Tuyệt phẩm tiên hiệp – Đạo QuânThật lòng thì Quỷ Bảo không muốn giao nữ hài cho Tuyết Nữ trông coi, nhưng nghĩ đến đường núi hiểm trở, sắp tới lại phải mang nhiều đồ đạc, rốt cuộc vẫn đành thoả hiệp.
Cũng chẳng biết được Tuyết Nữ trông nôm thế nào mà khi Quỷ Bảo trở về, nữ hài đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ, khiến hắn không khỏi âm thầm nghi hoặc.
Ngoài cửa động, Quỷ Bảo đưa tay tiếp lấy cơ thể được bọc trong chăn của nữ hài, nhất thời khó nhịn hỏi: “Cô dỗ nó thế nào vậy?”.
Tuyết Nữ đáp, giọng điềm nhiên: “Đánh ngất”.
Đánh ngất?
Quỷ Bảo nhẩm lại, hiểu ra thì trợn mắt.
Quả nhiên là cái thứ không tim không phổi.
“Ánh mắt ngươi như vậy là ý gì?”.
“Không có gì.” Biết mình không phải đối thủ của Tuyết Nữ, tranh cãi chỉ tổ thiệt thân nên Quỷ Bảo biết điều chẳng dám oán thán chi, chỉ nhắc: “Hmm… Lần sau cô làm ơn nhẹ nhàng một chút. Nó chỉ là một đứa trẻ”.
“Chính vì nó là một đứa trẻ nên ta chỉ đánh ngất, người lớn thì ta giết rồi. Quá phiền nhiễu”.
Nghe Tuyết Nữ nói vậy Quỷ Bảo còn biết trông mong gì hơn. Hắn chần chừ một chút rồi thử hỏi: “Hmm… Cô có thể để nó ở đây một đêm không? Dù sao bây giờ nó cũng đã hôn mê, trời lại đang lạnh…”.
“Miễn.” Tuyết Nữ chả cần nghĩ, lập tức từ chối ngay. Lý do nàng đưa ra là: “Ta không thích để người khác ở trong động của mình”.
“Cô… Sáng giờ không phải cô vẫn để nó ở bên trong động ư?”.
“Bây giờ ta không muốn cho nó ở đây nữa. Nhà ngươi ý kiến gì?”.
Nhận thấy sẽ chẳng thể nào khiến cho Tuyết Nữ hồi tâm chuyển ý được, Quỷ Bảo chỉ đành từ bỏ, đem nữ hài bế về hang động phía bên kia. Vừa đi hắn vừa lầm bầm trong miệng, thanh âm chỉ đủ để mình nghe thấy: “Sáng nắng chiều mưa, đúng là nữ nhân”.
…
Cước bộ khá nhanh nên chẳng mất bao lâu thì Quỷ Bảo đã về tới hang động của mình. Hắn chọn một vị trí khô ráo rồi đem chăn dày trải ra, kế đấy thì đặt nữ hài nằm xuống, lấy thêm y phục đắp lên thân mình cô bé.
“Bé con nằm đây, ta đi đóng cửa động”.
Dứt câu Quỷ Bảo liền đứng dậy tiến hành ngay. Lần này hắn không cần phải đi chặt cây hoặc là đắp tuyết nữa. Từ căn nhà cũ dưới núi hắn đã tháo dỡ, mang lên một số vật dụng, chuyện che lấp cửa hang hiện rất dễ dàng, chỉ một thoáng liền xong.
“Phù… Giờ thì ổn rồi”.
“Bé con, ngủ ngon”.
Bận rộn cả ngày, lại thêm đường đi hiểm trở đã khiến Quỷ Bảo mệt mỏi. Hắn đóng kín cửa hang xong thì che miệng ngáp dài, di chuyển đến bên cạnh nữ hài nằm xuống. Vớ lấy mớ y phục vừa mang lên, hắn đắp vội rồi thu mình đi vào giấc ngủ…
Sáng hôm sau, khi Quỷ Bảo tỉnh dậy thì chợt nhận ra bên hông có phần ấm áp. Hắn nhìn xuống thì thấy một cơ thể nhỏ nhắn đang rúc vào.
“Xem ra cái lạnh Thiên Sơn vẫn là quá khắc nghiệt với ngươi”.
Dùng tay vỗ nhẹ lên lưng cô bé, Quỷ Bảo tự hứa với lòng: “Bé con, chúng ta gặp nhau là duyên. Ngươi nếu đã một dạ theo ta như vậy, sau này cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa ta cũng sẽ bảo hộ cho ngươi”.
