Giang Dạ Bạch ngây ngẩn cả người.
Qua một hồi lâu, mới dám cứng ngắc ngước ánh mắt lên nhìn Cảnh Nguyên, quả nhiên, ánh mắt Cảnh Nguyên cũng dừng lại trên cái chân gà nhu thuận nghe lời kia, thấp giọng nói: “Cách không thủ vật…”
“Không phải!”
“Ngươi cũng biết cách không thủ vật…”
“Không đúng không đúng không phải cách không thủ vật!” Giang Dạ Bạch lập tức ném chân gà xuống, nhảy dựng lên, “Không có hay không ta không có lấy nó, càng không nghĩ lấy ngươi…” Mới nói được “Lấy ngươi” hai chữ, thân hình Cảnh Nguyên bỗng run lên, quay cuồng một cái, phi thân tránh về phía sau.
Như vậy, giống như là có cái tay vô hình nào đó muốn bắt hắn, sau đó hắn khẩn cấp phản xạ né tránh.
Giang Dạ Bạch mất hết can đảm —— nàng… Bất quá mới 2 ngày ngắn ngủn, niệm lực đã tinh tiến đến mức như thế sao?
Chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, toàn bộ căn phòng sáng ngời, nguyên lai là Cảnh Nguyên rút phi kiếm của hắn ra, một tay cầm kiếm, một tay cảnh giác nhìn nàng, giống như nhìn quái vật.
Giang Dạ Bạch quá mức sợ hãi, run run nói: “Đợi chút sư huynh! Ngươi muốn làm gì? Ngươi sẽ hạ sát thủ đối với sư muội đáng yêu thuần khiết giống như trang giấy trắng này sao?”
Cảnh Nguyên thực nghiêm khắc ngắt lời nàng: “Đừng nhúc nhích!” Nói xong huy động trường kiếm, hướng nàng đâm tới.
Kiếm quang chói mắt, tánh mạng lơ lửng, Giang Dạ Bạch nào dám bất động, nàng xoay người nhanh chân bỏ chạy, nhưng làm sao chạy trốn được kiếm quang, huống chi phía trước chính là tường. Vì thế chỉ nghe “xoẹt” (nguyên là cái chữ này ” 噌 “ đã tra nhưng ko thấy kết quả ) một tiếng, trường kiếm sát lỗ tai của nàng cắm thẳng vào tường, Giang Dạ Bạch a một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngồi bịch xuống.
Cảnh Nguyên rút trường kiếm ra, mắt thấy vừa muốn hướng nàng chém xuống, Giang Dạ Bạch không thể ngăn cản, lại không có khí lực đào tẩu, trơ mắt nhìn mũi kiếm hướng nàng đâm tới, bất đắc dĩ há mồm cắn một cái.
“Răng rắc.”
Kiếm thế có thể so với sét đánh liền như vậy bị nàng cắn đứt.
Sau đó, thân kiếm tựa như con rắn bị giữ đốt xương thứ 7 (khi bắt rắn nếu bấm vào đoạn đốt xương thứ 7của nó,con rắn sẽ bất động) nháy mắt biến nhuyễn, bị đầu lưỡi cuốn vào trong họng, hút mất.
Giang Dạ Bạch từ trong khủng hoảng tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên chính là —— kiếm này thật sự là CMN ăn quá ngon ! ! !
Vì thế nàng kìm lòng không đậu lại hấp hút, Cảnh Nguyên vội vàng thu tay, kết quả, ngay cả chuôi kiếm cũng bị nàng ăn luôn .
Quái vật.
Trong đầu hắn hiện ra 2 chữ này.
Quái vật còn cố tình nước mắt lưng tròng, mở miệng chính là khóc nức nở: ” Thực xin lỗi Cảnh Nguyên sư huynh, ta, ta không phải cố ý muốn ăn kiếm của ngươi, kiếm …”
Cảnh Nguyên ngơ ngác hồi lâu, ngẩng đầu lẩm bẩm nói: “Ý trời… Quả nhiên là ý trời…”
“Ta, ta… Ta đền cho ngươi! Ta nhất định nghĩ cách bồi thường phi kiếm cho ngươi!” Giang Dạ Bạch còn có ý đồ cứu vớt, lại giật mình khi nhìn thấy mặt hắn.
Sâu thật sâu trong ánh mắt Cảnh Nguyên là một loại sắc thái bi thương.
Hắn vươn tay về phía nàng, giống như muốn sờ mặt của nàng, nhưng cuối cùng lại xẹt qua sát đầu nàng, đặt tại trên tường. Tâm kinh trên tường bắt đầu xoay tròn, từng chữ đều tản ra kim quang, càng chuyển càng nhanh, kim quang cũng càng ngày càng thịnh, ngay khi Giang Dạ Bạch cảm thấy quá chói mắt, nhẫn chịu không nổi nhắm mắt lại, thân thể đột nhiên chợt lạnh.
Sau đó, lại chợt lạnh.
