Chương 17: Cướp Đoạt Tàn Đồ

– Dương gia ta ra giá 6 vạn linh thạch !
– Chu gia ta ra giá 7 vạn !
– 8 vạn !
…..
Từng người từng người ra giá tranh đoạt hai món bảo vật.

Nhưng rõ ràng mảnh tàn đồ này họ chưa được nhận thông tin, nên số lượng linh thạch họ đem theo cũng không phải số lượng lớn.
Linh thạch có được nhờ có những mỏ linh thạch khổng lồ được những kẻ có thực lực tranh lấy mà khai thác.

Nhưng những kẻ như Ngũ Đại gia tộc ngoài những khoáng linh thạch khổng lồ ra còn có một cách khác là làm nhiệm vụ.
Những nhiệm vụ xem như là cách làm việc của Ngũ Đại gia tộc.

Những đệ tử trong gia tộc được đưa đi làm nhiệm vụ.

Khi hoàn thành sẽ được trả linh thạch hoặc lấy điểm cống hiến xem như thù lao.

Khi trở về sẽ phải nộp lại 6 hoặc 5 phần cho gia tộc, còn lại thì có thể giữ.
Với hàng ngàn hàng vạn đệ tử, số linh thạch năm gia tộc có được không phải là nhỏ.
Nên phiên đấu giá này Ngũ Đại gia tộc có thể giành lấy nhất.

Mặc dù cùng hợp tác với nhau trong Ngũ Đại gia thành, nhưng nếu đấu giá gặp bảo vật vẫn tranh giành như thường.
Sức hút của mảnh tàn đồ quá lớn.

Số tiền đấu giá đã lên đến 25 vạn linh thạch.

Một số kẻ vì không mang theo quá nhiều linh thạch nên phải cắn răng dừng lại.

Nhưng tranh đoạt vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Nếu kẻ nào lấy được tàn đồ sẽ phải đối đầu với những kẻ khác.

Trong đợt đấu giá này không chỉ có Ngũ Đại gia tộc là đáng gờm.

Còn có những kẻ khác như Thiên gia hay Di gia cũng có ở đây, và cũng có một số môn phái lớn như Bắc Ma Môn , Hoàng Vũ Tông…! vô cùng lớn mạnh.

Bọn họ không thua kém Ngũ Đại gia tộc.

Nên phen tranh đấu bảo vật này sẽ vô cùng khốc liệt.
– Bẩm Vương La trưởng lão.

Số linh thạch mang theo của chúng ta không đủ để đấu giá tiếp ! Giờ phải làm thế nào ?.
Trong một toạ đài một lão giả ngồi trong đó, xung quanh lão còn có vài người trẻ tuổi mang khí tức vô cùng mạnh mẽ, có lẽ là Ngưng Đan cảnh trở lên.

Ông lão ấy là trưởng lão của Vương Gia, cũng là người chịu trách nhiệm cho việc đấu giá.

Xông vào là một đại hán có vẻ như làm việc thông tri.
Mặc dù đã nghe thấy đại hán kia nói nhưng ông ta cũng không phản ứng gì.
– Hai thứ này, có lẽ mảnh tàn đồ là thứ chúng ta muốn lấy nhất.
– Nhưng chúng ta không thể hợp tác với bốn gia tộc kia.

Bởi vì khi giành lấy được rồi thì sẽ xảy ra nội chiến.

Tốt nhất là để yên đó.
Thật ra trong toan tính Vương La trưởng lão.

Đợi khi kẻ nào có được nó ông ta sẽ cùng bốn trưỡng lão khác cùng nhau cướp đoạt nó.

Người ta thường nói là” bảo vật tới tay không lấy là kẻ ngu”.

Nhưng nếu là một trong các đại gia tộc thì việc này cần phải về bẩm báo gấp.
Chờ đợi thêm chút nữa cuối cùng buổi đấu giá cũng kết thúc.

