Tuyệt phẩm tiên hiệp – Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
Cũng không biết bởi trong hồ có nhiều cá hay do Quỷ Bảo vận khí tốt mà mồi câu hễ cứ thả xuống, chín mười giây bất quá liền được cắn ngay, chả mấy chốc số cá câu lên đã vượt quá năm, cuối cùng chốt ở con số bảy.
Bảy con cá con nào cũng to, cũng béo, thực khiến tâm tình Quỷ Bảo rất chi vui vẻ. Hắn và Quỷ Linh Nhi cùng nhau đi gom củi khô, thoáng chốc một đống lửa đã bừng lên. Trên lửa đỏ than hồng ấy, những con cá được xiên qua cành cây, rồi được nướng chín…
“Cá của cô đây.” Quỷ Bảo cầm xiên cá ba con đưa cho Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ thản nhiên tiếp nhận, từ tốn cắn ăn.
Quỷ Bảo lại tiếp tục cầm một xiên cá hai con thịt da vàng rộm thơm phức đưa cho Quỷ Linh Nhi.
“Linh Nhi, của con”.
“Ân!” Quỷ Linh Nhi vốn trông đợi đã lâu, nhanh tay tiếp lấy. Không được thanh tao quý phái như Tuyết Nữ, cái cách cô bé ăn khá là khiếm nhã.
“Ăn từ từ, không ai giành của con đâu”.
Khẽ lắc đầu, Quỷ Bảo cầm xiên cá cuối cùng, ngửi qua một chút rồi há miệng cắn ăn.
Ăn được tầm nửa con, lúc này Quỷ Bảo mới quay sang nhìn Tuyết Nữ.
“Chuyện gì?” Tuyết Nữ ngờ vực hỏi.
“Hmm… Ta có chút thắc mắc.” Quỷ Bảo hơi chần chừ nhưng rồi cũng nói ra nghi vấn trong lòng: “Tuyết Nữ, bình thường cô chỉ ăn uống như vầy thôi sao?”.
“Như vầy?”.
“Thì… ta thấy hình như cô không ăn cơm”.
“Tại sao ta phải ăn cơm?” Tuyết Nữ hỏi lại.
Chính câu hỏi ấy đã khiến trong lòng Quỷ Bảo nảy sinh những điều khác lạ. Người bình thường ai chả ăn cơm, song Tuyết Nữ này… theo cách nói của nàng thì quá nửa là chưa bao giờ.
“Tuyết Nữ, cô thực là chưa từng ăn cơm?”.
“Chưa từng.” Tuyết Nữ xác nhận.
“Một chén cũng chưa ăn?”.
“Chưa”.
Quỷ Bảo trầm mặc, một lát sau mới hỏi tiếp: “Vậy… từ nhỏ đến lớn cô ăn gì để lớn lên?”.
“Cá, quả dại, thú rừng”.
Đáp xong, Tuyết Nữ chuyển sang nghi hoặc: “Mà ngươi hỏi mấy cái đó làm gì? Tính thăm dò điểm yếu của ta hay sao?”.
“Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi”.
Tới đây thì Quỷ Bảo thôi không nói hay hỏi han gì nữa, chỉ lẳng lặng cắn ăn từng miếng thịt cá vàng rộm thơm phức…
“Ngươi dọn dẹp đi”.
Tuyết Nữ ăn xong, tùy tiện đem đoạn cây trên tay vứt xuống đất rồi tiến ra chỗ hồ lấy nước rửa mặt. Xong xuôi đâu đấy, nàng quay gót hướng thạch động trở về. Trước khi đi không quên hướng Quỷ Bảo dặn dò:
“Quỷ Bảo, kể từ ngày mai mỗi ngày ngươi đều phải chuẩn bị thức ăn cho ta. Buổi sáng thì tầm giờ này phải có cá nướng, buổi chiều thì chuẩn bị một ít quả dại đem đến thạch động của ta”.
“Nữ nhân này…” Dõi mắt trông theo thân ảnh, Quỷ Bảo âm thầm cảm khái. Hắn cảm thấy Tuyết Nữ thật… có phần đáng thương.