Chương 7: con cá mắc câu

Tuyệt phẩm tiên hiệp – Đạo Quân>

Người đăng: PeaGod

“Tiểu nha đầu, ngươi rõ ràng nói được, bấy lâu tại sao lại giả câm?” Tuyết Nữ nhìn nữ hài chất vấn, ngữ khí chả thân thiện gì.

“Cô làm nó sợ đấy”.

Quỷ Bảo ngay lập tức che chắn cho nữ hài. Với hắn thì cô bé này chẳng có gì đáng để phải phòng bị cả. Một đứa bé năm sáu tuổi thì gây hại gì được cho ai chứ?

“Bé con, ngươi không cần sợ. Có ta ở đây, không sao đâu”.

Vỗ về một đỗi, đợi cho nữ hài đã bình tĩnh lại thì Quỷ Bảo mới bắt đầu hỏi. Chỉ là những câu hỏi bình thường, như tên họ, tuổi tác, lai lịch…

Nữ hài khá là nhút nhát. Cô bé có nói nhưng thật sự không nhiều, tiếng được tiếng mất. Mất một lúc Quỷ Bảo và Tuyết Nữ mới nắm được đại khái thông tin.

Nữ hài đích xác là trẻ mồ côi, ký ức của cô bé chẳng mạch lạc lắm, có nhiều đoạn không nhớ được. Cô bé chỉ biết mình tên Tiểu Linh, còn họ thì không rõ, cha mẹ thì đều đã chết hết, chưa đầy năm tuổi đã phải sống kiếp ăn xin lăn lộn đầu đường xó chợ, về sau may sao gặp được Quỷ Bảo, được hắn ra tay cứu giúp…

“Haiz…”.

Mặc dù cũng sớm đoán được hoàn cảnh đáng thương của nữ hài, xong lúc này, đến khi chính tai nghe cô bé mơ hồ kể lại Quỷ Bảo vẫn không khỏi ngậm ngùi thương cảm. Trước đây Quỷ Bảo hắn cũng từng là cô nhi, vì miếng ăn phải ngửa tay xin thế nhân rủ lòng thương xót…

Vòng tay ôm lấy nữ hài, Quỷ Bảo an ủi: “Bé con, mọi chuyện đã qua rồi. Từ đây về sau ta sẽ chăm sóc, bảo hộ cho ngươi, sẽ không để ai ức hiếp ngươi nữa đâu”.

“Ân.” Nữ hài rất xúc động, hai mắt rươm rướm rúc vào lòng Quỷ Bảo.

Không ai khác, chính nam nhân này là người đã đưa tay nắm lấy cô bé, kéo cô bé ra khỏi con đường tăm tối. Chỉ có hắn là thực sự yêu thương, không xua đuổi…

“Hừm…”.

Nhìn Quỷ Bảo và nữ hài tình thương mến thương như vậy, Tuyết Nữ cảm thấy mình đã biến thành kẻ thừa. Nàng khẽ hắng giọng để gây sự chú ý, kế đấy thì nói với Quỷ Bảo: “Bây giờ ngươi tính sẽ làm gì với nó?”.

“Còn làm gì? Ta đương nhiên sẽ nuôi dưỡng nó”.

“Ý ngươi là ngươi sẽ làm phụ thân của nó?”.

“Phụ thân?” Quỷ Bảo khựng lại một chút. Hắn lắc đầu: “Năm nay ta cũng chỉ mới có hai mươi hai tuổi thôi, nương tử còn chưa lấy, sao có thể làm phụ thân của nó được”.

“Không làm phụ thân, vậy ngươi tính làm gì? Cũng đâu thể không danh không phận mà nuôi dưỡng như vậy được”.

“Hmm…”.

Quỷ Bảo trầm ngâm, một đỗi sau thì đưa ra quyết định. Hắn nhìn nữ hài, hỏi: “Bé con, ngươi có nguyện ý trở thành đệ tử của ta không?”.

“Đ-Đệ… tử?”.

“Ừm.” Quỷ Bảo gật đầu, giải thích qua một chút về ý nghĩa sư đồ cho nữ hài nghe.

Cô bé nghe xong lập tức đáp ứng ngay.

Quỷ Bảo mỉm cười hài lòng: “Tốt lắm. Vậy kể từ giờ con sẽ là đệ tử của ta”.

“Con không nhớ họ mình, đã thế cứ theo họ của vi sư… Hmm… Vi sư sẽ gọi con là Quỷ Linh Nhi, có chịu không?”.

