– Lý sư đệ, ngươi…à mà thôi, trả cây búa lại cho ta. Tháng sau ta sẽ tự đi làm vậy!
– Phùng sư huynh, là sư đệ vô năng…
Lý Dương há miệng định giải thích một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nói gì, chỉ đành cười khổ trả cây búa đã làm bạn với hắn hơn một tháng qua cho Phùng Bá. Hắn thậm chí còn nghĩ Phùng Bá đã tặng nó cho hắn nữa.
– Lý sư đệ, ngươi đừng tự trách. Là do ta không suy nghĩ thấu đáo, nhất thời đam mê tu luyện quá cho nên mới gây phiền phức cho ngươi. Từ tháng sau ngươi chỉ cần hoàn thành phần ngươi là được. À, phiếu cơm kia….
Phùng Bá cầm lấy cây búa, đảo mắt một chút lại nói.
Lý Dương nghe vậy thì thở dài, cầm ra phiếu cơm mà tháng vừa rồi hắn hầu như chưa đụng tới, đưa cho Phùng Bá.
Phùng Bá cầm lấy phiếu cơm, lại cảm thấy tình huống có chút xấu hổ, bèn ho khan đứng dậy đi ra ngoài.
Bản thân Phùng Bá trong lòng thực ra cũng có chút bất mãn.
Nhưng nơi này hiện giờ chỉ có hai người, không tiện vạch mặt thẳng thừng, bản tính Phùng Bá lại không quá thích chèn ép người khác. Vì vậy chỉ thu lại đồ vật rồi đi tìm cách khác. Còn về phần Lý Dương…tự sinh tự diệt vậy!
…..
Lý Dương nhìn thân ảnh Phùng Bá đi ra ngoài mà đáy lòng lạnh lẽo. Lòng người a! Khi cần thì hết sức nhiệt tình, chăm lo từng tý, khi cảm thấy hắn không còn giá trị lợi dụng thì thẳng thừng lấy lại đồ vật rồi bỏ đi, ngay cả cái rắm cũng không buồn thả!
Nói gì thì nói, dù sao, Lý Dương hắn cũng không quá bất ngờ với tình huống này.
Hiện tại trong đầu hắn chỉ đang suy nghĩ tìm cách để nhiệm vụ tháng sau hoàn thành thật tốt.
Ngẫm nghĩ một chút, Lý Dương nhìn bầu trời đã dần chuyển sang trời chiều, liền dứt khoát ngồi đả toạ nghỉ ngơi và tĩnh tâm. Mặc dù Lý Dương chưa biết cách hấp thụ linh khí hay vận chuyển linh lực gì đó, nhưng theo phương pháp hít thở và ngưng thần tĩnh tâm cũng giúp cho cơ thể đạt được lợi ích không nhỏ.
Trải qua một đêm, khi trời còn tờ mờ sáng, Lý Dương liền mở mắt ra.
Hắn đứng dậy bước ra ngoài đi về một hướng.
Lần này, Lý Dương không đi về hướng khu rừng mà là đi về hướng Vân Linh Bia.
Qua mỗi một tháng, mỗi đệ tử sẽ có thời gian ba ngày đến đây học tập. Lý Dương hiện giờ còn chưa biết chữ, nhưng hắn vẫn không muốn bỏ phí cơ hội này.
Lý Dương cũng từng có ý định học chữ thành thục trước, ba ngày này thì gom góp tích luỹ lại để học sau. Nhưng tính toán đổ vỡ khi mà môn quy không cho phép làm vậy, mỗi tháng nếu như hắn không đến đây thì thời gian đó sẽ không được dồn lại mà đem huỷ bỏ.
Cũng vì vậy, Lý Dương cố gắng một đêm nghỉ ngơi để đầu óc thanh tỉnh, thần thanh khí sảng mới đến Vân Linh Bia nhìn xem có ngộ ra được điều gì không. Nghe nói tấm bia này rất thần kỳ, biết đâu không cần biết chữ cũng có thể ngộ được chút gì đó.
Cũng qua một đêm suy nghĩ, Lý Dương bắt đầu chuyển mục tiêu quan trọng nhất hiện tại là phải học chữ. Bằng mọi giá cũng phải học chữ!
Bước chân Lý Dương trên đường không hề chậm. Trải qua một tháng cật lực lao động, chính bản thân Lý Dương cũng không biết cơ thể hắn hiện nay đang được cải thiện dần dần. Cộng thêm tâm trạng háo hức, Lý Dương ngay khi trời vừa hửng nắng liền đến được chỗ Vân Linh Bia.
Lý Dương dụi mắt nhìn nhìn như không tin vào mắt mình.
Quảng trường có đặt Vân Linh Bia lúc này đầy người. Nam có nữ có, toàn bộ một màu nâu chen chúc nhau.
