“Thật ra ngày hôm qua tôi nghe cậu hỏi đáp trực tiếp trên lớp, biết tư duy logic của cậu rất rõ ràng, năng lực của cậu cũng không tệ. Vậy tại sao cậu phải đi theo người phụ nữ kia chứ?” Bạch Linh nhìn anh.
Lý Chuẩn suy nghĩ một lúc.
Sau đó quyết định bịa một câu chuyện ngay bây giờ.
“Cậu có biết Thâm Thủy Bộ không?” Anh hỏi.
“Hả?”
“Ở khu vực nghèo nhất Hồng Kông, cậu có thể mua một phần cơm thịt nướng với giá hơn mười đồng. Nói theo cách này, Hồng Kông là nơi cậu có thể kiếm được 15600 đồng mỗi tháng khi phục vụ trong nhà hàng.” Lý Chuẩn bình tĩnh miêu tả: “Đó là nơi tôi sinh ra đấy.”
Bạch Linh yên lặng nghe.
“Người sinh ra ở đáy có khát vọng vươn lên cao mạnh mẽ nên khó tránh khỏi muốn đi đường tắt.”
Bạch Linh cảm thấy người này tựa hồ có chút bất thường, rõ ràng là đang nói chuyện của mình nhưng lại giống như đang miêu tả một người khác.
Lý Chuẩn nhận thấy ánh mắt nghiêm túc của Bạch Linh nhìn mình.
Anh chợt muốn trêu chọc cô.
“Vì vậy, với những người muốn leo lên bằng mọi giá như tôi, chỉ cho tiền thôi là chưa đủ”.
“….?”
Lý Chuẩn cong môi: “Bạch tiểu thư, cậu không nghĩ là nuôi tôi rẻ phải không?”
“… “
Nhưng mà trong chớp mắt ấy, Bạch Linh cảm thấy khóe miệng anh nhếch lên có một sức hấp dẫn chết người.
Khuôn mặt này quá đẹp, đặc biệt là nốt ruồi ở chóp mũi.
Thật kinh khủng, khi anh cười, người ta lại muốn táng gia bại sản ra để dỗ dành anh vui.
Do cơn bão Bánh Dứa ập đến nên Bình Thành mưa to suốt hai ngày, dưới ánh đèn neon, mặt đất ngập trong nước, thật trùng hợp, lúc này mưa bụi lại bay bay, rơi xuống vai hai người.
Hai người nhanh chóng trở lại xe, Bạch Linh đang định gọi tài xế nhưng Lý Chuẩn nói: “Tôi lái xe, tôi không uống rượu.”
“Vậy cậu trở về thế nào?”
“Tôi ở ký túc xá của trường.”
Nhà trọ của Bạch Linh ở ngay cạnh trường học, chỉ cách đó vài phút đi bộ.
Ban đầu cô đề nghị đưa người ta về nhà, nhưng giờ lại thành đối phương làm lái xe cho cô.
Lý Chuẩn lái xe rất ổn, lúc dừng đèn đỏ, ngón trỏ của anh gõ nhẹ vào vô lăng.
Khuôn mặt vừa mỉm cười nhạt lại trở về vẻ lạnh lùng, trở lại trạng thái dường như thờ ơ với mọi thứ.
Bạch Linh cảm nhận được khí chất này của Lý Chuẩn, lạnh lùng xa cách, tựa như cả thế giới này đều không liên quan gì tới anh, anh chỉ là một kẻ đứng xem bên ngoài mà thôi.
Bạch Linh nghiêng mặt hỏi: “Vừa rồi cậu nói chỉ có tiền không đủ, vậy cậu muốn cái gì?”
“Hợp tác được thôi, tôi muốn có cổ phần.” Lý Chuẩn nhìn phía trước.
“Được.” Bạch Linh gần như không chút do dự trả lời.
Điều này làm Lý Chuẩn ngạc nhiên.
Anh liếc nhìn Bạch Linh, nhưng trên khuôn mặt của người phía sau không hề có chút đùa giỡn.
Nhưng cô cong môi nói: “Vậy thì cậu phải làm việc.”
Nói đi nói lại, người nào cũng muốn một tấc lại tiến thêm một thước.
“Được.” Lý Chuẩn gật đầu.
Xem như thống nhất như vậy.
Bạch Linh đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho mọi việc.
