Vụt…vụt
Đám người Thần Vũ xuyên qua cánh rừng.
Đoạn đường này gặp khá nhiều hung thú cao cấp, nhưng bọn họ đều nấp đi đợi hung thú qua rồi đi tiếp, đến khi tới gần bìa rừng chỉ còn lại vài ma thú cấp thấp.
Chúng đều bị khí tức Thần Vũ chấn nhiếp nên bọn họ tăng tốc hết mức, chỉ là nhục thể Thần Vũ cũng được cải biến đôi chút nên ba cô gái kia rất khó bắt kịp.
– Các cô là ai, đến từ đâu ?
Mặc dù dọc đường đi ba nữ tử này vô cùng im ắng và rất nghe lời, còn phi thường đối đãi rất tốt đối với Thần Vũ nhưng hắn vẫn hỏi ba nữ tử vì vẫn chưa tin họ lắm.
Nhưng giọng điệu hắn hòa hoãn khá nhiều.
– Ta tên là Hoàng Vân, hai người này là Hoàng My Vũ và Hoàng Hân Hân, các nàng đều là muội muội của ta.
– Bọn ta thuộc người Tích Nguyệt Hoàng Thương hội, lần này ra vào Thanh Sơn Lâm chủ ý muốn tìm bảo vật hay dược thảo mang về để bán.
Còn lại cũng là vì phụ thân bảo bọn ta đi rèn luyện.
– My Vũ bái kiến Thần Vũ huynh
– Hân Hân bái kiến Thần Vũ huynh
Hai nữ tử phía sau mau chóng đứng ra giới thiệu.
Trong ba nử tử vẫn là Hoàng Vân lại đứng ra giải thích, hai người kia đa phần im lặng không nói gì, điều này Thần Vũ cũng không quan tâm lắm, hắn gật đầu nhẹ chào lại liền không quan tâm nữa.
Nhìn tận tường thì cả ba cô nàng này không tệ, dung nhan sắc xảo nhưng chỉ là Thần Vũ không quan tâm lắm mà thôi.
Không phải hắn không động lòng, chỉ là bây giờ hắn dường như không thấy một sự cuốn hút trong tâm trí hắn.
Có lẽ do hắn còn nhỏ, hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi.
Tích Nguyệt Hoàng Thương hội theo như Thần Vũ biết là một thương hội lớn ở Ngũ Đại gia thành, thường xuyên đấu giá những bảo vật hiếm có.
Không chỉ bảo vật, dược liệu, vật liệu luyện khí, thậm chí thông tin và bí mật môn phái đều có lưu hành.
Thần Vũ nghe nói thương hội này rất lớn, tại Ngũ Đại Gia Thành cũng chỉ là một nhánh nhỏ thôi.
Thần Vũ cũng không ngờ được ba cô nàng này lại có thế lực đứng sau lớn như vậy.
Vào được Tích Nguyệt Hoàng thương hội thì Thần Vũ nghĩ họ cũng chẳng phải hạng tầm thường, chỉ là cảnh giới còn thấp nên hắn không hiểu.
– Sắn tiện đường mua luôn vài thứ đi.
Ngay lúc đang nói chuyện, tiếng truyền âm Tiểu Nguyên vang lên, suốt cả chặn đường tên này không nói gì nên Thần Vũ đoán là tên Tiểu Nguyên này cũng có cái gọi là ngại à nha.
– Ngươi sao đột nhiên lại kêu mua vài thứ để làm gì?
– Mà ngươi cần mua thứ gì ?
Thần Vũ cũng là rất hiếu kỳ với tên thánh khí vạn năm này còn muốn gì.
– Ta chưa nói cho ngươi biết ta còn có nhiều thứ có thể làm khác như luyện khí hay luyện dược đó nha !
Thần Vũ vô cùng sững sốt, hắn biết được trong thiên hạ này ngoài việc tu luyện ra còn có một số người có tư chất đặc biệt có thể học luyện binh khí hay luyện dược, họ được gọi là các Luyện Sư được phân ra cửu phẩm, nhưng ở Ngũ Đại gia thành thì Nhị phẩm đã là một thượng khách rồi, phẩm cấp cao hơn hắn chưa từng nghe.
– Aizzzzz………………!! Ngươi đang nghĩ gì đường tưởng ta không biết, ngươi muốn ta dạy cũng được đi nhưng song tu như vậy quá trình ngươi mạnh lên sẽ rất lâu.
Việc ta cần ngươi cũng rất gấp rồi, không lâu nữa….
Thấy Thần Vũ ánh mắt sáng rực, Tiểu Nguyên cũng biết hắn muốn gì, nên thở dài mà nói
Thần Vũ cũng nhớ lại những lời tên Tiểu Nguyên này đã nói với mình khi ở hang động, hắn cũng nhận ra được tầm quan trọng của việc này, nếu hắn không mạnh lên thì cả đại lục này sẽ …!biến mất…
– Ngươi yên tâm, ta hứa với ngươi trong vòng 20 năm sau ta sẽ trở nên mạnh hơn để không phụ lòng của ngươi đã giúp ta.
– Ta nói được làm được.
Thần Vũ cũng không biết nói gì, hắn là một người không phụ ân giúp đỡ của những người khác nên hắn chỉ có thể nói lên những lời kiên quyết để nói với Tiểu Nguyên.
– Hai mươi năm ! hahaha ! thời gian có thể ngắn nhưng cũng còn tận vài ngàn năm nữa.
Hai mươi năm ngươi là một Kim Tiên đã là vận khí tốt cho ngươi rồi.
Tiểu Nguyên cười vang trong đầu Thần Vũ nhưng cũng có một chút bất lực và chờ mong.
– Thần Vũ …..!Thần Vũ ngươi không sao chứ !?