Mảnh tàn đồ thuộc về Bắc Ma Môn với 50 vạn linh thạch hạ phẩm.
Nhưng đấu giá thắng được là Bắc Ma Môn lại khiến các trưỡng lão và những kẽ khác vô cùng nhăn nhó.

Không phải vì Bắc Ma Môn có nhiều linh thạch.

Mà là vì môn phái mày vô cùng cường hãn.
Những gia chủ trong ngũ đại gia tộc và những môn phái khác mạnh nhất cũng là Hoá Hư Nhất trọng.

Nhưng Bắc Ma Môn nghe nói thủ đoạn không chỉ thâm độc.

Bọn chúng còn có một vị lão tổ vô cùng cường hãn, nghe nói đã là Hoá Hư cảnh Nhị trọng.

Cả Ngũ Đại Gia tộc cũng không hề dám đụng tới.

Vương La trưởng lão cũng chỉ đành bảo các đệ tử thối lui.

Bởi vì kẻ thù này không phải là thứ họ nên dây dưa.
Những kẻ khác cũng vậy, khuôn mặt nhăn nhó mà rời khỏi.

Nhưng Thần Vũ thì lại không hề có cảm xúc gì.

Sau khi xác định mục tiêu là Bắc Ma Môn hắn liền rời đi trước để theo dõi.
Hắn không sợ hãi bởi vì ra tay cướp đoạt không phải hắn mà là Tiểu Nguyên.

Lúc đầu Tiểu Nguyên tính cho Thần Vũ mượn một ít sức mạnh để đánh bọn hắn.

Nhưng nếu như vậy Thần Vũ sẽ phải chịu hậu di chứng khá lâu có thể là nửa tháng.

Nhưng chỉ ngày mai đợt khảo hạch thứ ba sẽ bắt đầu nên hắn không thể làm thế được.
Đành vậy Tiểu Nguyên tự ra tay.

Hắn tách ra khỏi Thần Vũ, nhưng kích thước của hắn cũng chỉ bằng Huyền Mãng Tinh Côn mà thôi.

Lúc này hắn tự gọi hắn là Thái Cổ Nguyên Giới Bổng.
– Nhớ kỹ chút nữa không được buông ta ra.

Bằng không khi bạo phát lực lượng ngươi sẽ …chết !
Tiểu Nguyên nghiêm túc cảnh cáo.
– Được rồi ta sẽ nhớ rõ !
Thần Vũ đổ mồ hôi lạnh trả lời.
Dù nói là cầm nhưng Tiểu Nguyên đa phần sẽ điều khiển cơ thể Thần Vũ để chiến đấu tránh phải nghi ngờ.

Tiểu Nguyên dùng Hỗn Nguyên khí bao quanh Thần Vũ.

Giờ đây Thần Vũ đã bị điều khiển nhưng hắn cảm giác vẫn có thể khống chế được phần nào cơ thể mình.
– Chuẩn bị đi thôi !
Vụt !
Thần Vũ dậm chân một phát liền biến mất như phép thần thông vậy.

Xuất hiện trở lại hắn đã ở một ngọn núi cách Ngũ Đại Gia thành mấy trăm dặm.

Thần Vũ kinh ngạc không ngớt, hắn tự hỏi khi nào hắn mới có được thực lực như thế.
Nơi này gọi là Thạch Cự Sơn, theo như biết được Bắc Ma Môn sẽ phải đi qua đây để trở về.

Nên Thần Vũ liền chặn đường trước.
Đêm xuống Thạch Cự Sơn càng yên tĩnh hơn.

Nơi đây cũng có một số Ma thú nguy hiểm hoành hành.

Thần Vũ ngồi trên một tản thạch to tịnh tâm chờ đợi.

Cuối cùng từ xa hắn thấy ánh sáng đang đi tới, không ai khác chắn chắn là người của Bắc Ma Môn.
– Khoan đã ! Có kẻ khác tới !?
Thần Vũ đã chuẩn bị thì Tiểu Nguyên bỗng lên tiếng chặn hắn lại.

