Chương 20: Diệt khẩu

Thích khách tàn bạo nhổ ngân châm trong mắt ra, sau đó mãnh liệt nhào đầu về phía trước, chủy thủ chớp động sắc xanh lạnh như răng nanh rắn độc đâm vào ngực Nguyệt Sương.

Nguyệt Sương tránh né muốn đứng dậy, nhưng trong nháy mắt cảm thấy chân nguyên hao tổn cực lớn, linh khí mới vừa rồi lưu chuyển một lần xong biến mất không thấy đâu nữa, đan điền băng hàn như cũ. Nàng chỉ miễn cưỡng ngồi dậy là đã suy yếu ngã xuống. Trần Tiểu Thiên thấy tình thế không ổn, hô lên một tiếng túm ngay bả vai Nguyệt Sương, kéo nàng hướng ra ngoài trướng.

Nhưng vào lúc này, một cổ kình khí hùng hồn từ lều phía bên phải đánh tới, da trâu dai như thế mà vỡ vụn, tung bay giống như một đám hồ điệp.

Hàn Canh một chưởng phách vỡ trướng da, chưởng lực mạnh mẽ khiến thích khách chấn bay sang một bên. Lúc này Đồng Trạch cùng các sĩ tốt đã trong doanh đã rối rít chạy tới. Hàn Canh vung ống tay áo lên, sải bước bước vào lều đã sụp một góc, trầm giọng nói:

– Lưu người sống.

Lời còn chưa dứt, một thanh trường kiếm từ ngoài lều xuyên vào, mang theo hàn quang lưu chuyển vô định, xuyên thấu cổ họng thích khách, lộ ra sau gáy hơn tất, bén nhọn dị thường.

Vô định kiếm. Thanh kiếm sắc bén nhất trong sáu danh kiếm của Thái Ất chân tông.

Hàn Canh dừng bước lại, lạnh lùng nói:

– Thương sư thúc.

Trường kiếm thối lui khỏi xác, “vụt ” một tiếng bay lui trở về vỏ. Tiếp theo đó, thân ảnh cao lớn của Thương Lạc Hiên xuất hiện từ ngoài trướng.

– Tự xông vào quân doanh, mưu toan hành thích, chết chưa hết tội.

Hàn Canh nhìn y, sau đó lạnh như băng nói:

– Đa tạ sư thúc viện thủ.

Sau đó quát lên:

– Người đâu! Đem thi thể mang đi, tra rõ thân phận thích khách!

Ngoài trướng lại vang lên một tiếng thở dài, một người đi vào, đó là Lân Thái Tuyền với thần thái tiêu điều:

– Không cần tra cũng rõ. Hắn là người của Thái Ất chân tông, theo bọn ta cùng nhau tới đây.

Hàn Canh mày kiếm dựng lên, đang định hỏi thăm, Túc Vị Ương cùng Trác Vân Quân sóng vai đi vào. Trác Vân Quân một kiếm vạch cái khăn đen che mặt của thích khách, nén giận nói:

– Quả nhiên là hắn!

Hàn Canh điềm nhiên:

– Nếu là người của Thái Ất chân tông ta, vì sao dám đến quân doanh hành thích?

Lân Thái Tuyền thở dài nói:

– Ngươi có điều không biết. Chưởng giáo chinh phạt bên ngoài, long trì không người nào chưởng lý. Mặc dù còn có sáu vị giáo ngự, nhưng không lệ thuộc lẫn nhau. Những năm nay có một số tu sĩ bất chính tiến vào giáo ta, khiến danh dự của Thái Ất chân tông có nhiều ảnh hưởng không tốt.

Hàn Canh hỏi:

– Hắn là môn hạ của ai vậy?

Lân Thái Tuyền lắc đầu, không lên tiếng.

– Lâm Chi Lan!

Trác Vân Quân mặt phấn đỏ lên, cả giận nói:

– Lâm sư đệ làm sao sơ ý như thế! Ngay cả kẻ xấu bực này cũng thu vào bên trong môn!

Bọn họ cãi vã một hồi, Trần Tiểu Thiên cảm thấy tình hình càng ngày càng không ổn. Nguyệt Sương đầu vai giống như đóng băng rét lạnh, lộ ra từng luồng khí lạnh lẽo, trên mặt nàng phảng phất phù một tầng sương trắng, thân thể run rẩy mơ hồ, bỗng nhiên môi đào khẽ mở, phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi rớt xuống đất, nghe tiếng “Lịch bịch ” rung động, rõ ràng là mấy khối huyết băng ngưng kết.

– Uy, uy!

