Chương 22

Địa điểm hôn lễ ở tại một căn nhà cũ bỏ hoang ở một nơi của trấn Mộ Nguyên, tiệc cưới bắt đầu từ mười hai giờ đêm.

Hôm đó Thẩm Như Như mở cửa buôn bán như bình thường, sau tám giờ tối, cô thay sang một chiếc váy liền màu đỏ dài đến đầu gối, xách túi cầm theo quà mừng và kem dưỡng mà vợ chồng A Quý đặt trước ra khỏi nhà.

Men theo con đường lát đá đi đến đầu phố rẽ một khúc, bên ngoài là con đường nhựa rộng thênh thang. Thẩm Như Như đứng ở ven đường chờ xe, thị trấn nhỏ buổi tối không náo nhiệt lắm, nhất là sau tám giờ, trên đường người đi bộ thưa thớt, xe cộ cũng ít đến đáng thương.

Mười lăm phút sau, cuối cùng có một chiếc xe taxi xuất hiện trong tầm mắt.

Thẩm Như Như lên taxi và báo địa chỉ. Tài xế là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, hơi mập, mắt nhỏ, hắn ta sửng sốt một chút, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Như Như với vẻ mặt mơ hồ, ánh mắt dừng lại trên tay và chân cô một lúc: “Người đẹp, đêm hôm một mình cô chạy tới đó làm gì?”

“Có chút chuyện.” Thẩm Như Như mở vòng bạn bè, A Quý đã đăng tận mấy dòng trạng thái, anh ta quay mấy video ở chỗ tiệc cưới, thoạt nhìn cũng ra gì phết, khách khứa dường như cũng không ít.

“Chỗ đó giờ đã không có mấy người ở rồi.” Tài xế vừa lái xe vừa nói: “Toàn là nhà cũ, đến đêm tối lửa tắt đèn, rất âm u.”

Thẩm Như Như lơ đãng ừm một tiếng, ngón tay lướt nhanh nhấp qua lại trên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn nói với A Quý mình đã đang trên đường, sắp đến nơi rồi.

A Quý đang bận, vội vàng gửi một tin nhắn trả lời ngắn gọn, nói lát nữa sẽ có bạn đón cô ở giao lộ, sau đó là không có sau đó nữa.

Thẩm Như Như cất điện thoại đi, nói với tài xế: “Lát nữa cho tôi xuống ở giao lộ bên đó.”

Tài xế nhìn chằm chằm phía trước, dường như đang tìm kiếm cái gì, hờ hững hỏi: “Giao lộ nào?”

Có rất nhiều giao lộ sao? Thẩm Như Như nghi hoặc một chút, đang định móc điện thoại liên lạc với A Quý, xe taxi đột nhiên giảm tốc độ dừng ngay bên đường. Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu quét mắt nhìn quanh, đoạn đường này trước sau trái phải đều không có người và xe cộ qua lại, bên đường chỉ có một căn nhà nông thôn bỏ hoang.

Thoạt nhìn vô cùng thích hợp để hành hung gây án.

Thẩm Như Như lập tức hiểu ra tình hình không ổn, phản ứng của cô rất nhanh chóng, trấn tĩnh như không mỉm cười nhìn tài xế: “Bác tài, sao anh lại dừng? Bạn tôi vẫn đang ở giao lộ đợi tôi.”

Cùng lúc nói chuyện, cô lặng lẽ mở túi ra, nắm chặt bình xịt hơi cay, tay kia gác trên công tắc cửa xe, ấn thử, bị khóa rồi, mở không ra. Không chỉ cửa xe, cửa sổ cũng bị khóa. Nét mặt cô không hiển thị, nhưng trong lòng ít nhiều đã hơi hoảng. Cô thậm chí lần đầu tiên bắt đầu hối hận mình đã không học mấy lá bùa công kích trong quyển “Huyền Thiên Chú” cho sớm, toàn biết mấy loại bùa linh tinh.

Gió đêm thổi vù vù, một mảnh vải đỏ không biết từ đâu tới bị gió cuốn trên đường, cuộn tròn chui vào trong thùng xe. Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Thẩm Như Như, trái tim đang hoảng loạn của cô lập tức bình tĩnh lại.

Tài xế buông tay lái, nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Người đẹp, buổi tối em ăn mặc đẹp như vậy mà lại một mình đến nơi hẻo lánh như thế, tôi sợ em gặp nguy hiểm.”

Thẩm Như Như điềm tĩnh hỏi ngược lại: “Bác tài, anh biết tôi làm công việc gì không?”