Nhưng có một điều kỳ lạ là mặc dù nhiều người như vậy, nhưng âm thanh lại rất nhỏ. Hình như ai cũng tận lực đè nén âm thanh của mình xuống vậy. Nếu ngẫu nhiên có người muốn trao đổi với nhau điều gì đó thì chỉ dám thì thầm mà thôi.
Nói chuyện còn như vậy, việc gây sự chỗ này thì càng lại không ai dám nghĩ tới.
Lý Dương cũng chưa vội tiến vào mà quan sát một vòng, bỗng nhiên hắn thấy mấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi một góc.
Đám người này mặt mũi hồng hào, đang cẩn thận quan sát Vân Linh Bia, nhưng gương mặt đều toát ra vẻ đắc ý. Chốc lát lại châu đầu vào nhau nhỏ giọng trò chuyện.
Mà nhóm người kia lại lấy một thiếu niên làm trung tâm.
Thiếu niên này gương mặt góc cạnh rõ ràng, hai mắt tròn to, chân mài hơi rậm. Nếu đổi lại là người khác, với những chi tiết thế này chắc chắn là một hảo hán tử người người kính nể. Nhưng Lý Dương lại biết điều đó hoàn toàn không thể nào. Vì thiếu niên nọ chính là Thiết Trì!
Giờ phút này, Thiết Trì đang đắc ý nói nhỏ gì đó với đám người chung quanh. Mà đám người kia lại có mấy người Lý Dương quen thuộc, chính là những người từ Sài Thiên Thành cùng một nhóm đi tới.
Lý Dương ánh mắt chỉ là quan sát như vậy, sau đó liền lắc nhẹ đầu đi đến một góc cách xa chỗ đó ngồi.
Lý Dương hắn mặc dù là cô nhi, nhưng Sài Thiên Thành dẫu nói sao cũng là nơi hắn sinh sống và lớn lên. Đám người Thiết Trì mặc dù trước đó còn có mối hận thù với hắn và tiểu Tuyết, nhưng chuyện cũng đã qua, bản thân hắn cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Nếu như Thiết Trì không tiếp tục đến quấy phá Lý Dương, thì Lý Dương cũng không muốn tiến lên gây sự nữa. Mục tiêu hiện nay của Lý Dương là học chữ, là hoàn thành nhiệm vụ. Dẫu không hoàn thành nhiệm vụ được, thì mai này về lại phàm trần cũng có con chữ kiếm ăn.
Dù sao, Lý Dương mặc dù đối với những vị thần tiên pháp thuật đầy mình kia đúng là ao ước vô cùng, nhưng hắn vẫn chưa thực sự có động lực gì để toàn tâm toàn ý tu tiên cả. Có chăng cũng chỉ là muốn không làm phụ lòng vị thần tiên gia gia đã cứu hắn mà thôi.
Sau khi tìm được một góc khuất ít người, Lý Dương lẳng lặng ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Vân Linh Bia.
Vân Linh Bia này lần trước mới đến, Lý Dương cũng chỉ là liếc sơ qua, không dám nhìn kỹ.
Hôm nay cẩn thận nhìn lại, vừa nhìn liền có một loại cảm giác nói không nên lời. Chỉ vừa nhìn, đầu óc Lý Dương lập tức ‘ầm’ một cái.
Cảnh vật chung quanh hắn lập tức biến đổi.
Cả quảng trường biến mất, thay vào đó là một mảng thảo nguyên xanh tươi mơn mởn, nơi vốn dĩ đặt Vân Linh Bia thì lại có một cây đại thụ cao chọc trời.
Cây đại thụ chọc trời kia, Lý Dương ngẩng đầu nhìn cũng không thấy nơi nào là ngọn của nó, chỉ thấy mỗi cành lá vươn ra là xa hàng vạn dặm, mỗi chiếc lá to lớn đến nỗi một người nằm lên vẫn có dư chỗ. Mà điều đặc biệt ở chỗ, những cành lá của nó lại mọc ngay từ mặt đất mọc lên, hoàn toàn khác với những loại cây thông thường mà Lý Dương từng được biết.
Thân cây mặc dù cằn cỗi hằn lên vết tích thời gian nhưng lại ánh lên màu xanh của ngọc bích, mơ hồ có ánh sáng mờ ảo.
Mỗi chiếc lá cây lại tương tự như từng tấm phỉ thuỷ được dát mỏng, tạo thành một chiếc lá phỉ thuý toả ra ánh sáng dìu dịu khiến con người ta không nhịn được mà cứ muốn ngắm nhìn mãi.
Lý Dương không tự chủ được hơi thở ngừng lại, trong đáy lòng dâng lên một sự sợ hãi, liền thử cử động bước chân định bụng rời khỏi nơi này.