Hắn liền lôi kéo Thần Vũ núp vào một gốc tối.
Sau đó cả hai phát hiện hàng chục đạo nhân ảnh lướt qua, rồi tập trung lại chặn đường Bắc Ma Môn.

Đám người này ăn mặc hắc bào, che kín khuôn mặt.

Nhưng khí tức phát ra Thần Vũ đoán đều là Ngưng Đan cảnh trở lên.

Không thể xem thường.
– Xem ra cũng là vì Tàn Đồ mà đến.
Thần Vũ đoán rằng nếu có kẻ muốn gây sự với Bắc Ma Môn lúc này hẳn là vì một thứ gì đó.

Ngoài mảnh tàn đồ hắn không nghĩ đến gì hết.
– Hỗn xược, là kẻ nào dám chặn đường Bắc Ma Môn bọn ta ?.
Kẻ dẫn đầu Bắc Ma Môn hắn tên là Khương Tà, đột ngột xuất hiện nhiều nhân ảnh hắn liền cảnh giác.

Hắn ra lệnh tất cả mọi người phía sau canh chừng.
– Bọn ta là kẻ nào ngươi không cần biết ! Giao mảnh tàn đồ ra không thì bỏ mạng tại đây.
Nói xong bọn chúng liền xông lên tấn công.

Số lượng người Bắc Ma Môn cũng chỉ có khoảng 30 người.

Trong Đó chỉ có 10 người trong đó là Ngưng Đan Cảnh Thất Trọng.

Nhưng những tên vận hắc bào kia số lượng chỉ có 20 tên, nhưng đều là Ngưng Đan Cảnh Tứ Trọng trở lên, có một vài tên còn là Thất trọng.

Đối diện với cảnh này, Bắc Ma Môn tên nào tên nấy đều vẻ mặt nghiêm trọng.
– Hừ ! cuồng ngôn, Bắc Ma Môn bọn ta sẽ giết tất cả ai cản đường, tất cả xông lên giết bọn chúng cho ta !
Khương Tà tức giận la lên.
Thấy kẻ địch xông tới, Khương Tà bắt buộc phải ra lệnh phản kháng.

Nhưng bọn chúng quá mạnh, Bắc Ma Môn vô cùng chật vật.
– Giao ra mảnh tàn đồ, không thì chết !
Một trong những hắc bào nhân lại tiếp tục buông ra lời cảnh báo.
– Bọn khốn kiếp, chỉ vì mảnh tàn đồ mà các ngươi đối đầu với Bắc Ma Môn bọn ta.
– Các ngươi đợi đó, Lão Tổ của bọn ta sẽ không tha cho các ngươi đâu !
Khương Tà bạo rống lên.

Hắn phát ra toàn bộ lực lượng để đối đầu với hai tên Ngưng Đan Cảnh thất trọng.
– Kẻ chết thì không thể nói, hôm nay tất cả các ngươi đều sẽ phải chết.
Một Hắc bào nhân nói, có thể thấy được đám người hắc bào này làm việc thận trọng, nếu không giết được thì thôi, ra tay phải giết hết nếu không muốn hậu họa.
– Bày ra Mục Toả Ngũ Thiên Trận.
Nghe lệnh hắc bào nhân dẫn đầu bốn tên khác có thực lực cường hãn nhất xuất hiện năm góc bao quanh toàn bộ chúng đệ tử Bắc Ma Môn.
– Mục Toả Ngũ Thiên Trận, các ngươi là …!Hoàng Vũ Tông !?
– Chết tiệt, mau rút lui ….!
Khương Tà sắc mặt liền tái nhợt, những đệ tử khác của Bắc Ma Môn cũng chạy tán loạn khi nghe đến Mục Toả Ngũ Thiên Trận.
Với tất cả thế lực lớn mạnh ở đây.