Trần Tiểu Thiên chỉ vào máu tươi ngưng tụ thành khối băng, trong lúc cấp thiết không biết nên nói gì:

– Nàng… Nàng ta ói băng rồi!…

Nguyệt Sương đã lâm vào hôn mê, sắc mặt như tuyết trắng. Cho dù được bao bọc bởi tấm da lông thật dầy, nhưng trên người vẫn không ngừng có hàn khí túa ra.

Đồng Trạch đắp tấm da cuối cùng lên người Nguyệt Sương, sau đó ngồi xuống, đưa chậu than vào sưởi.

Trần Tiểu Thiên không nhịn được hỏi:

– Nàng ta sao vây?

Đồng Trạch trầm mặc chốc lát, sau đó nói:

– Tiểu thư khi còn bé đã bị cao thủ đả thương, thương thế vẫn chưa lành. Trong cơ thể nàng hàn độc tích tụ, một khi phát tác sẽ băng hàn thâu xương, chỉ có dựa vào tu luyện Thái Ất Chân Dương Công mới có thể giữ được tánh mạng.

Tình hình này mới nghe qua cảm thấy rất quen thuộc, Trần Tiểu Thiên gãi gãi đầu, cẩn thận hỏi:

– Nguyệt Sương tiểu thư có phải bị thương vì… vì môn Huyền Minh Thần Chưởng chứ?

Đồng Trạch vẻ mặt kinh ngạc, giống như chưa từng nghe qua, ngạc nhiên hỏi:

– Cái gì Huyền Minh Thần Chưởng? Ngươi từng thấy qua thương thế tương tự như vậy?

CMN. Thì ra không phải! Trần Tiểu Thiên thở dài, nói:

– Cái này… Ta có một tên bằng hữu họ Trương, cũng bị đả thương tương tự thế này, thật vất vả lắm mới trị lành.

Đồng Trạch vừa mừng vừa sợ:

– Hắn làm sao chữa khỏi được vây?”

Trần Tiểu Thiên lắc đầu nói:

– Hắn trước là bị người đánh rớt xuống hẻm núi, kết quả từ trong bụng một con khỉ mọi ra một quyển thần công bí kíp, tu luyện một phen, đại khái luyện vơi thời gian ba năm năm năm gì đó, vết thương tự lành.

Đồng Trạch cau mày nói:

– Rơi xuống sơn nhai mà không chết, lại còn từ trong bụng viên hầu nhận được bí kíp, chuyện như vậy quá hoang đường, xin thứ cho ta không thể tin được.

Lần này, Trần Tiểu Thiên dùng sức gật gật đầu, nói:

– Nói đúng, ta cũng không tin.

Đồng Trạch do dự một chút, cuối cùng không yên lòng, lại hỏi:

– Vị bằng hữu họ Trương kia luyện lấ cái gì công? có phải thứ Nguyệt Sương đang luyện không?

Trần Tiểu Thiên khụ một tiếng:

– Cái này ta cũng không rõ.

Đồng Trạch nhìn Nguyệt Sương đang hôn mê bất tỉnh, không khỏi bất ra một tiếng thở dài.

Trần Tiểu Thiên trong đầu đang điên cuồng xoay chuyển các ý niệm. Mới vừa rồi thích khách la “Dư nghiệt họ Tần”, vậy Nguyệt Sương là hậu nhân của người ho Tần, Tần nào, chẳng lẽ Tần Thủy Hoàng? Khó trách Vương Triết trong quân trên dưới để ý như vậy. Người muốn ám hại nàng có phải là người của Lưu Bang hay Hang võ gì không?

Sáng sớm hôm đó, Trần Tiểu Thiên lười biếng ngồi ở trên sườn núi, nhàm chán cắn một cọng cỏ khô.

Vụ ám sát tối hôm qua tựa hồ không có phát sinh, cái lều rách tan tành bị dời đi, thay đổi bằng cái khác, thi thể tên thích khách cũng không biết tung tích đi đâu.

Trong sứ giả đến đây bái kiến chưởng giáo có lẫn thích khách, để cho Thái Ất chân tông trên dưới mất hết mặt mũi. Lân Thái Tuyền ra lênh các đệ tử phải ở lại bên trong trướng, không cho đi loạn trong quân doanh.

Lệnh cấm này không liên quan đến Trần Tiểu Thiên. Là khách từ thế giới khác tới, thời gian trôi qua của hắn hết sức nhàn nhã. Soái trướng Vương Triết đèn trắng đêm không tắt, hiển nhiên đang bận đại sự, không rảnh tìm hắn tìm hiểu và kiểm tra Sinh tử căn.

Chiến đấu ngày hôm qua chỉ có một phương trận bộ binh, Trần Tiểu Thiên nguyên tưởng rằng quân đoàn này nhân số không phải là quá nhiều. Nhưng lúc này chân chính thấy doanh trướng đại quân, Trần Tiểu Thiên mới phát hiện nó vượt xa tưởng tượng của hắn.

—–o0o—–