Tuyệt phẩm tiên hiệp – Đạo QuânSau màn chào hỏi, Quỷ Bảo cùng với nữ hài đi theo Tuyết Nữ về chỗ ở của nàng. Tất nhiên đấy không phải nhà. Trên đỉnh Thiên Sơn chẳng có căn nhà nào cả. Nơi Tuyết Nữ cư ngụ là một thạch động nằm ở phía bắc của Thiên Sơn.
Hang động khá rộng, bên trong có nhiều ngõ ngách, song Quỷ Bảo lại không được phép tiến vào. Khi tới cửa động, hắn vừa mới nhấc chân, còn chưa kịp hạ xuống thì một thanh trường kiếm sắc lạnh đã kề ngang trước mặt.
“Cô đây là ý gì?”.
“Đây là chỗ ở của ta.” Tuyết Nữ đáp: “Ngươi dám tiến vào một bước ta lập tức chặt chân ngươi”.
“Cô không cho ta vào, vậy ta phải ở đâu?”.
Bởi Quỷ Bảo đã lui lại nên Tuyết Nữ cũng đem thanh bạch kiếm thu hồi. Nàng chỉ về phía bên phải, bảo: “Cách đây hai trăm thước có một hang động, ngươi qua đó mà ở”.
“Hừm, đi thì đi”.
Người ta đã không cho thì mình cũng chả việc gì phải nài nỉ. Quỷ Bảo rất dứt khoát nắm tay nữ hài dắt đi.
Một lát sau.
Kẻ đã dứt khoát quay đi ban nãy lúc này bỗng trở về. Quỷ Bảo cùng với nữ hài dừng ở trước cửa động của Tuyết Nữ, gọi nàng ra.
“Chuyện gì?”.
Gương mặt hầm hầm, Quỷ Bảo chất vấn: “Hang động đó quá nhỏ, lại nông, chúng ta làm sao ở?”.
Nếu là thời tiết ôn hoà như bên dưới núi thì chẳng nói làm gì, đằng này ở đây lại là trên núi, còn là đỉnh Thiên Sơn cao chót vót quanh năm sương tuyết bao phủ. Trong cái tiết trời lạnh giá thế này, một hang động chưa đến chục thước, lại thẳng liền một mạch thì làm sao con người có thể ở được. Không gối không chăn không đệm, gió thổi liên hồi, dễ gì chịu đựng.
Quỷ Bảo hắn từng học qua võ nghệ, biết chút công phu nên miễn cưỡng có thể bám trụ một khoảng thời gian, nhưng còn nữ hài bên cạnh hắn đây, cô bé phải làm sao?
Nhìn xem. Toàn thân cô bé đều đang run lên bần bật, môi tím hết cả rồi.
Một tay ôm giữ tấm lưng nữ hài, Quỷ Bảo hạ mình khẩn cầu Tuyết Nữ: “Ít nhất cô hãy cho đứa bé này vào trong. Nó còn nhỏ, thân thể lại yếu, căn bản không thể chịu nổi cái lạnh ở đây”.
Những tưởng sau khi tận mắt trông thấy tình trạng nữ hài, nghe qua lời khẩn cầu thì Tuyết Nữ sẽ động lòng trắc ẩn thì không, gương mặt nàng vẫn lạnh tanh như cũ.
“Là nó muốn theo ngươi, Quỷ Bảo ngươi là người dẫn nó lên đây, các ngươi tự mà lo liệu”.
Nói xong Tuyết Nữ quay gót trở vào trong.
“Tuyết Nữ!”.
Keng!
Chân vừa bước lên thân hình Quỷ Bảo đã liền khựng lại. Mũi kiếm băng hàn đang nằm ngay trước ngực hắn.
“Ta nhắc lại: Đây là chỗ ở của ta, nếu ngươi dám tiến vào một bước thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn”.
…
Tuyết Nữ đã lui vào trong động, trước cửa động lúc này chỉ còn lại Quỷ Bảo cùng nữ hài đang run lên bần bật.
“Tuyết Nữ Vân Đồ ngươi là nữ nhân độc ác!”.
Mở miệng mắng to một câu cho hả dạ, Quỷ Bảo quyết định đem hết tẩt thảy y phục mang theo khoác lên mình nữ hài, cúi người đem cô bé bế lên, ôm chặt vào lòng.
“Bé con, không sao đâu. Bây giờ trời đã tối, đường núi nguy hiểm. Ngươi ráng chịu một đêm, sáng mai ta đưa ngươi xuống núi”.
Cầu tình không được Quỷ Bảo cũng chỉ đành ẵm nữ hài trở về hang động được Tuyết Nữ chỉ định trước đó.
“Bé con, ngươi ngồi đây”.