Lý Dương bắt đầu bỏ chạy. Nhưng càng chạy, hắn càng cảm giác được nơi này hết sức mênh mông, lại hết sức thoáng đãng. Mà mặc cho hắn chạy thế nào cũng trước sau duy trì khoảng cách với gốc đại thụ nọ. Cuối cùng, Lý Dương cười khổ đứng lại.
Nhìn gốc đại thụ khổng lồ, Lý Dương bỗng dâng lên một ý nghĩ, nếu như chạy không thoát, vậy thì tại sao không tới gần quan sát. Đã từng nghe nhiều truyền thuyết kể về mấy người té xuống núi hay rớt xuống vực sâu chẳng những không chết lại còn nhặt được bí kíp tuyệt đỉnh võ công, thậm chí có người rớt xuống vực sâu còn nhặt được bảo bối, còn tiện tay hốt luôn được vị tiên tử xinh đẹp nào đó. Điều này làm cho máu nóng của Lý Dương xém chút nữa phun trào ra đường lỗ mũi rồi.
Sờ mũi một cái để xác định không có máu cam chảy ra, Lý Dương nhẹ nhàng đổi hướng bước về phía cây đại thụ.
Thấy bước chân của mình dễ dàng tới gần đại thụ nọ, Lý Dương hết sức vui mừng, không nhịn được nhoẻn miệng cười vui sướng.
Lúc này, trên quảng trường, có rất đông đệ tử đang ngồi nghiền ngẫm. Đột nhiên, một gã Luyện khí tầng một khẽ gọi đồng bạn bên cạnh, nhỏ giọng nói:
– Này, ngươi xem kìa. Đằng kia có một tên ngốc!
Đồng bạn của gã nhíu mài, đang tập trung lại bị gọi, dĩ nhiên trong lòng hắn không thoải mái lắm, nhưng nghe nội dung lời nói của đồng bạn mình thì cũng theo bản năng quay lại nhìn.
Vừa quay lại nhìn, liền thấy thân ảnh Lý Dương ngồi trong một góc xa xa, hai mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng lại nhăn nhó mặt mày, đổ mồ hôi như bị ai truy đuổi, chốc lát sau nhoẻn miệng vui cười sung sướng.
– Hừ, tên ngốc này chắc không học được gì lại vô tình ngủ gật mới có dáng vẻ thế kia. Đúng là hết thuốc!
Người này nhỏ giọng mắng một cái, lại tiếp tục nhắm mắt tĩnh toạ.
Còn gã tu sĩ luyện khí tầng một lúc nãy thì cũng cười cho rằng như thế. Bởi vì gã ở chỗ này lần đầu tiên thấy có người đến đây không chịu tập trung học tập mà ngồi ngủ như vậy, lại còn ngủ mớ nữa, nhất thời thấy buồn cười mà thôi.
Lắc lắc đầu, gã lại tiếp tục nhìn về phía Vân Linh Bia. Trước mắt gã, Vân Linh Bia lại hiện lên một đoạn khẩu quyết thâm ảo. Gã bắt đầu chìm đắm trong đó.
Mà không riêng gì người này, trong cả quảng trường này, toàn bộ đám đệ tử đều là khi nhìn vào Vân Linh Bia sẽ tự động hiện lên một đoạn khẩu quyết phù hợp với bản thân họ nhất.
Mà kẻ dị loại, không biết một con chữ bẻ đôi cũng đến nghiên cứu khẩu quyết thì đang đi đến gần gốc đại thụ khổng lồ kia.
Càng đi lại gần, Lý Dương càng cảm nhận được sự to lớn của gốc cây này. Mà cảm giác áp lực cũng càng to lớn.
Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi khi áp lực gần đến mức Lý Dương không chịu nổi thì dường như có một sức mạnh nhu hoà nào đó bao bọc cơ thể hắn, khiến cho hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, lại tiếp tục đi tới.
Cuối cùng Lý Dương cũng đi đến gần gốc cây, nơi có một cành lá đang trải dài như những bậc thang dẫn lên những tầng cao hơn.
Lý Dương cũng chưa vội bước lên phiến lá nào mà nhìn nhìn đại thụ trước mắt, ngẫm nghĩ một chút lại bất ngờ quỳ xuống, chắp tay chân thành nói:
– Đại thụ gia gia, vãn bối là Lý Dương. Cháu chỉ vì hiếu kỳ mới mạo phạm leo lên, hoàn toàn không có ý xấu, xin đại thụ gia gia đừng giận.
Sở dĩ Lý Dương làm chuyện này, chính là từ nhỏ làm tiều phu, Lý Dương sớm nghe được nhiều truyền thuyết về những loài cây khi đạt tới một số tuổi nào đó, liền thành tinh, cũng tương tự như con người mà đi lại nói chuyện, thần thông sức mạnh như thần tiên vậy.
Bởi vậy cho nên, Lý Dương vì cái mạng nhỏ của mình mà không dám chút nào bất kính với một gốc đại thụ khổng lồ trước mắt như vậy.