Trên mặt tài xế lộ ra một tia do dự, nhưng rất nhanh liền cười nhạo nói: “Cảnh sát trấn Mộ Nguyên tôi đều biết, nhưng chưa từng gặp qua ai như em. Tôi thấy em khá lạ, là người tỉnh ngoài nhỉ, đừng hòng lừa tôi.”

“Anh hiểu lầm rồi.” Thẩm Như Như nói: “Tôi không phải cảnh sát, tôi bán bùa chú, nói một cách dân dã, chính là thần côn.”

Tài xế ngây người nhìn cô, đoán chừng không hiểu cái nghề nghiệp thần côn này có gì đáng để nói ra uy hiếp.

Thẩm Như Như có lòng tốt nhắc nhở hắn ta: “Thần côn có thể mời thần gọi phật, nếu anh có ý đồ gì xấu với ta, cẩn thận bị quỷ đeo bám đấy.”

“Cô em có vấn đề à!” Tài xế nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Tuổi còn trẻ xinh đẹp như vậy, sao mà đầu óc như mấy bà già dưới quê, còn tin mấy cái này.” Hắn ta nói rồi không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười rộ lên, vẻ mặt đáng khinh: “Hôm nay để anh đây dạy dỗ cô em một chút, để cô em biết trên đời này rốt cuộc có quỷ hay không!”

Tài xế từ ghế lái bò ra hàng ghế sau, giơ tay muốn bắt lấy gấu váy của Thẩm Như Như.

Sắc mặt Thẩm Như Như lạnh lẽo, nín thở giơ bình xịt hơi cay lên xịt thẳng mặt tài xế, tài xế vừa hay đang đối mặt với cô, hoàn toàn không có phòng bị, bị xịt khắp mặt mũi. Hơi cay k.ích thích tác động trực tiếp vào mắt và mũi hắn ta, gây ra cảm giác đau nhói kịch liệt, tài xế hét lên đau đớn, ngã phịch xuống ghế lái.

Thẩm Như Như giơ chân hung hăng đạp mấy phát lên mặt hắn, phần đinh tán trang trí trên đôi giày xăng đan gót nhọn cào rách da hắn ta, để lại những vết đỏ. Xả giận rồi, cô chém một chưởng vào gáy tài xế đánh hắn ta bất tỉnh, sau đó đạp lên lưng tài xế leo lên ghế trước cố mở khóa.

Tuy nhiên cô đã đánh giá thấp tố chất cơ thể của kẻ địch.

Tay cô vừa chạm vào công tắc điều khiển, người đàn ông phía dưới đã lật người, nắm lấy mắt cá chân cô, dùng sức kéo cô ngã xuống ghế, chửi bậy: “Con đàn bà thối tha, ăn mặc lẳng lơ như vậy còn giả vờ làm liệt nữ trinh tiết gì chứ! Không biết đã qua tay bao nhiêu thằng đàn ông rồi, ông đây nhìn trúng cô em là cho cô em thể diện rồi đấy!”

Hắn ta thử lao lên trước ép Thẩm Như Như xuống, nhưng thể hình khá béo, bị kẹp giữa hai ghế nhất thời khó mà thoát thân.

Cùng lúc đó, kính sau của xe taxi đột nhiên nổi lên một bóng dáng màu đỏ máu, tiếp đó là một gương mặt dữ tợn áp sát vào kính xe. Góc nhìn của tài xế vừa hay đối diện với hướng đó, hắn ta đột nhiên giật mình, đầu óc đầy dụ,c vọng lập tức trở nên tỉnh táo, ảo tưởng kiều diễm tan đi hết, chỉ còn lại nỗi sợ.

“Quỷ! Có quỷ!” Hắn ta hét lớn bò về sau, động tác vụng về mà chật vật.

Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi kẽ giữa hai chiếc ghế, hắn ta bò trở lại ghế lái, muốn khởi động xe chạy khỏi chỗ này.

Nhưng bất kể hắn ta làm thế nào, chiếc xe từ đầu đến cuối vẫn duy trì trạng thái tắt máy, càng khiến người ta tuyệt vọng chính là, ngay cả cửa xe cũng không mở ra được.

Tài xế đã sốt ruột, liều mạng gõ vào cửa xe, mồ hôi giữa trán không ngừng rơi xuống. Hắn ta vô cùng sợ hãi, gần như sắp khóc đến nơi, quay đầu nhìn thấy Thẩm Như Như đang điềm tĩnh ngồi đó, cơn lửa giận tức khắc bùng lên: “Con điếm thối ta, đều tại mày!