Đặt nữ hài xuống nơi khô ráo, ngó thấy cô bé vẫn còn run, Quỷ Bảo dứt khoát đem cả trường y và trung y cởi ra rồi lấy chúng quấn quanh người cô bé.
Còn mỗi một cái quần trắng mỏng manh, Quỷ Bảo thầm cắn răng nén chịu cái lạnh thấu xương của Thiên Sơn, gượng cười bảo: “Bé con, ngồi yên đây. Ta đi chặt ít cành cây về bịt cửa động lại cho đỡ gió”.
Quỷ Bảo rất là mau mắn, lời vừa dứt liền đứng dậy bước nhanh ra khỏi hang động, khẩn trương tiến hành công việc.
Tựa lưng vào vách đá, nữ hài ngẩng đầu trông theo, trong đôi mắt ánh lên điều khác lạ.
Mà, đâu chỉ nữ hài. Tuyết Nữ cũng là như vậy. Nàng đang nấp sau một tảng đá quan sát Quỷ Bảo. Những việc hắn đang làm thật đã tác động không ít đến nàng.
“Ngươi và nó bất quá là người dưng nước lã, vậy mà ngươi lại quan tâm lo lắng cho nó tới như vậy. Đúng là tên ngốc…”.
…
“Phù…”.
“Phù…”.
Trước hang động gió thổi liên hồi, tấm lưng trần tuyết trắng phủ lên, cái lạnh khiến cho tay chân Quỷ Bảo đều run rẩy. Dẫu vậy, hắn vẫn cắn răng nén chịu, tiếp tục lấp tuyết, cắm những cành cây để che cửa hang lại.
“Hừ… hừ…”.
“Phù…”.
“Cố lên nào… Cố lên nào…”.
Một thanh kiếm cùn, một đôi tay trầy xước, Quỷ Bảo toàn thân tê buốt vẫn hốt tuyết đắp cao. Cốt yếu chẳng phải vì hắn mà là vì nữ hài sau lưng hắn. Hắn đã hứa rồi, hắn sẽ bảo hộ cho cô bé.
“Bé con…”.
Đang cặm cụi lấp tạm cửa hang, động tác Quỷ Bảo đột nhiên dừng lại. Trên tấm lưng trần của hắn vừa có một thứ gì đó phủ lên.
Là y phục.
“Bé con, ta không sao đâu. Ngươi mau mặc vào đi”.
Nữ hài lắc đầu, đem y phục khoác lại lên người Quỷ Bảo.
Biết là cô bé lo lắng cho mình, trong lòng Quỷ Bảo rất cảm động. Hắn thôi không từ chối nữa. Xoa đầu cô bé, hắn cười bảo: “Bé con, cảm ơn”.
Lát sau.
Có lẽ vì cảm nhận được sự quan tâm của nữ hài mà thân thể Quỷ Bảo cũng bất giác ấm lên hẳn. Hắn đắp tuyết nhanh hơn, thoáng chốc cửa hang động đã sắp sửa lấp đầy.
Đúng lúc này, một thân ảnh tiến lại gần hang động.
“Cô tới làm gì?”.
Tuyết Nữ không đáp. Nàng nhìn xem một chút rồi nâng ngọc thủ đem một xấp trăng trắng đang cầm trên tay ném vào trong hang động, sau đấy bỏ đi.
Quỷ Bảo đem đồ vật nọ nhặt lên thì nhận ra đó là một chiếc chăn được làm từ da lông dã thú. Có lông cáo, có lông hổ, có lông sói… đếm sơ cũng hơn chục bộ.
“Hẳn là chăn của nàng ta”.
Những ác cảm trước đó về Tuyết Nữ lúc này gần như đã tiêu tán sạch. Quỷ Bảo cầm lấy chăn ấm tiến lại chỗ nữ hài, đắp lên cho cô bé.
“Bé con, giờ thì ổn rồi”.
Nữ hài hết ngẩng nhìn khuôn mặt tươi cười của Quỷ Bảo lại cúi xem chiếc chăn da lông ấm ấp, đột nhiên đem nó kéo ra, phủ lên mình Quỷ Bảo.
“Bé con…”.
Quỷ Bảo không nói nữa. Nữ hài hiện đã tựa đầu lên đùi hắn, nhắm mắt tự ru mình vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau.
Ánh dương quang không thể làm tan băng tuyết Thiên Sơn song cũng đủ xua đi cái lạnh cắt da ban đêm. Những cơn gió buốt lúc này cũng đã thưa hơn trước nhiều.
“Phù… trời sáng rồi”.
Quỷ Bảo thức dậy, nhanh tay đem cửa hang đã phủ lấp khai thông. Trong lúc hắn làm thì nữ hài phía sau cũng mau chóng tỉnh lại.