Mục Toả Ngũ Thiên Trận uy danh không hề nhỏ.

Đó là trận pháp có thể coi là trấn tông của Hoàng Vũ Tông.

Chưa từng nghe nói có kẻ thoát được trận pháp khi nó đã bắt đầu.
Để có thể bày được trận pháp này đòi hỏi phải thực lực Ngưng Đan Cảnh trở lên và phải tu luyện Hoàng Vũ quyết, pháp quyết duy nhất Hoàng Vũ Tông mới có.
Nếu không có Hoàng Vũ Quyết muốn bày ra Mục Toả Ngũ Thiên Trận trừ khi những kẻ đó am hiểu bố trận nhưng uy lực sẽ không bao giờ bằng được.
Uy lực của Mục Toả Ngũ Thiên Trận thực sự dưới Ngưng Đan đỉnh phong khó có thể thoát được.
Bắc Ma Môn người nào người nấy dùng hết lực lượng để xông ra khỏi trận pháp.

Nhưng kẻ xông ra được thì vướng phải sự thảm sát của những hắc bào nhân.
Rất nhanh trận pháp được hoàn thành, tất cả đệ tử Bắc Ma Môn bị nhốt ở trong.

Đột nhiên hắc bào nhân kia hô lên
Khởi trận !
Linh khí bỗng nhiên tụ tập cùng với linh khí của năm hắc bào nhân rồi trở nên cuồng bạo tạo thành lốc xoáy ở trung tâm trận pháp rồi lan rộng ra.

Trung tâm lốc xoáy chỉ nhìn thấy được một hố đen sâu.

Từ nơi đó truyền ra vô vàng tiếng hét.

Khương Tà khuôn mặt nghiêm trọng, hắn vận hết lực lượng chống lại.

Nhưng chỉ là Ngưng Đan Tất Trọng thì không thể làm được gì.
Ầm…!Ầm …Ầm !
Cả Thạch Cự Sơn rung chuyển.

Đứng từ xa cũng trông thấy được một vòng xoáy linh khí cuồng bạo.

Với trung tâm đen kịt như cánh cổng tới địa ngục.

Tiếng thét của đám đệ tử Bắc Ma Môn vang cả núi.

Thần Vũ đứng một bên nhìn cảnh đó làm hắn rất hận, thế giới này thực lực vi tôn.

Nhưng hắn không thể làm gì được, nếu hắn muốn cường đại giết người là điều không tránh khỏi.
Tất cả đệ tử Bắc Ma Môn bị hút vào lúc trở ra máu tươi khắp người, tay chân lìa ra vô cùng đáng sợ.

Tất cả đều chết hết.
– Người đâu mau tìm kiếm tàn đồ cho ta !
Hắc bào nhân dẫn đầu nói.
– Ra tay thật tàn độc.
Thần Vũ nhìn cảnh tượng đó thở dài nói.
– Bẩm trưởng lão, đây là mảnh tàn đồ.
Một tên chạy tới liền đưa cho hắc bào nhân dẫn đầu một tấm da.

Trên đó kí tự mờ mịt không thể nhìn rõ thực hư.

Nhưng nhờ ba động linh lực trên đó mà bọn chúng chắc chắn là đồ thật.

Khi hắc bào nhân đó muốn cất vào thì bỗng nhiên một tiếng nói vang lên :
– Nhà ngươi đưa thứ đó cho ta nếu tất cả các ngươi còn muốn con đường sống !
Bước ra là Thần Vũ vận hắc y che kín khắp người.

Giọng nói vang lên là của Tiểu Nguyên thay hắn hiện diện.
Sự xuất hiện của Thần Vũ làm đám hắc bào nhân vô cùng ngưng trọng mà cảnh giác.

Với thực lực của họ ở đây xem như là những cường giả thực sự nhưng kẻ này đã ẩn dấu suốt cả trận đấu mà họ không nhận ra.

