Chương 8: Ngươi chưa chết

Nguyên Sinh đứng bơ vơ giữa một biển lửa vương hỏa, vương hỏa vẫn chưa hợp nhất hoàn toàn với Nguyên Sinh, cơn đau đớn vẫn lan tỏa khắp cơ thể, không thể chịu được sức lóng tỏa ra từ trong,nội tạng bị đốt cháy. Da của Nguyên Sinh đang dần dần bị đốt thành tro. Cứ đốt được một phần cơ thể thì lại hồi phục lại như cũ. Cơn đau đớn vô hạn thời gian tiếp tục hành hạ Nguyên Sinh.

” A a a a a…!”

Nguyên Sinh dần dần càng trở nên mơ hồ, nằm ngã xuống đất, bỗng từ xa phát ra một luồng ánh sáng chói, trong đó xuất hiện bóng dáng của một người đang tiến đến, không thể chịu được thêm nữa Nguyên Sinh liền bất tỉnh.

Ở một ngôi làng, Người dân đang ra sức kêu gọi mọi người xây lại các ngôi nhà đã bị phá hủy bởi trận động đất kinh hoàng cách đây vài ngày. Một cậu thanh niên, dáng vẻ thư sinh, mái tóc đen tuyền, mặc chiếc áo khoác nón màu trắng dài tới đầu gối, đằng sau đeo một chiếc ba lô cũng màu trắng, cũng dắt thêm đằng sau một thanh kiếm khá lớn, với chiều rộng dài bằng bàn tay, dài từ đầu đến đầu gối. Cậu thanh niên ấy là Văn Huy, trên đường đi thám thính tìm hiểu lý do của trận động đất. Văn Huy trên tay cầm một tấm bản đồ đang dò đường, thấy một bác thợ xây lực lưỡng đang vác trên vai khúc gỗ to tướng, câu chạy một mạch tới bác thợ xây chào hỏi.

” Cháu chào bác ạ, cháu đang tìm đường tới khu rừng “Áng Xương “, xin bác chỉ cho cháu đường tới đó được không ạ “

Bác thợ xây thấy cậu thanh niên lễ phép chào mình, liền vui vẻ chỉ tay về phía xa:

” Đi len theo con đường này, sẽ đến một ngã rẽ hai ngả, thì đi về phía bên phải,cứ đi tiếp là đến rừng Áng Xương rồi. Mà cậu là ai tại sao muốn vào rừng làm chi. “

“Dạ, cháu là người ở cục phòng chống thảm họa, hình như gần đây có động đất ạ “

Bác thợ xây nhìn cậu thanh niên như chỉ tầm 20 tuổi mà đã làm công việc này, khiến cho bác rất bất ngờ:

” Ồ, vậy là cậu đến đây điều tra sao? “

” Dạ, đúng thế ạ.”

“Vậy chúc cậu làm tốt nhiệm vụ, ta có nghe nói ở khu rừng ấy có người của ma thần tộc. Người ta đồn vậy không biết có đúng không, nhưng tốt nhất cứ cẩn thận.”

” Vậy, cháu đi đây “

Văn Huy chào bác thợ xây và tiếp tục lên đường. Bác thợ xây nhìn văn huy cười nhẹ rồi tiếp tục làm việc. Đi được một đoạn thì tới chỗ ngã rẽ, theo lời của bác thợ xây Văn Huy rẽ sang hướng bên phải. Bỗng từ xa có một đoàn người, chạy bán sống bán chết về phía cậu, khoảng chừng mười người, có cả trẻ con. Văn Huy đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy một thiếu nữ nông dân, khá xinh đẹp đang chạy về thì thấy Văn Huy liền kéo Huy lại và nói hấp hối:

” Anh mau chạy đi, có quái vật ở trong rừng vừa xổng ra đấy.”

Văn Huy đang ngứa ngáy trong người vì mấy ngày nay chưa động chạm gì tới thanh kiếm này, nghe thấy người thiếu nữ nói có quái vật thì trong người hứng cả lên. Hỏi lại:

” Có quái vật sao, nó trông thế nào, có mạnh không.”

Thiếu nữ hốt hoảng:

” Nó trông như con hổ vậy, nó sắp đuổi tới rồi, mau chạy đi “

Vừa nhắc tới thì một con thú dáng hổ to lớn màu trắng, cùng với những đường vân màu đỏ trên lưng, mắt đỏ như máu, hai bên mắt đều có một vệt sọc màu đỏ cắt ngang mắt, đặc biệt có hai đuôi. Nó chạy đến thì thấy Văn Huy không chạy đi, cũng không tỏ ra sợ sệt, thì dừng lại quan sát. Người thiếu nữ bấy giờ sợ quá lên lấp đằng sau Văn Huy. Văn Huy thấy con hổ có vẻ mạnh, liền đưa tay ra sau, cầm thanh kiếm rút lên, lộ một phần ba thanh kiếm. Người thiếu nữ thấy người thanh niên không hề sợ con hổ đó, mà còn tỏ ra tự tin rút ra thanh kiếm lớn, nhìn kỹ thì thấy hoa văn như các hình thoi nối tiếp nhau giữa sống kiếm. Người thiếu nữ bấy giờ mới nhận ra.

” Chẳng phải đó là thánh kiếm sao, chẳng lẽ anh là “

Văn Huy cười nhẹ quay lại nói với cô gái:

” Chẳng phải đây là Ma Bạch Hổ sao,Yên tâm đi, hôm nay làng cô sẽ có món thịt hổ “