“Bé con, ngươi dậy rồi”.
“Nào, bây giờ chúng ta đi xuống núi”.
Quỷ Bảo thật không muốn để cho cô bé ở Thiên Sơn này chịu khổ thêm nữa.
Chỉ là… nữ hài dường như lại không nghĩ như vậy. Cô bé đã lắc đầu, thay vì tiến tới nắm lấy tay Quỷ Bảo thì lại thụt lui lại phía sau.
“Bé con?”.
“Nó không muốn đi.” Một thanh âm trong trẻo chợt chen vào.
Bạch y phiêu động, Tuyết Nữ đạp tuyết mà đi, vừa đi vừa nói: “Đứa trẻ đó muốn ở cùng với ngươi”.
Quỷ Bảo thu hồi ánh mắt, nhìn vào trong động. Hắn nhấc chân bước đến bên cạnh nữ hài.
“Bé con, ở đây thời tiết rất khắc nghiệt, ngươi sẽ không thể chịu nổi đâu”.
“Nghe lời, để ta đưa ngươi xuống núi”.
Nữ hài lắc đầu, kiên quyết không theo.
“Ngươi… Bé con, đừng sợ. Xuống núi rồi ta sẽ tìm một nơi tốt cho ngươi ở, sẽ kiếm cho ngươi một chỗ nương tựa. Ngươi sẽ không phải lang thang ngoài đường như trước nữa đâu”.
Nữ hài vẫn như cũ lắc đầu.
…
“Nó không chịu đi, giờ ngươi tính thế nào?”.
Quỷ Bảo quay lại nhìn Tuyết Nữ, thần tình bất đắc dĩ: “Còn biết thế nào. Cũng chỉ có thể để nó ở lại”.
“Đồ yếu đuối”.
Quỷ Bảo lườm ngay: “Ta là người chứ đâu phải tảng băng giống như ai”.
“Ngươi mới nói gì? Ví von ai đấy?”.
Trước cái nhìn bất thiện của Tuyết Nữ, Quỷ Bảo cũng biết điều thôi không châm chọc chi nữa. Nữ nhân này võ nghệ cao cường, hành sự rất dứt khoát, nếu mà khiến nàng nổi giận thì hậu quả sẽ tồi tệ lắm.
“Được rồi bé con, ngươi không muốn đi thì thôi. Bây giờ ngươi ở yên đây, ta sẽ xuống núi mua đồ. Cần phải có chăn gối, quần áo ấm cho ngươi mặc”.
“Soạt”.
Trái với ban nãy, lần này nữ hài đã lập tức chạy ngay đến bên Quỷ Bảo, nắm lấy tay hắn, đợi hắn dẫn đi.
Cô bé không muốn tách rời hắn.
“Bé con, đường núi rất hiểm trở, ta còn phải mang đồ lên, không thể dẫn ngươi đi cùng được”.
Nữ hài lắc đầu, bàn tay nắm chặt lấy y phục Quỷ Bảo.
“Bé con, thật sự không được. Ngoan, nghe lời…”.
Tuyết Nữ đứng bên cạnh nhìn Quỷ Bảo ra sức thuyết phục nữ hài mà âm thầm sinh bực. Tới khi không chịu đựng được nữa, nàng nhấc chân tiến tới, vươn tay nắm lấy phần áo sau gáy nữ hài kéo ra khỏi Quỷ Bảo.
“Tuyết Nữ ngươi muốn làm gì?!”.
“Khẩn trương cái gì? Không thấy ta đang giúp ngươi hay sao?”.
Tuyết Nữ chưa hết bực mình: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau xuống núi mua đồ đi”.
“Nhưng nó…”.
“Để ta giữ”.
Nữ hài nghe vậy liền ngước mặt nhìn Tuyết Nữ, sau đấy thì…
“Oa hu hu…” Cô bé khóc oà lên, hướng Quỷ Bảo huơ loạn cầu cứu.
Tiếng khóc nức nở, khuôn mặt đáng thương, song với Tuyết Nữ tất cả những điều ấy dường như chẳng đáng một xu. Nàng bảo Quỷ Bảo mau chóng rời đi, nói xong thì lập tức quay lưng, đem nữ hài xách về động phủ của mình.
Phải, là xách. Giống như người ta xách cổ gà cổ vịt mang đi vậy.
“Oa hu hu! Hu hu…!”.
Quỷ Bảo đứng bên này ngó theo, miệng há hốc mãi chẳng nói được thành câu.
Tuyết Nữ Vân Đồ, nữ nhân này rốt cuộc đã trải qua tuổi thơ như thế nào vậy?