Để trấn an tinh thần, đám hắc bào nhân nghĩ rằng Thần Vũ đã sử dụng một bí pháp che dấu thực lực.
– Xin hỏi tiền bối là cao nhân phương nào !?
Tên hắc bào nhân bước ra hỏi.
– Cũng như các ngươi thôi, ta là ai ngươi không cần biết !
Thần Vũ trả lời làm bọn hắc bào nhân nổi giận lên.
– Ngông cuồng, ta không tin ngươi có thể là Hóa Hư cảnh, nếu không ngươi đã không núp một bên, tất cả tập hợp mau bày Mục Toả Ngũ Thiên Trận giết tên này cho ta.
Một lần nữa đám hắc bào nhân lại bày ra trận pháp.

Bọn chúng không dám khinh thường kẻ này.

Có thể tránh được cảm nhận của Ngưng Đan Cảnh
Mục Toả Ngũ Thiên Trận là cách tốt nhất.
Thần Vũ đứng đó như đại diện cho Tiểu Nguyên, giờ đây hắn đang nở nụ cười chế giễu.

Thấy bọn chúng bày trận pháp, hắn không hề có phản ứng gì.
– Tên này là kẻ nào lại dám đối đầu với các trưởng lão như thế !?
– Diệp Phần sư huynh có lẽ là một tên ngu ngốc.
– Đúng vậy a! những người trên thực lực Ngưng Đan Thất Trọng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngoài năm kẻ bày trận pháp, đám hắc bào nhân còn lại túm lại một chổ.

Nghe giọng nói có thể đoán là những người trẻ tuổi.

Bọn chúng có vẻ như không lo lắng gì cả.
– Nếu các trưởng lão đã bày trận bổn phận của chúng ta là phải ngăn cản hắn.

Xông lên !
Diệp phần nói, sau đó hắn tiên phong đi trước tấn công tới Thần Vũ.
Thần Vũ cũng trông thấy đám người bên này xông tới, nhưng hắn chỉ đứng đó vũ động thanh bổng chống lại bọn chúng.
– Kim Sư thể – Bạo liệt sư quyền
Diệp phần kẻ ra tay đầu tiên, thực lực đoán là Ngưng Đan Ngũ Trọng.

Có lẽ là mạnh nhất trong đám hắc bào nhân trẻ tuổi kia.

Linh khí của hắn như cuồng sư hung hãn xông lên tấn công Thần Vũ.
Bùm …!
Thần Vũ liền giơ lên thanh bổng đối diện trực tiếp bới Bạo liệt sư quyền của Diệp Phần.

Ba động vang ra, cây cối tan nát, đất cũng nứt vỡ.
– Quả nhiên Ngưng Đan Cảnh vô cùng cường hãn.
Thần vũ thầm nghĩ.

Chiến đấu cấp độ này hắn không biết khi nào hắn có thể đạt được.

Lần này hắn xem như may mắn có Tiểu Nguyên giúp đỡ.
Diệp Phần thấy kẻ địch chỉ một gậy mà đã đỡ được quyền của mình liền cảnh giác.

Đám hắc bào nhân trẻ tuổi kia thấy thế liền xông lên cùng lúc với Diệp Phần tấn công lần nữa.
Với số lượng này Thần Vũ không thể chỉ một gậy tiếp được.

Hắn giơ lên thanh bổng một lần nữa bổ xuống.

Kình khí khổng lồ xông lên từ dưới lòng đất.

Thạch Cự Sơn vững chắc giờ đây gần như muốn sụp đổ trước một đòn của Thần Vũ.
Đám hắc bào nhân trẻ tuổi đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.

Chấn thương do đòn của Thần Vũ vô cùng nặng nề.

Không thể di chuyển ngay được.

Thấy thế Thần Vũ không thèm quan tâm, hắn lại đứng yên đó.
Đến khi chúng bày xong trận pháp, Thần Vũ vẫn đứng đó im lặng làm chúng tỏ ra nghi ngờ.
– Tên này có phải ngu rồi không.