Nàng mở mắt, chỉ thấy một chữ lại một chữ bay vào trong cơ thể nàng, biến mất không thấy, như thế đồng thời, thân thể của nàng càng ngày càng lạnh, nguyên bản dạ dày nóng như thiêu đốt, bị từng khối lại từng khối băng đi vào, dạ dày cắn nuốt rất nhanh, khối băng xâm nhập tốc độ lại nhanh hơn, nàng cảm thấy mình từng ngụm từng miếng ban đầu còn có thể đuổi kịp tiết tấu, nhưng càng về sau, lại càng không kịp, cuối cùng thân thể rốt cục không chịu nổi cái loại tốc độ cắn nuốt cực hạn này, hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc mơ hồ, một cánh tay khỏe mạnh hữu lực tiến gần lại, đỡ nàng ngả xuống.
Nàng còn nhớ rõ mình như là kêu một tiếng: “Cảnh Nguyên sư huynh…” Sau đó cái gì cũng không biết .
Tiếp đến, là một đoạn mơ mơ màng màng giống như đang ngủ.
Thân thể đầu tiên giống như tẩm trong nước lạnh, răng nanh lập cập phát run, sau đó lại đã ở một nơi ấm áp, có gì đó nhẹ nhàng chà lau mặt nàng, làm cho nàng nhớ tới ống tay áo của mẫu thân, cũng bóng loáng như vậy, mùi hương như vậy.
Cuối cùng, có người bón nàng uống nước. Nhưng kỳ quái là, nước kia sau khi tiến vào, cũng không chảy tới dạ dày, mà là ở trong thân thể vẫn xoay quanh, trơn tru , ấm áp , thật thoải mái.
Giống giữa trưa ngày xuân ở trong viện nhà mình ngủ dưới tàng cây hòe, cái hương vị ngọt ngào khi ngủ trưa.
Bên cạnh mẫu thân đang nấu canh, ngọn lửa liếm hồ tử sa (một loại nồi đất), bọt nước sôi trào trên miệng nồi vang nhỏ tiếng bang bang.
Có cơn gió nhẹ thổi qua. Hương nồng thấm vào phổi.
Chim hót trên cây.
Nàng liền như vậy ngủ an lành, không có gì nghĩ ngợi, không có gì sợ hãi.
Nhưng đột nhiên, nồi đất nổ mạnh !
Chim chóc im bặt.
Nàng từ trong ác mộng bừng tỉnh, quay đầu nhìn mẫu thân, chỉ thấy mẫu thân toàn thân là máu, run run vươn tay về hướng nàng, trong miệng khàn khàn nói chuyện.
Mẫu thân nói cái gì? Mẫu thân đang nói cái gì? !
Nàng đột nhiên sợ hãi, liều mạng muốn đứng dậy, muốn chạy qua ôm lấy mẫu thân, lại một chút khí lực đều không có.
Toàn bộ thế giới bắt đầu xoay tròn, trên trời cao có gì đó vỡ tan , một đám lớn đen đặc nện xuống, bụi đất bay lên.
Mẫu thân toàn thân đẫm máu, cố nói chuyện gì với nàng, nàng cực lực vểnh tai nghe ——
“Mẹ! Ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy! Nói cái gì vậy!”
“Dạ Bạch…”
“Con đây!”
“Ngươi…”
“Con ở đây, mẫu thân!”
“Muốn… Muốn…”
“Muốn con làm cái gì! !”
Có lẽ là bị tinh thần ương ngạnh của nàng cuốn hút, câu nói kế tiếp lập tức rõ ràng lên —— “Trăm ngàn đừng giống như mẹ!”
“Mẹ!” Bi thống thật lớn nháy mắt thổi quét toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng, sinh ly tử biệt ở giờ khắc này nhìn thấy ghê người. Giang Dạ Bạch nước mắt rơi như mưa, sống không bằng chết.
Mà đúng lúc này, nàng nghe được lời nói tiếp theo——
“Đây là trù nghệ (tài nấu nướng) tồi nhất thế gian a…”
Theo một câu nói cuối cùng, mẫu thân cả người là máu ngã xuống.
Giang Dạ Bạch ngẩng đầu.
Khắp trời đều là dấu chấm tròn bay bay. (=)) cứ tưởng…)
Giấc mộng này thật sự làm nàng cảm thấy rất là thẹn, Giang Dạ Bạch rốt cục ngượng ngùng tỉnh lại.
Nàng mở to mắt, đầu tiên nhìn thấy một mảnh trắng.
Lần thứ hai mở mắt, mới nhìn đến phía trên mảnh trắng là mắt đen, tóc đen cùng môi hồng.
Lần thứ ba mở mắt, đen trắng hồng mới tổ hợp đầy đủ, bày ra trước mặt.
“Thần cơ… Tiên xu?” Giang Dạ Bạch nói không ra tên đối phương.
Người nọ cười trong suốt, quay đầu nhìn về nơi khác nói: “Cảnh Nguyên, tiểu trứng thối ăn kiếm của ngươi tỉnh rồi.”
Giang Dạ Bạch đột nhiên cảm thấy không nên tỉnh. Bởi vì, sự thật cũng như thế —— cảm thấy thẹn a!