Mèo béo nói Lý Chuẩn là một trong bốn nam chính, là người Chu Miên Miên thích nhất, cũng là người duy nhất cô ta không có được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người mà Chu Miên Miên thích đều là nhân vật lớn.
Trong cốt truyện tiếp theo, vai nữ phụ bia đỡ đạn là cô lãnh cơm hộp rồi, còn Chu Miên Miên gặp phải Lý Chuẩn tất nhiên không phải như bây giờ.
Tuy mèo béo không nói chi tiết, nhưng cũng giống như cô từ trong hào quang đi tới phá sản rồi bị đuổi học vô cùng nhanh chóng, có lẽ mục tiêu của Lý Chuẩn cũng sẽ được hiện thực hóa trong thời gian cực ngắn.
Vậy chẳng thà để phần lợi ích này thuộc về mình.
Về phần cảm thấy anh có năng lực logic tốt thì là lừa nhau thôi. Cô làm gì có khả năng đoán được thực lực của một người chỉ qua hai ba lần gặp mặt?
Ô tô chạy trên đường phố đông đúc.
Từ khóe mắt, Lý Chuẩn thoáng thấy cô gái hơi cong môi, ranh mãnh giống như một con mèo ăn trộm cá.
Không biết có ý tưởng tồi gì.
Dù sao thì cảm giác cũng không tệ, anh nghĩ.
***
Lý Chuẩn lái xe tới dưới tầng khu nhà Bạch Linh ở, dọc đường mưa càng lúc càng lớn, rõ ràng không thích hợp để đi bộ.
“Cậu thế này không đi được đâu, lên nhà tôi lấy ô nhé?” Bạch Linh nói.
Lý Chuẩn gật đầu, đi theo cô vào khu nhà.
Ai ngờ giây tiếp theo, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt Bạch Linh.
Đối phương hình như không ngờ rằng Bạch Linh sẽ dẫn người về nhà, anh ta sửng sốt tại chỗ một lát, sau đó nắm chặt nắm đấm, mặt bắt đầu đỏ lên giống như đột nhiên biến thành một con sư tử giận dữ.
“Cậu ta là ai?” Người đàn ông hỏi với giọng điệu chất vấn rõ ràng.
Lại là Trình Hành.
Rõ ràng anh ta đã đợi ở đây một lúc rồi, không mang theo ô, quần áo cũng không ướt, chắc là đến trước khi trời bắt đầu mưa.
Bạch Linh cau mày hỏi ngược lại: “Liên quan gì tới anh? Tại sao anh lại tới đây?”
“Bạch Linh, cậu ta là nguyên nhân khiến em muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?”
Trình Hành kích động: “Tối nay em nói những lời ấy ở trước mặt bố tôi và các trưởng bối vì đã tìm được người khác rồi đúng không?
Lý Chuẩn cau mày, vẻ không vui hiện rõ trên mặt.
Nhưng thấy Bạch Linh vẫn chưa có động tác gì nên anh vẫn yên lặng.
Mà Trình Hành lại cười nhạo nói: “Em dẫn người khác về nhà qua đêm, còn tôi mất ngủ vì những câu nói của em!”
“Hả?” Bạch Linh cũng cau mày: “Câu nào?”
Dường như cô nhớ ra rồi, sau đó hỏi: “À, ‘tôi chưa từng thích anh’, có phải câu này không?”
Thậm chí còn nói kiểu khiêu khích như thêm dầu vào lửa: “Vậy thôi à? Vậy mà đã làm anh mất ngủ à?”Dường như cô rất hả hê, nói hết câu này đến câu khác.
“Vậy anh hủy hẹn rời đi trước một phút đếm ngược sinh nhật tôi vì Chu Miên Miên, phải chăng tôi nên ngồi tới bình minh nhỉ?”
“Tôi và cô ta vừa ra khỏi phòng giảng viên, cô ta gọi điện cho anh để anh hỏi tội tôi, trong khi anh còn phải gặp ba mẹ tôi vào ngày hôm ấy, có phải tôi nên xấu hổ và giận dữ tới chết đúng không?”
“Hả? Anh nói xem?!”
Trong phòng thang máy, Lý Chuẩn chú ý hai tay Bạch Lăng nắm chặt thành quyền, khóe mắt ửng đỏ như đang cố hết sức kìm nén đau khổ và tức giận.
Một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu.
Không chỉ như vậy.