Mục Toả Ngũ Thiên Trận hắn cũng đã được chúng kiến..
– Không lẽ…….!không , không thể nào ? có thể là do hắn quá sợ hãi .
Hắc bào nhân kì quái nói.
– Ngươi chuẩn bị chết đi !
Hắc bào nhân hô lên.
– Chỉ là một đám đứng múa trước mặt ta mà thôi.

Để ta cho các ngươi biết cái gì là thực lực thật sự.
Tiểu Nguyên thông qua Thần vũ nói.
Vạn giới chi chủ ta là độc tôn, nay ta nhờ sự giúp đỡ của ngươi ….!Hỗn Độn Ma Viêm.

Bao lấy ta mà đốt cháy vạn chúng sinh.
Thần Vũ đứng đó giơ lên thanh bổng, hoả diễm hỗn độn sắc múa động bao quanh.

Không gian bỗng nhiên nóng lên vô cùng, cả ngọn núi cứ như thể tan chảy.

Thần Vũ như một vị Hoả Thần đang ngạo nghễ trước chúng sinh.
Hắn vũ động thanh bổng múa lên các đường côn pháp kì lạ.

Cả không gian như chấn động trước uy quyền đó.

Một gậy của hắn ngày càng nặng hơn, đụng đến đất, đất nát mà tan chảy.
– Đây là …!là….!gì !?
Bọn hắc bào nhân trẻ tuổi ai ấy trở nên sợ hãi.

Riêng năm tên bày trận vẫn cố trụ ở đó.

Nhưng chỉ với một vài huơ động của Thần Vũ trận pháp liền bị phá hủy.

Dù là lốc xoáy cuồng bạo, chỉ với một gậy của Thần Vũ mà đã tan đi.
Kình Khí chấn động mạnh mẽ đánh vào năm tên hắc bào nhân bày trận.

Sức nóng của Ma Viêm như thiêu đốt linh khí của bọn chúng.

Năm tên hắc bào nhân liền cuống lên dùng hết lực lượng để xông ra khỏi Ma Viêm thiêu đốt.

Nhưng khi thoát ra được rồi thì lại gặp phải một đòn của Thần Vũ.
Hắc Bào Nhân dẫn đầu kia run sợ không thể chạy nổi.

Đối mặt với kẻ địch như thế hắn chỉ còn cách đem ra mảnh tàn đồ.
– Xin..

xin tiền bối tha tội, đừng giết chúng tôi.

Không ….!không đừng giết ta..

cầu xin tiền bối !
– Sắp chết liền cầu xin, nhưng ngươi lại cầu xin cho bản thân mình, vạn lần khó dung !
Thần Vũ lại vũ động thanh bổng một lần nữa.

Kình khí cùng với hoả diễm bắn đi đánh bay hắc bào nhân dẫn đầu.
Thần Vũ liền tiếp tục vũ động những đường côn pháp kì lạ.
Ầm …!Ầm ..

Ầm !
Tiếng nổ vang khắp Thạch Cự Sơn.

Quả núi cao gần ngàn trượng giờ đây chỉ còn lại phân nửa.

Những kẻ hắc bào nhân kia không ai có thể thoát.

Hầu hết đều bị Ma Viêm thiêu đốt đến chết, một số còn lại dùng hết thực lực chống lại để giữ lại tánh mạng.
– Được rồi Tiểu Nguyên.

Bọn chúng bị thương rất nặng rồi.
Thân thể Thần Vũ liền dừng lại, đám hắc bào nhân bị thiêu đốt chết hơn mười tên.

Số còn lại dù không chết nhưng vết thương do Hỗn Độn Ma Viêm gây ra không thể nào có thứ trị được.

Nên di chứng gây ra đối với bọn chúng là một cực hình.
Thần Vũ bước tới trước tên hắc bào nhân dẫn đầu để xem hắn là ai.

