Chương 5: Đếm ngược 30 ngày trước khi phá sản

Lúc trước người được gọi tới văn phòng có lẽ là Chu Miên Miên.

Bạch Linh nhìn thoáng qua Lý Chuẩn bên cạnh.

Người duy nhất Chu Miên Miên cầu mà không có được? Vì sao thế nhỉ?

Bạch Linh tựa như nhân tiện hỏi: “Đi cùng không?”

“Được.” Đối phương tỏ vẻ sao cũng được.

Trong văn phòng, cô giáo Lục nhìn thấy hai người cùng đi cũng không hề kinh ngạc, nói luôn vào chủ đề chính: “Bạch Linh, chỗ tôi có cơ hội tới bộ phận đầu tư của Khoa học kỹ thuật Văn Viễn, cũng là chỗ bạn bè nhờ vả, em xem xem có cảm thấy hứng thú không. Nếu như biểu hiện tốt thì có khả năng được giữ lại làm việc đấy.”

Bà đẩy một tờ giấy A4 lên trước, bên trên mô tả chi tiết yêu cầu công việc.

Lý do bà chọn Bạch Linh rất đơn giản, bà chọn sinh viên có điểm số cao nhất và là người có đóng góp lớn hơn, chưa kể sinh viên còn lại là sinh viên trao đổi và sẽ rời đi trong học kỳ tới.

Bạch Linh nhận tờ giấy, nhìn qua một lượt, quả nhiên y hệt người thần bí miêu tả.

“Cảm ơn cô, em sẽ suy nghĩ ạ.”

“Khoan đã.”

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng Chu Miên Miên.

Cô ta thở hồng hộc bám vào khung cửa, hiển nhiên vừa chạy tới, sau lưng còn có Cố Tử Minh.

“Rất xin lỗi cô giáo Lục, em tới đường đột, nhưng mà em cũng muốn giành vị trí này ạ!” Chu Miên Miên nói.

Bạch Linh nhướng mày.

Lý Chuẩn nghiêng người tựa vào tường, nhìn một lượt tất cả.

Cố Tử Minh đứng thẳng dậy: “Cô giáo Lục, em nói với Miên Miên rằng Khoa học kỹ thuật Văn Viễn nhờ cô giới thiệu thực tập sinh, em nghĩ đây không phải là chỉ tiêu chính thức, cô ấy cũng có thể tự giới thiệu mình đúng không ạ?”

“Cô giáo, đây là sơ yếu lý lịch của em.” Chu Miên Miên lễ phép đưa bằng hai tay, hiển nhiên là có chuẩn bị từ trước.

Trong văn phòng nhỏ hẹp bỗng có bốn sinh viên đi vào, có chút chen chúc.

Bạch Linh thật sự không muốn có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Chu Miên Miên, cô không khỏi nghiêng người né tránh.

Cô giáo Lục nhận sơ yếu lý lịch, có chút khó xử nhưng vẫn nghiêm túc xem xét.

Thấy cô giáo dao động, Chu Miên Miên lập tức quay người nhìn Bạch Linh.

“Bạch Linh, tôi rất cần vị trí này.” Chu Miên Miên cắn cắn môi dưới: “Tôi không giống cậu, không có gia đình chống lưng, lúc nào cũng có sẵn vị trí thực tập ở công ty gia đình. Đối với cậu mà nói thì đây chỉ là một trong vô số cơ hội nhưng với tôi thì đây là cơ hội duy nhất.”

Trước mặt người khác, Chu Miên Miên luôn tỏ ra rất yếu thế. Lúc ở trường cấp ba cũng thế này, vào đại học cũng như thế.

Thái độ thành khẩn, rất có lý lẽ, giống như nữ chính của Quỳnh Dao, dường như nếu không đồng ý thì là sẽ có lỗi với cô ta.

Cô giáo Lục hình như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Chu Miên Miên: “Đúng rồi, tôi nhớ trước em thì có thực tập ở hai công ty rồi.”