“Quỷ Linh Nhi.” Nữ hài nhẩm đọc, vui vẻ gật đầu.

Từ đây về sau cô bé đã có đầy đủ họ tên, còn có một người sư phụ rất yêu thương mình nữa.

“Linh Nhi, mặc dù vi sư không phải người câu nệ tiểu tiết nhưng bái sư là việc trọng, một chút lễ nghi không thể không có. Bây giờ con hãy quỳ xuống hướng vi sư dập đầu ba cái”.

“Vâng”.

Nữ hài nhanh chóng làm theo, quỳ ở trước mặt Quỷ Bảo mà bái lạy.

“Ngoan lắm”.

Quỷ Bảo đưa tay đem nữ hài đỡ dậy, càng nhìn càng thấy cô bé thuận mắt.

Kỳ thực việc thu nhận cô bé làm đồ đệ Quỷ Bảo hắn không phải chỉ vừa mới nghĩ, hắn đã tính đến rồi. Hắn định sau ít hôm nữa, chờ cho cuộc sống ở Thiên Sơn đi vào nề nếp thì mới nói, nhưng hôm nay được dịp nên tiến hành luôn.

Thuở trước, khi lão sư thu nhận hắn cũng đã từng căn dặn, bảo hắn phải tìm một truyền nhân để truyền thừa y bát, đừng để sở học một đời của ông mai một. Hôm nay Quỷ Bảo hắn thu nhận nữ hài cũng coi như giúp ông hoàn thành tâm nguyện.

“Linh Nhi, đợi ít hôm nữa khi mọi thứ đã ổn định vi sư sẽ đem võ học truyền thụ cho con. Cả y thuật nữa, nếu con muốn vi sư cũng sẽ dạy hết. Sau khi con học xong rồi, ta mong con có thể hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp những người vô tội”.

“Xuy…” Bên cạnh Tuyết Nữ bĩu môi xem thường: “Dựa vào chút công phu đó của ngươi mà muốn nó đi hành hiệp trượng nghĩa, đừng làm ta mắc cười”.

“Cô thì biết gì chứ?” Quỷ Bảo phản biện: “Võ học của lão sư ta không phải tầm thường, sở dĩ ta kém cỏi như vậy là vì tư chất của ta không tốt, thêm nữa lại không quá hứng thú với võ công. Nếu Linh Nhi chuyên tâm tập luyện, sau này muốn đánh thắng cô cũng không phải không thể”.

“Ồ, vậy sao? Ta mỏi mắt mong chờ đấy”.

“Cứ đợi xem”.

Tuyết Nữ nhanh chóng cho qua. Nàng ngước xem sắc trời một chút rồi bảo: “Quỷ Bảo, mau câu cá tiếp đi”.

Quỷ Bảo nổi lên cảnh giác: “Ý cô là gì? Đừng nói cô sẽ lấy những con cá mà ta câu lên đấy”.

Tuyết Nữ một vẻ điềm nhiên: “Đúng đấy”.

Quỷ Bảo phản ứng ngay: “Cô… cô đừng có mơ! Cô muốn ăn thì tự bắt đi!”.

“Núi này của ta, hồ này của ta, Quỷ Bảo ngươi cũng là nô bộc của ta, cá ngươi câu được đương nhiên cũng thuộc quyền sở hữu của ta”.

“Tuyết Nữ, cô quá ngang ngược! Cô…”.

Keng!

Động tác cực nhanh, tới mức mà Quỷ Bảo còn chưa kịp nhìn rõ thì thanh bạch kiếm trong tay Tuyết Nữ đã kề sát cổ hắn.

Tuyết Nữ nói, thanh âm lạnh lùng: “Đừng quên thân phận của ngươi. Còn dám tỏ thái độ nữa thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn”.

Trong lòng Quỷ Bảo rất nghẹn khuất, song lại không thể làm gì. Tuyết Nữ căn bản chẳng phải người hiền, khiêu khích nàng chắc chắn sẽ gánh lấy hậu quả.

“S-Sư phụ…”.

Quỷ Bảo cúi xuống, thấy nữ hài Quỷ Linh Nhi đang lo sợ cho mình thì hoả khí cũng từ từ lắng xuống. Hắn kiềm chế cảm xúc, nhẹ vỗ đầu trấn an cô bé, sau đó nói với Tuyết Nữ: “Coi như cô giỏi”.