Kết quả làm hắn vô cùng kinh ngạc.

Trước ngực kẻ này có một chữ đó là chữ Vương.

Đây cũng là dấu ấn nhận biết Vương Gia của Ngũ Đại Gia Tộc.

Kẻ này chính là Vương La trưởng lão đã từng ở buổi đấu giá.
Nhưng hắn thắc mắc tại sao họ lại biết Mục Toả Ngũ Thiên Trận của Hoàng Vũ Tông.
Nhớ lại, Mục Toả Ngũ Thiên Trận được bày ra dù uy lực không nhỏ.

Với thực lực của năm Ngưng Đan Thất Trọng ít nhiều cũng cầm chân được Ngưng Đan đỉnh phong.

Nhưng hắn đã từng nghe nói nếu trận pháp này bày ra uy lực thực sự, có lẽ không chỉ Thạch Cự Sơn n đã biến mất từ lâu mà là khuôn viên hơn nghìn dặm cũng có thể mất.
Chẳng lẽ ….!!
Thần Vũ liền hất tay một cái tất cả hắc bào bay đi lộ ra khuôn mặt của những kẻ khác.

Thần Vũ kinh ngạc đứng đó.

Bốn kẻ bày trận còn lại đều là trưỡng lão của 4 gia tộc còn lại.

Những kẻ khác đều là những đại đệ tử có danh chức trong nội môn.
Không ngờ vì một mảnh tàn đồ, vu oan và giết người bọn chúng cũng có thể làm.

Thần Vũ nhìn cảnh này bằng ánh mắt lạnh băng.
– Xin tiền bối tha mạng ….!
Vương La ông ta cố gắng lùi về sau bởi vì hắn biết vị tiền bối này chỉ cần một gậy nữa dù mười mạng ông ta cũng không thể đỡ nỗi.

Thực lực này ông ta đoán nếu không phải Ngưng Đan đỉnh phong thì cũng có lẽ mạnh hơn những Gia chủ.
– Chẳng lẽ vận ta khó coi đến thế a, không ngờ còn gặp phải cường giả cấp độ này ..!!.

Rốt cuộc là quái vật gì thế này.
– Không ta không muốn chết a …!!!!
Aaaaaa..aaa !!!
Vương La cố gắng vận lực lượng để thoát khỏi đây.

Nhưng bỗng nhiên từ phía sau ông ta xuất hiện một kình khí khổng lồ với khí thế như bổ trời đánh tới.

Vương La liền chết.
– Ngươi có lẽ, ta không thể tha ….
Thần Vũ lạnh băng nói.
Hắn hất tay liền lấy được nạp giới của Vương La trong đó có rất nhiều linh thạch với cả mảnh tàn đồ.

Nhưng bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một ý niệm đen tối.
– Chắc chắn không chỉ tên này có linh thạch a .
– Hề Hề Hề …..!!
Gương mặt gian tà đó khỏi nói Tiểu Nguyên cũng biết.

Tính ham tiền của Thần Vũ lại xuất hiện.
– Haizzzzz …
Tiểu Nguyên thở dài.
– Chuyện này rất lạ tốt nhất ngươi nên xóa mọi dấu vết, không để ai tìm ra tung tích là ngươi làm
Tiểu Nguyên trong giọng có chút ngưng trọng nói.

Là người của Ngũ Đại Gia lại sử dụng trận pháp trấn tông của Hoàng Vũ Tông chắc chắn là chuyện này khúc mắc không cạn.
Thần Vũ liền xoay quanh hất tay lấy hết tất cả nạp giới của những kẻ khác, thu lại tất cả hỏa khí xung quanh rồi rời đi.
Nhưng khi Thần Vũ đã đi không lâu trong một gốc cây không xa một bóng dáng hiện ra.
– Nếu không nhờ Hộ Thể bảo y, có lẽ ta đã chết rồi.

Phụt !!
Ánh sáng chiếu tới lộ ra chính là Khương Tà.