Huống hồ, còn có Cố Tử Minh thêm mắm thêm muối ở bên cạnh.

“Bạch Linh, bài thuyết trình của cậu hôm nay rất tốt, nhưng cậu cũng không thiếu cơ hội thực tập này, huống hồ lúc cấp ba các cậu có chút hiểu lầm, lần này mọi người đều lùi một bước xem như hàn gắn lại đi.”

Đây làm sao có thể coi là lùi một bước?

Điện thoại rung lên hai cái.

Đếm ngược 29 ngày trước khi phá sản: [Ổn định cục diện, tôi đang nghĩ cách rồi.]

Bạch Linh liếc nhìn rồi im lặng nhét điện thoại vào túi.

[Nói thật, tôi khá hứng thú với hoạt động nội bộ của bộ phận đầu tư của một công ty công nghệ, giáo viên đến gặp tôi trước vì cho rằng tôi phù hợp hơn phải không?]

[Nhưng mà Chu Miên Miên cần có cơ hội này hơn.] Cố Tử Minh lập tức chen vào.

Anh ta bắt đầu kể lể với cô giáo rằng Chu Miên Miên đã thức bao nhiêu đêm vì lần báo cáo bài tập này.

Lý Chuẩn vẫn ngồi nghe, lặng lẽ quan sát cục diện.

Anh hạ giọng nói thầm bên tai Bạch Linh, hỏi: “Thật ra cậu không muốn tới Văn Viễn thực tập phải không?”

Bạch Linh sững sờ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Vì sao cậu nói vậy?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nhìn không giống.” Lý Chuẩn thản nhiên nói: “Bộ dạng của bọn họ trông rất sốt ruột, cậu thì chẳng hề lo lắng. Vậy vì sao cậu còn muốn tranh giành?”

Có cảm giác bị người ta nhìn thấu.

Nhưng hình như cũng không đáng ghét lắm.

Bạch Linh lười bịa lý do, nói thẳng: “Đêm qua, chính cậu ta là người gọi điện cho vị hôn phu tương lai của tôi khiến anh ta hủy hẹn với tôi.”

Lý Chuẩn “à” một tiếng.

“Vậy thì không thể cho cậu ta như ý.”

Thái độ rất hiển nhiên, hơn nữa còn đứng về phía cô không do dự.

“Tôi đi ra ngoài một chuyến, lát nữa trở lại.” Lý Chuẩn nói.

“Cô giáo này sao dễ bị thuyết phục như vậy chứ?! Tôi thấy bà ấy sắp cho Chu Miên Miên vị trí này rồi, tôi thức trắng đêm làm powerpoint đấy?! Hệ thống hệ thống, phải nghĩ cách mau!”

“Không có nhiều người chỉ biết nhờ hệ thống nghĩ cách cho ký chủ như cô… nhắc nhở nhé, bây giờ sự tin tưởng của Bạch Linh với cô đã tăng lên không ít, có thể đổi đạo cụ rồi.”

“Có thể đổi cái gì?”

“Tôi xem thử… năng lực tiểu kiều hoa?”

“Cái gì đấy? Tiểu kiều hoa là ai?”

“Là nickname mới Bạch Linh đặt cho Lý Chuẩn.”

“Hả? Sao tên điên nham hiểm làm việc bất kể hậu quả như Lý Chuẩn lại liên quan tới tiểu kiều hoa hả?”

“Đổi không? Sắp hết thời gian rồi.”

“Đổi!”

Lý Chuẩn rời khỏi văn phòng.

Tất cả những chuyện xảy ra bên trong không liên quan gì tới anh, với tính cách của anh cũng sẽ không xen vào việc của người khác.

Nhưng mà không hiểu sao anh lại cảm thấy, chuyện này nếu như anh muốn can thiệp… thì cũng không phải không thể.

Tuy có chút hưng sư động chúng [*].

[*] Ra quân ồ ạt, phát động nhiều người làm việc gì đó.

Nhưng anh chẳng quan tâm những chuyện này lắm.

