần Lạc Dao một chút, mắt đối diện với mắt.
Đôi mắt Ẩn Thương đen láy càng nhìn như càng hút vào trong, nàng là người thua cuộc đầu tiên, nàng quay đầu sang hướng khác tránh ánh mắt sắc bén kia.
– Sợ sao?!
– sợ gì chứ, ta không có.
– nàng cần phải thay thuốc rồi, còn phải thay y phục nữa, y phục của nàng bẩn rồi, ta giúp nàng.
-Ta có thể tự làm, cảm ơn lòng tốt của ngài.
– ta không thể giúp sao! Ta là phu quân của nàng.
– Ngài không thấy nực cười sao, chúng ta thậm chí còn chưa bái đường.
– Những lễ nghi đó có thể bỏ qua, tên của nàng đã được ghi vào gia phả hoàng thất rồi.
Nàng đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát, nếu nàng trốn vết nhơ mà nàng gây ra, cả gia tộc của nàng sẽ phải gánh chịu hậu họa.
– Hình như ta vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu không chẳng cần ta nói thì ngài đã đá ta đi rồi thậm chí là giết ta nữa, đúng không.
” Trước đây có lẽ là như vậy, nhưng giờ ta không biết mình đang nghĩ gì nữa”
– Được rồi, đừng nói nữa ta để nàng tự làm.
Ẩn Thương trầm mặt để lại khay thuốc trên giường rồi bước ra.
Khi gần tới cửa Lạc Dao cố ý nói lớn
– Ta cũng có ý trung nhân, có người ta muốn ở bên cả đời, chẳng phải ngài cũng vậy sao, nếu đã như vậy hà cớ gì phải tự làm khó mình đến như vậy?!
Ẩn Thương thần sắc biến đổi, tay bóp chặt đến nổi cả gân.
– Nàng có gan thì nói lại đi, ta sẽ làm cho ba đời nhà nàng không bao giờ ngóc đầu lên nỗi, ngay cả con tiểu khuyển mà nàng nuôi cũng đừng hòng thoát được.
Nói rồi hắn bước ra, đóng cửa lại tiếng động rất lớn.
– Nếu đã giữ ta ở lại thì đừng trách bản thân tại sao nuôi ong tay áo ẨN THƯƠNG, HẠ VÂN.
Ẩn Thương nhường phòng lại cho Lạc Dao còn mình đến thư phòng, buổi tối có tỳ nữ mang thức ăn vào Ẩn Thương mới nhớ ra hỏi
– Vương phi…!đã dùng bữa chưa?
-Bẩm vương gia, nương nương đã chuyển về Bạch Hạc viện từ chiều, thức ăn cũng được mang tới nhưng…!nhưng nô tỳ cũng không rõ nương nương đã dùng bữa chưa.
– Được rồi ngươi lui đi.
Ẩn Thương thở dài tựa người ra sau ghế, đột nhiên nhớ lại chuyện lúc chiều
” Chắc lúc đó…!dọa nàng ấy như vậy làm nàng ấy sợ rồi, nhưng…!ý trung nhân của nàng ấy là kẻ nào chứ?!”.