Thấy Thần Vũ biểu hiện kì lạ, Hoàng Vân tò mò hỏi
Tiểu Nguyên và Thần Vũ trao đổi với nhau bằng cách truyền âm nên Hoàng Vân không hề biết được chuyện gì.
Nghe Hoàng Vân gọi Thần Vũ chợt tỉnh lại nói
– Không có chuyện gì quan trọng đâu chỉ là nhớ lại vài chuyện
– Thế thì ta cũng không hỏi nữa, sắp tới cửa thành rồi ….
Vượt qua cánh rừng, hiện ra trước mắt Thần Vũ là một cánh cửa cao gần trăm thước, trên đó chạm khắc lên năm hoa văn khác màu.
Không gì khác nó đại diện cho Ngũ Đại gia thành cũng đại diện cho Ngũ đại gia tộc.
Ngũ Đại Gia thành nhìn vô cùng uy nghiêm tráng lệ, nghe nói khuôn viên cũng rộng nghìn dặm.
Năm đại gia tộc chia nhau năm gốc thành cai quản một phương, ở giữa chính là nơi đệ tử sống, nếu được một gia tộc chấp thuận hay là trở thành đệ tử bậc cao như chân truyền thì sẽ có thể đến gia tộc ấy mà tu luyện.
Thần Vũ nhớ lại hắn đã từng chạy trốn khỏi đây, ngày đó hắn còn nhỏ yếu, còn là một tên phế vật, giờ đây trong lòng hắn đã gieo lên hạt giống của sự căm thù, hắn đã thề hắn sẽ trở về trả thù rửa lại mối nhục, và biến nơi này thành bàn đạp cho hắn trở thành cường giả.
– Ây..ây đến lượt ngươi, lệ phí vào thành, đồ đạc nhà ngươi khá nhiều đấy, phải trả thêm 10 linh thạch
– Cái gì 10 linh thạch!! ta nghe nói chỉ lấy 3 linh thạch thôi mà.
– Còn cãi, anh em đâu đánh hắn cho ta.
Xa xa ở cổng thành, vài tên lính lệ đang lấy lệ phí của những người vào thành.
Bọn hắn dựa vào chống lưng và một ít thực lực Luyện khí cảnh Nhị trọng của mình thường xuyên đánh đập những người yếu kém và lấy thêm tiền từ họ.
Thần Vũ nhìn thấy dù khá tức giận nhưng hắn cũng đành chịu, bây giờ không phải lúc gây ra bạo động lớn, nếu không sẽ ảnh hưởng
– Nhóm người kia, tới các ngươi đấy, mau tới đây !
Một tên lính lệ la lên, nhìn hắn ai cũng đoán được phần nào hắn là thủ lĩnh ở đây, cảnh giới của hắn chỉ mới là Luyện khí cảnh tam trọng mà thôi.
Nghe gọi, nhóm người Thần Vũ liền tới, Hoàng Vân nhanh chóng đứng ra nói.
– Ta là Hoàng Vân người của Tích Nguyệt Hoàng thương hội, đây là lệnh bài !
Hoành Vân đưa ra một miếng ngọc bội, màu tử sắc, trên đó chạm khắc một hình loan nguyệt.
– À à ….!Thì ra là tam đại tiểu thư của Tích Nguyệt Hoàng thương hội, thất kính thất kính ! mong tiểu thư đừng trách tội, ta đây cũng chỉ làm theo chức trách mà thôi.
Thấy lệnh bài, tên lính lệ liền ngoan như một tên đầy tớ, mời ba cô nàng vào thành, nhưng khi thấy Thần Vũ hắn liền không thích nên hắn đứng dậy cản đường.
– Ngươi là ai tại sao lại đi cùng tam đại tiểu thư !!
– Ngươi liền tránh ra không thì….!chết !
Thần Vũ hít một hơi lạnh nói ra, hắn không muốn dây dưa nhưng có lẽ không thể im lặng rồi
– Haha…!nghe tên này nói gì này, muốn đánh ta ?
– Ngươi cũng chỉ là Luyện khí cảnh tam trọng thôi, ta không cần sợ ngươi .
Thấy Thần Vũ cảnh giới không cao hắn liền làm càn tới tung quyền.
– Tránh được chiêu này rồi tính
Hắn dồn nén linh khí trong tay mình rồi xông thẳng đến Thần Vũ, nhưng Thần Vũ vẫn lạnh nhạt, Thần Vũ đưa tay ra
Rắc…..rắc..
Thần Vũ đơn giản bắt lấy tên lính sau đó dùng lực bóp, tiếng rắc vang lên, tên lính kêu la lăn lộn.
Thấy như ba cô nàng kia cũng không mấy ngạc nhiên còn những tên lính khác càng sợ hãi chạy trốn.
– Đi thôi, đừng mất thời gian
Thần Vũ không để ý đến tên kia nữa, vì cấp bách nên hắn đề nghị, sau khi vào thành nhóm người Thần Vũ tăng tốc đi về phía thương hội.
Khoảng độ nửa canh giờ họ tới nơi.
Tích Nguyệt Hoàng thương hội, là một toà tháp với khuôn viên trăm dặm, tầng đầu là nơi đấu giá, các tầng trên là nơi chứa các bảo bối, đan dược ….
Toà tháp được trang trí xa hoa lộng lẫy thu hút người nhìn nên khá là được ưa chuộng.
Vì thân phận đặc biệt của tam đại tiểu thư nên Thần Vũ liền được sắp xếp vào một đình viện phía sau ngồi chờ.
Không lâu sau một người đàn ông trung niên bước tới nói
– Xin chào, ta tên là Hoàng Vẫn Thiên, là Thương Chủ của thương hội này.