Lúc quyết định rời khỏi Hồng Kông, anh đã chẳng quan tâm gì nữa rồi.

Hưng sư động chúng thì sao? Thế thì cũng sẽ khiến cho mấy người kia gà bay chó sủa. Bọn họ ngày đêm nghĩ cách, suy đoán xem rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì nhưng chẳng ai đoán ra được.

Lý Chuẩn cong môi thờ ơ rồi bấm một dãy số.

Trong văn phòng, sau khi Cố Tử Minh thay Chu Miên Miên thuyết phục gần ba phút, cô giáo Lục rốt cuộc cũng mềm lòng.

Bà nhìn Bạch Linh: “Là giáo viên môn chuyên ngành của các em, tôi khẳng định rằng mình mong tất cả các em phát triển tốt. Lần này tôi sẽ giới thiệu Chu Miên Miên, chủ yếu vì trước đây em ấy chưa từng thực tập ở công ty lớn nào. Sau đó tôi sẽ hỏi bạn bè có còn vị trí khác có thể giao cho em không nhé Bạch Linh?”

Bà tự thấy là mình có một lựa chọn song toàn.

Tuy rằng rốt cuộc có vị trí khác không cũng khó nói.

Nhưng tình hình gia đình Bạch Linh bà cũng có nghe nói, người nhà làm ăn rất lớn, chắc chắn không thiếu những cơ hội thế này.

Bà nói xong, trên mặt Chu Miên Miên lộ ra vẻ hưng phấn không kìm được, không ngừng nói “Cảm ơn cô giáo”.

Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị đẩy ra.

“Như vậy không được đâu ạ.” Lý Chuẩn lười biếng tựa vào cạnh cửa: “Người yếu đuối là người có lý hơn ư? Tiền xấu loại bỏ tiền tốt ư? Sau đó làm cho Khoa học kỹ thuật Văn Viễn chê cười trình độ của sinh viên của trường mình? Nếu cô làm như thế sẽ rất dễ làm mất đi mối quan hệ cá nhân của cô đấy ạ.”

Lời nói có phần hùng hổ dọa người, nhưng cuối cùng lại quay về với thái độ “em muốn tốt cho cô thôi.”

Thậm chí anh còn có chủ ý.

“Bằng không thì vậy đi, cô thử gửi phần sơ yếu lý lịch này cho bạn cô, hỏi đối phương có muốn thực tập sinh này không. Nếu như muốn thì chúng em sẽ nhường cho cô ta.” Anh đứng ở bên cạnh Bạch Linh, kiên định nói ra hai chữ “chúng em.”

Chu Miên Miên không phải dẫn người theo đi vận động hành lang sao?

Bên này bọn họ cũng có hai người.

Cùng lúc đó.

Điện thoại Bạch Linh nhận được một tin nhắn mới.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đếm ngược 29 ngày trước khi phá sản: [Xong rồi!]

Đồng đội không đáng tin cậy đưa một viên thuốc an thần, thật sự khiến cô yên tâm một cách khó hiểu.

Vì vậy cô gật đầu, nói: “Cũng không phải em không nhường được, nhưng mà người ta cũng phải đồng ý muốn bạn học Chu trước đã. Hay là cô cứ gửi sơ yếu lý lịch cho người ta xem trước đi ạ.”

Hai người kẻ xướng người họa khiến cho Chu Miên Miên không xuống đài được.

Cân nhắc kiểu gì cũng phải trải qua quá trình này, cô giáo Lục thật sự chụp ảnh gửi sơ yếu lý lịch đi.

Hơn mười giây sau, điện thoại của bà reo lên.

Giọng nói trầm trầm của một chàng trai trẻ vang lên từ đầu bên kia ống nghe, giọng điệu có chút hối lỗi.

Trong văn phòng nhỏ và yên tĩnh, mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ ống nghe.