…
Quần áo, chăn đệm, vấn đề chỗ ở coi như đã giải quyết xong, lúc này Quỷ Bảo tự thấy cần phải nhanh chóng tìm ra nguồn thức ăn. Mặc dù chuyến đi xuống núi vừa rồi, trừ bỏ quần áo vật dụng ra hắn cũng có mua lương thực, song số lượng không nhiều, mà tiền của hắn thì thật chẳng còn lại bao nhiêu. Ngày tháng ở Thiên Sơn chưa biết chừng nào mới hết, không thể không có nguồn thức ăn tự nhiên cung ứng được.
Suy đi nghĩ lại, Quỷ Bảo quyết định đến tìm Tuyết Nữ. Nữ nhân này đã sống trên núi nhiều năm rồi, hẳn phải biết những khu vực nào sẽ kiếm được thức ăn.
“Lương thực?” Trước cửa sơn động, Tuyết Nữ nhìn Quỷ Bảo và nữ hài, sắc mặt chẳng rõ buồn vui: “Ngươi hỏi làm gì?”.
“Kể từ giờ ta và nó sẽ ở đây, đương nhiên cần có nguồn thức ăn để duy trì cuộc sống. Chả nhẽ ngày thường Tuyết Nữ cô không cần ăn uống?”.
Tuyết Nữ im lặng một lúc, sau đấy xoay người đi về phía tây.
Quỷ Bảo hiểu ý, cúi xuống cõng nữ hài rồi nhanh chóng bước theo.
Đạp trên nền tuyết, Quỷ Bảo đi sát sau lưng Tuyết Nữ. Theo những bước chân, khung cảnh cũng dần thay đổi, từ một màu trắng xoá, sắc xanh xuất hiện càng lúc càng nhiều. Nhất là khi cả ba đi vào bên trong một hạp cốc.
Hạp cốc này rất đặc biệt. Vách núi hai bên cong một cách khác thường, càng lên cao khoảng cách càng gần, trông cứ như là mái vòm vậy.
“Tuyết Nữ, có khi nào hai vách núi này sẽ sập xuống hay không?” Địa hình đặc biệt của hạp cốc thực khiến Quỷ bảo có chút e ngại. Hắn nghĩ nếu mà “mái vòm” trên đầu đột nhiên đổ ập xuống, như vậy cả ba người sẽ lập tức bị đè chết ngay.
“Hừm…” Đang đi phía trước, Tuyết Nữ nghe hỏi vậy thì khinh thường: “Ngươi nếu sợ thì không cần theo”.
“Ta… Ai nói ta sợ? Ta chỉ là hiếu kỳ nên hỏi thôi”.
Quỷ Bảo còn lâu mới thừa nhận. Hắn sao có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt một nữ nhân được. Hắn là đại nam nhân kia mà.
Ở trước Tuyết Nữ không nói, Quỷ Bảo đằng sau cũng thôi chẳng hỏi, nữ hài thì chả đề cập làm gì, cô bé vẫn như cũ vòng tay ôm lấy cổ Quỷ Bảo, yên lặng để hắn cõng đi. Cứ thế, cả ba đều đặn bước đi trong thanh tĩnh…
Một lát sau.
Tuyết Nữ đã dừng chân. Quỷ Bảo đương nhiên cũng ngừng bước. Hắn thả nữ hài trên lưng xuống, nhìn quang cảnh trước mắt mà không khỏi kinh ngạc.
Một hồ nước!
Thật không ngờ trên ngọn núi bốn mùa băng tuyết này lại có một hồ nước xanh trong như vầy, đã thế xung quanh hồ lại còn có trăm hoa đua nở, bướm ong bay lượn…
“Chỗ này… thật kỳ diệu”.
Tuyết Nữ bên cạnh cũng ngầm tán đồng. Nhớ lần đầu tiên tới đây, chính nàng cũng bị cảnh vật làm cho kinh ngạc giống như Quỷ Bảo hiện giờ. Nhìn hắn hào hứng lấy tay múc nước, hết uống lại rửa, tâm tình nàng cũng bất giác buông lỏng.
Chả thèm biết Tuyết Nữ có đang nhìn mình hay không, Quỷ Bảo gọi nữ hài phía sau lại, cười bảo: “Bé con, ngươi uống thử đi. Nước ở đây không chỉ ngọt mà còn ấm nữa”.
…
“Tuyết Nữ, dưới hồ này có cá phải không?” Quỷ Bảo đoán là như vậy.
Quả nhiên, Tuyết Nữ gật đầu xác nhận: “Ừ”.
“Nhiều không?”.
“Đủ để nuôi ngươi”.
“Vậy làm sao để bắt? Ta thấy hồ này hình như rất sâu”.
Lần này Tuyết Nữ không nói, nàng hành động luôn. Chỉ thấy bàn chân nàng đạp mạnh một cái, kế đấy thì cả thân người lao thẳng xuống hồ, nháy mắt đã khuất dạng.