Trực giác nói cho anh biết, những uất ức cô gái này từng chịu còn khủng khiếp hơn thế này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Còn nữa, anh thực sự cho rằng tôi không biết việc anh lấy tài liệu của tôi để giúp Chu Miên Miên tham gia tự tuyển sinh ư? Anh quên buổi hẹn xem phim với tôi, nói dối là có việc, thực tế anh cầm tài liệu tôi vất vả chuẩn bị hơn nửa năm đi hướng dẫn Chu Miên Miên trả lời phỏng vấn! Anh thật sự cho rằng tôi không biết gì à?!”
Đồng tử của Trình Hành bỗng nhiên co lại.
Cô lại có thể biết rõ.
Làm sao cô biết được?
“Đó là bởi vì…”
“Được rồi. Im đi, tôi không muốn nghe.” Bạch Linh ngắt lời anh.
Nhạt nhẽo, mệt mỏi rồi.
Thang máy đã tới tầng 1.
Lý Chuẩn nắm cổ tay thon dài trắng trẻo của cô, nói: “Chúng ta lên tầng đi.”
Rõ ràng Bạch Linh không muốn cùng người này nói nhảm nữa.
Dường như cô đã tốn hết sức lực để nói ra những lời kia rồi.
Bạch Linh mặc cho Lý Chuẩn nắm cổ tay cô, cùng cô vào thang máy.
Nhưng vào lúc này, Trình Hành ở ngoài thang máy vung nắm đấm đánh Lý Chuẩn.
Ánh mắt Lý Chuẩn sắc bén như một thanh kiếm sắc bén, trong nháy mắt, anh nghiêng người tránh né, sau đó quay người giữ cánh tay vung ra của Trình Hành, dùng tay trái trói tay của anh ta ra sau lưng, tay phải đấm thẳng một đấm vào mặt Trình Hành.
Trình Hành đau đớn kêu ra tiếng.
“Anh đang làm cái gì thế?!” Bạch Linh kinh ngạc hét lên.
Cô nhanh chóng kéo Lý Chuẩn lại, còn Trình Hành đã ngồi xổm xuống vì đau.
Lý Chuẩn ngước mắt lên.
Vào lúc đó, anh nghe thấy một giọng nói ma quái trong lòng.
“Này, cô ấy đau lòng đó.”
“Chỉ như thế mà thôi.”
“Mày cho rằng cô ấy sẽ cảm ơn mày ư? Không đâu, trong lòng cô ấy đang mắng mày rồi. Sao mày có thể ra tay với người đàn ông của cô ấy chứ?”
“Đáng ghét, chấm dứt gì chứ, tất cả là giả thôi. Phụ nữ là thế mà, cho dù đối phương không tốt thì vẫn nhân nghĩa như thiêu thân lao vào lửa, thật là vô cùng dại dột.”
Lại bắt đầu rồi, Lý Chuẩn nghĩ.
Anh hoàn toàn không xua tan được con ác ma tiểu nhân này, cũng chẳng biết lần này nó sẽ lại trong đầu anh bao lâu.
Nhưng giây tiếp theo, Bạch Linh lại nắm tay anh.
“Cậu đánh anh ta làm gì?! Tay không đau à?”
Cô kiểm tra cẩn thận, giọng điệu lo lắng.
“Sao lại đỏ thế này?”
Ác ma tiểu nhân trong đầu Lý Chuẩn bỗng chốc tan thành mây khói.
Anh lặng lẽ nhìn Bạch Linh, nhìn cô đi tới trước mặt Trình Hành, thậm chí không có ý định đỡ anh ta đứng dậy.
“Tôi cảnh cáo anh.” Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không có lỗi với anh, tôi chỉ mới quen cậu ấy ba ngày, tôi chỉ bảo cậu ấy lên tầng lấy ô. Tôi giải thích với anh những chuyện này không phải vì tôi còn tình cảm gì với anh, mà chỉ đơn thuần muốn cho anh biết, con mẹ nó, tôi và anh khác nhau! Nếu như anh không muốn chia tay trong êm đẹp thì tôi sẽ cho mọi người trong thương hội Bình Thành biết chuyện của anh và Chu Miên Miên, tới lúc ấy anh xem cô ta sống tiếp ở Bình Thành như thế nào nhé!”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trình Hành, Bạch Linh chán ghét quay mặt đi, trực tiếp nhấn nút đóng cửa thang máy.