“Xin lỗi cô giáo Lục, tôi đã nhận được sơ yếu lý lịch, nhưng tôi có chuyện muốn nói với cô. Đối tác chiến lược của chúng tôi vừa thông báo với chúng tôi rằng anh ấy hy vọng chúng tôi không tuyển thêm nhân sự vào bộ phận đầu tư gần đây, chủ yếu là vì có một số dự án bí mật được xúc tiến. Như vậy đi, tôi trở về nhìn xem có bộ phận nào khác cần thực tập sinh không nhé?”

Lý do từ chối giống y hệt.

Tôi đi hỏi xem, có vị trí khác có thể giao cho em không.

Tôi xem thử, có bộ phận khác cần thực tập sinh không.

Người lớn ăn nói khéo léo, những lời hứa không chắc chắn thường không có kết quả.

Nhưng mà, đối phương còn chưa nói hết.

“Cô gái lên bục thuyết trình về chủ đề Lý Ký ở Hồng Kông của các người tôi cảm thấy không tồi. Tôi thấy hình như sơ yếu lý lịch bà gửi cho tôi không phải cô ấy? Phiền nói với cô ấy giúp tôi, tuy rằng hiện tại bộ phận đầu tư không có vị trí thực tập sinh nhưng tôi rất hoan nghênh cô ấy tới kỳ tuyển dụng mùa thu của chúng tôi.”

Sau đó khách sáo với nhau hai câu rồi dập máy.

Vẻ mặt của Chu Miên Miên hoàn toàn cứng đờ.

Bạch Linh lập tức cười nhạt.

“Xem ra bạn học Chu uổng công nỗ lực rồi. Nhưng mà cũng đừng nản nhé, chắc chắn cô giáo có cơ hội khác giao cho cậu, thật sự không được thì tôi bảo người nhà tôi giúp cậu tìm chỗ thực tập được không?”

Cô thậm chí còn cúi đầu chơi đùa với bộ móng mới làm nhân dịp sinh nhật của mình.

“Không có chuyện gì khác thì chúng em xin phép đi trước ạ.”

Bạch Linh và Lý Chuẩn ra ngoài, lễ phép đóng cửa lại.

Tâm trạng Bạch Linh lập tức tốt hơn.

Rất lâu rồi cô không sảng khoái như vậy, thậm chí cô có chút giảo hoạt quay mặt hỏi Lý Chuẩn: “Vừa rồi có phải tôi có chút ra vẻ không?”

Đặc biệt là bộ dạng nghịch móng tay, chẳng muốn nhìn người ta.

Lý Chuẩn lại cong môi.

“Không, rất đáng yêu mà.”

Trong nháy mắt ấy, Lý Chuẩn có chút hốt hoảng.

Anh chẳng hứng thú với bất cứ cái gì từ rất lâu rồi, cả người lúc nào trông cũng thờ ơ và lười biếng, giống như một người ngoài cuộc lang thang bên rìa thế giới này.

Cũng chẳng hiểu vì sao anh lại nhúng tay vào việc của một người vừa mới quen biết.

Thậm chí hình như bản thân cũng có chút vui vẻ vì đối phương vui vẻ.

Rất nhỏ và chóng vánh.

Nhưng lại bị anh tinh ý bắt được.

Điện thoại trong túi không ngừng reo lên, thông báo tin nhắn liên hồi.

Lý Chuẩn chẳng nhìn cũng biết là người nào đang tìm anh.

Vừa rồi anh can thiệp vào việc hợp tác với Khoa học kỹ thuật Văn Viễn chắc chắn đã tới tai người nhà, mấy người kia mãi mãi không đoán ra được nước cờ tiếp theo anh đi thế nào, huống hồ trước khi rời Hồng Kông anh đã quậy toàn bộ Lý gia long trời lở đất.

Lý Chuẩn bật chế độ không làm phiền, mặc cho thông báo vẫn tới liên hồi.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Anh hỏi Bạch Linh.

Bạch Linh suy nghĩ một chút.

“Cảm ơn cậu vừa rồi nói chuyện thay tôi, tôi dẫn cậu tới một nơi bí mật.”