“Cứ vậy mà nhảy luôn… Nữ nhân này…”.
Trên bờ, Quỷ Bảo và nữ hài chăm chú nhìn mặt nước chờ đợi. Không quá lâu, từ sâu bên dưới, một thân bạch y phóng lên.
Đúng là Tuyết Nữ. Cả người nàng từ đầu đến chân đều ướt sũng, dù vậy, dung nhan xinh đẹp vẫn chẳng giảm đi chút nào. Trái lại, vẻ ướt át chỉ càng khiến nàng trở nên gợi cảm, phong tình hơn. Những giọt nước, chúng đã làm phai đi ít nhiều lãnh ngạo, từ đó khiến cho người đối diện cũng bớt e dè hơn.
Quỷ Bảo, hắn đang nhìn thẳng vào thân hình Tuyết Nữ. Khuôn mặt diễm kiều, cơ thể ẩm ướt mong manh…
“Còn nhìn nữa ta lập tức móc mắt ngươi!”.
Lời nói hung hăng phát huy hiệu quả tức thời. Quỷ Bảo vội thu hồi ánh mắt. Hắn quay sang hướng khác, khẽ hắng giọng để che đi dáng vẻ không mấy tự nhiên của mình: “Hừm… Xin lỗi, ta không cố ý”.
“Nam nhân háo sắc”.
Tuyết Nữ căn bản chả thèm nghe những lời biện minh, nàng cầm sợi dây màu đỏ hiện đang xiên qua ba con cá to, đi ra phía sau một tảng đá lớn ở gần đó, ngồi xuống vận công hong khô quần áo.
Không thể không công nhận, công phu của Tuyết Nữ lợi hại vô cùng, chỉ thoáng chốc thì y phục trên dưới của nàng đều đã hoàn toàn khô ráo; tóc tai cũng là như vậy, tất cả vào nếp gọn gàng.
Trở lại bên hồ, Tuyết Nữ lạnh nhạt nói với Quỷ Bảo: “Đi nhặt lá khô cành khô về đây”.
“Nướng cá ở đây luôn sao?”.
“Ừ”.
“Được rồi, đợi ta một chút”.
Nói rồi Quỷ Bảo cùng với nữ hài đứng dậy chạy đi tìm cây và lá khô.
Hạp cốc vốn dĩ rất rộng, cây cối sinh trưởng không ít nên việc tìm kiếm chẳng có gì khó khăn, chưa đến một khắc thì Quỷ Bảo và nữ hài đã quay trở lại chỗ hồ nước. Tất nhiên là với những lá khô, cành khô mình vừa thu thập được.
“Cành khô lá khô đây”.
“Nhóm lửa đi.” Tuyết Nữ lại yêu cầu.
Nghĩ Tuyết Nữ đã có công bắt cá, bây giờ mình nhóm lửa cũng là việc thoả đáng nên Quỷ Bảo không có gì phải phàn nàn. Hắn thuận tình nghe theo.
Thời điểm lửa đã cháy to, Tuyết Nữ tiếp tục sai bảo: “Nướng lên”.
“Đưa cá đây”.
Quỷ Bảo cầm lấy xâu cá, đem từng con gỡ ra, lấy những đoạn cây xiên qua rồi huơ trên lửa để nướng.
Lát sau.
Ba con cá to lúc này toàn bộ đều đã chín vàng thơm phức, thật mới ngửi sơ thôi cũng khiến người thèm nhỏ dãi. Nhất là nữ hài ngồi sát bên Quỷ Bảo, hai mắt cô bé đang dán chặt vào mấy con cá.
“Bé con, đói rồi phải không? Đây, cầm lấy”.
“Khoan đã.” Một thanh âm trong trẻo cất lên, chính nó đã ngăn hành động của Quỷ Bảo. Hắn quay sang nhìn thì Tuyết Nữ nói tiếp: “Là cá của ta hay cá của ngươi?”.
Nói rồi, cũng chả đợi Quỷ Bảo trả lời thì Tuyết Nữ đã vươn tay đem cả ba con cá đoạt lấy.
“Tuyết Nữ, cô…”.
“Cá là ta bắt”.
“Nhưng mà củi khô lá khô là ta gom, cá cũng là do ta nướng.” Quỷ Bảo bất bình.
Tuyết Nữ thì vẫn thản nhiên: “Thì sao? Ngươi là nô bộc của ta, làm mấy chuyện đó không phải thiên kinh địa nghĩa?”.
Dứt câu, Tuyết Nữ cho một con cá lên miệng, từ tốn cắn ăn, mặc người nghẹn khuất.