Tới lúc này Tuyết Nữ mới đem bảo kiếm thu hồi: “Ta đương nhiên lợi hại hơn ngươi”.

Quỷ Bảo không phản bác. Hắn buộc lòng phải thay đổi thái độ, chuyển sang cầu tình, mặc dù trong giọng điệu vẫn còn pha chút hậm hực: “Cá ta sẽ câu lên cho cô, cũng sẽ giúp cô nhóm lửa nấu nướng, nhưng cô phải để Linh Nhi ăn nữa. Nó rất muốn ăn, ta cũng đã hứa hôm nay sẽ nướng cá cho nó ăn”.

Trái với suy nghĩ của Quỷ Bảo, Tuyết Nữ rất sảng khoái ưng thuận: “Tốt. Ta chỉ cần ba con, còn lại muốn xử lý thế nào tùy ngươi”.

Quỷ Bảo hơi ngạc nhiên, song cũng không hỏi gì. Chỉ cần hắn câu được bốn con cá thôi thì Quỷ Linh Nhi sẽ liền có phần, vậy là ổn rồi.

Đi lại nhặt cần câu, hắn cầm chiếc lưỡi câu tự chế thoáng điều chỉnh lại một chút, móc một con trùng vào rồi đến sát bên bờ hồ thả xuống. Sau đấy chờ đợi.

Trong quá trình đợi cá cắn câu, hắn không nhịn được mới quay sang hỏi Tuyết Nữ: “Cô có thể bắt cá, còn bắt rất giỏi, việc gì lại cứ phải sai bảo ta?”.

Tuyết Nữ ngồi nghịch con cá trắng đã được câu lên, vừa nghịch vừa đáp: “Ướt y phục, không thích”.

“Thế ngày thường cô không phải cũng bắt cá như vậy?”.

“Trước khác nay khác. Lúc trước ta ở một mình nên phải tự túc, nhưng bây giờ đã có tên nô bộc ngươi. Ngươi có thể câu cá, có thể nướng cá, vậy thì việc gì ta phải động tay động chân?”.

Nữ nhân này thực sự đang dần xem hắn là nô bộc hầu hạ cho mình rồi. Quỷ Bảo càng ngẫm trong lòng càng khó chịu. Hai tiếng “nô bộc” nghe quá chói tai.

“Tuyết Nữ, cô nói…”.

“Cá kìa!” Quỷ Bảo chưa kịp nói xong đã bị Tuyết Nữ cướp lời.

Tuy có hơi bất ngờ song phản ứng của Quỷ Bảo cũng không hề chậm. Hắn lập tức giật cần câu lên, lực đạo vừa phải.

“Cá! Cá!”.

Quỷ Bảo và Tuyết Nữ cùng đưa mắt nhìn Quỷ Linh Nhi. Hai tiếng “Cá! Cá!” vừa rồi chính là từ trong miệng cô bé phát ra. Ngẫm lại thì trước đó, lần đầu Quỷ Bảo câu được cá cô bé cũng đã mừng reo như vậy, chỉ là thanh âm nhỏ hơn.

“Hì hì…”.

Tuyết Nữ nhất thời không nhịn được bật ra thành tiếng. Cái bộ dạng ngượng ngùng của Quỷ Linh Nhi khi nhận ra mình đang bị người nhìn chằm thật rất là thú vị, rất là đáng yêu.

Phần Quỷ Bảo… Hắn đang ngẩn ngơ. Không phải do Quỷ Linh Nhi mà bởi vì Tuyết Nữ. Nàng đang cười. Thật sự là đang cười.

Bình thường Tuyết Nữ đã vô cùng xinh đẹp, song sắc đẹp ấy rất đỗi lạnh lùng, khiến cho người ta e ngại chẳng dám lại gần. Nhưng còn bây giờ… Trên băng tuyết một đoá hoa xuân vừa nở, giữa trời đông một vầng dương quang đang chiếu rọi. Ấm áp làm sao.

Tuyết Nữ rất nhanh nhận ra ánh mắt “si mê” của Quỷ Bảo, vội thu lại nụ cười. Mặt phủ một tầng sương lạnh, nàng lườm hắn, hừ khẽ: “Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi!”.

Quỷ Bảo tự biết mình thất lễ, cười gượng rồi quay mặt đi: “Xin lỗi, ta không phải cố ý”.

“Tiếp tục câu cá đi”.

“À… được. Tiếp tục câu cá”.