Đó là một nữ tử ở phòng luyện đơn, cô lấy ra trong bình thuốc dắt ở eo một viên thanh tâm đơn, cho Đằng Hải nuốt vào.
Ngay lập tức cô bế Đằng Hải đưa tới phòng y tế của viện. Khi đưa tới nơi, ai cũng hốt hoảng bởi vết thương quá nặng, khó có thể cứu chữa, họ đành phải gọi trưởng lão dược các tới.
“Có chuyện gì khẩn cấp?”
Trưởng lão dược các tới, nhìn thấy Đằng Hải liền tới gần, bắt mạch cho Đằng Hải.
“Kinh mạch vỡ vụn, không lẽ là do mấy tên thích khách đột nhập vào làm ư? Hà cớ phải làm thằng nhóc ra nông nỗi này? Chậc chậc chậc…”
Long phu nhân lao vào trong phòng, hốt hoảng khi thấy Đằng Hải cơ thể đầy máu, liền ôm lấy hắn.
“Con ơi! Sao lại ra nông nỗi này chứ!”
Long phu nhân khóc thảm thiết, cứ như tai hoạ tới không bằng.
“Thằng nhóc này nếu kinh mạch không hồi phục có lẽ sẽ trở thành phế nhân cả đời…” – Trưởng lão nói
“Phế nhân cũng được, miễn nó không chết là được rồi, ngài có cách gì cứu thằng bé không?” – Long phu nhân đáp
Trưởng lão cau mày, nói:
“Cái này thì còn chữa được nhưng kinh mạch phải để xem nó hồi phục thế nào rồi, phế nhân à, tiếc thật!””
Ở ngoài cửa, Bành Thiên bước vào trong phòng, đằng sau là một đám người theo sau đưa Đằng Hải đi. Long phu nhân hốt hoảng, bám lấy tay một tên, hỏi:
“Các người định đưa con ta đi đâu?”
Tên đó liền quay lại, ngăn cản Long phu nhân rồi nói:
“Đây là lệnh của trưởng lão, mong phu nhân lượng thứ”
Sau đó đám người liền đi thẳng tới hướng Tử ngục, liền vị trưởng lão kia hỏi Bành Thiên:
“Này Bành Thiên, huynh định làm gì vậy?”
“Long gia này vốn đã không cần phế vật, cái loại này không thể giữ lại được!” – Bành Thiên đáp
Nghe vậy, vị trưởng lão kia trợn tròn con mắt, nói:
“Không lẽ huynh định….”
Bành Thiên nhếc mép, đi ra ngoài, còn trưởng lão dược các nhìn xuống đất, không dám tưởng tượng những gì sắp xảy đến với Đằng Hải.
Đằng Hải đang trong quá trình hồi phục, miệng vết thương cũng đang cố khép lại, người bế hắn vẫn không biết gì.
Bỗng dưng Thiên Long nói:
“Tốc độ này quá nhanh rồi, không đúng với suy tính của ta a!”
Dù cho có là Võ tông cảnh đi chăng nữa, tốc độ hồi phục vẫn là vô cùng chậm, nếu mà có thêm một tí đan dược nữa thì có lẽ sẽ hồi phục được khoảng 3 thành lực.
Mà ngọc bội lại không thể dùng quá nhiều do tổn thương kinh mạch nếu không kiểm soát được thì cũng có thể chết, mấy lần muốn hồi phục mất rất nhiều thời gian nhưng giờ thì không chắc còn chậm thêm được nữa không.
Giờ chỉ còn trông chờ vào tạo hoá sẽ giúp Đằng Hải vượt qua trở ngại này.
Tên người hầu kia ném Đằng Hải vào trong ngục, ném xong hắn liền bị sát khí trong đó toả ra đến sởn da gà, liền hốt hoảng chạy ra ngoài, bọn họ liền bàn tán:
“Úi dồi ôi…thế này thiếu chủ sao mà sống sót qua được cái ngục này chứ”
“Nhốt tận 1 tháng không có tiếp tế gửi vào thì đến tôi còn chả sống được chứ nói gì đến cậu chủ”
“Tội thật nhưng đây là lệnh của trưởng lão mà, chúng ta mà làm trái thì chỉ có đi chết thôi!”
“Thôi về làm chén rượu quên hết đi!”
Mấy tên kia ra về, kệ cho Đằng Hải ở trong ngục bị sát khí đè nén.
Bên trong ngục này trống rỗng, không có cái gì cả, tất cả là một màu đen huyền ảo. Đằng Hải nằm trong này, sát khí cũng phải chuyển hóa để cố hấp thu hồi phục cơ thể.
“Chủ nhân ~ ta không ngờ ngài còn chiêu này nha ~” – Thiên Long ngạc nhiên
Đằng Hải trả lời:
“Lẽ đương nhiên, ta đã học được KHÍ thì phải biết dùng nó?”
Dù nói thế nhưng hắn vẫn chịu áp lực của sát khí, vẫn có một chút miễn cưỡng khi hấp thụ.
Đang hồi phục thì bỗng dưng có tiếng “Leng keng” ở phía xa xa.
“Uỳnh!” – Tiếng thanh kiếm cắm xuống đất.
Thanh kiếm cực to bay tới, cắm ngay trước mặt hắn, còn đúng 1 gang tay là chạm tiểu kê kê của hắn. Tên ném nó lại là một con quái vật nhìn khô khộc nhưng tu vi lại là Võ phách cảnh, đằng sau là cả một lũ Võ tông cảnh hồn linh hạ phẩm bạch sắc cầm đủ loại vũ khí tiến lên, dường như muốn giết Đằng Hải.
Đằng Hải sợ hãi, vận hết sức đứng dậy để chạy, vết thương cũng đã gần lành, hắn chạy nhanh theo đường thẳng. Đi hoài đi hoài hắn vẫn không thấy điểm dừng, còn lũ quái thì vẫn rượt theo hắn.
Chạy được một lúc tưởng đã cắt đuôi được thì bỗng trước mặt hắn lại xuất hiện thêm một đoàn nữa tu vi tương đương nhưng lần này tên nào tên nấy cũng có một võ hồn trung cấp lục sắc, rượt theo hắn không lỡ một giây phút nào.
Chạy được một hồi lâu, tu vi cũng dần hồi phục, Đằng Hải quay lại đánh giáp lá cà với mấy tên yếu nhất trước, nhưng đánh được một tên thì cả lũ lao lên, khiến hắn phải bỏ chạy.
Trận đánh khốc liệt vô cùng khi mà một đứa trẻ Võ tông cảnh đấu với một lũ quái vật đông như quân mông. Hồn kĩ của Đằng Hải còn đang bị Thiên Long đóng băng nên muốn xài cũng không được, hắn chỉ còn nước vừa đánh vừa lui để giảm sức quân địch, kéo dài thời gian.
Đang đánh căng thì bỗng có luồng âm khí buốt giá ngùn ngụt kéo đến khiến hắn di chuyển chậm lại, sau lại là một nguồn dương khí cực nóng đốt cháy cơ thể hắn.
Nóng lạnh xâm nhập vào cơ thể hắn khiến lúc lạnh lúc nóng, tâm thần bất ổn, còn lũ quái vật lại không bị làm sao, liền lao tới.
“Chủ nhân! Hô long hoá đi!”
Đằng Hải nghe thấy tiếng của Thiên Long, liền hô theo:
“LONG HOÁ!!!”