Chương 14: Q.2 – Chương 6: Dẫn Binh.

Theo những tiếng nổ lớn, phi thuyền ngừng lại. Đường Long chỉnh đốn lại y phục, khuôn mặt nghiêm nghi không có một nụ cười, miệng mím chặt, xách túi hành lý, ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước ra khỏi phih thuyền.
Đường Long nhìn rất cool, vừa bước ra khỏi cửa, còn chưa nhìn kỹ bầu trời trên hành tinh Hài Khả là gì, liền bị người ta mắng té tát, cộng thêm một cái đá: “ Thằng khốn! Thân là tân binh lại dám ngồi một mình một phi thuyền vận chuyển? Ngươi thật là lớn gan? Còn đứng trơ trơ ở đó làm gì? Còn không mau lên xe !”
Đường Long do bị đau đầu nên chau mày, kinh ngạc nhìn về phía phát ra giọng nói, có một thượng sỹ đầu trọc, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt hung tợn, cỡ 25, 26 tuổi đứng bên cạnh bệ lên đất liền ở cửa khoang.
Kẻ chửi mình, đá mình chính là thằng cha thượng sỹ này? Lẽ nào hắn không biết mình là Thiếu úy sao? Đường Long lông mày dựng ngượng đang chuẩn bị chửi cho thằng cha thượng sỹ không biết trên dưới này một trận. Thượng sỹ kia nhìn thấy đáng vẻ của tân binh này rất đáng ghét, bất giác lửa giận bừng bừng, hung dữ đẩy Đường Long một cái, muốn đẩy cho Đường Long ngã xuống đất.
Nếu như Đường Long trúng đòn, từ cầu thang ấy mét lăn xuống đất, cho dù không sứt đầu mẻ trán thì toàn thân cũng đau nhức. Đường Long hồi nãy bị đá một cú, chỉ là hắn không ngờ rằng sẽ có người đứng chờ ở của khoang, mới nhất thời sơ ý trúng đòn. Hắn bây giờ đương nhiên sẽ không để cho người ta đánh lén nữa, nếu không một năm trở lại đây coi như uổng phí.
Chỉ thấy Đường Long né đòn, tránh được bàn tay của tên thượng sỹ kia, sau đó thò chân ra, nhẹ nhàng đẩy một cái. Tên thượng sỹ kia kêu lên, giống như một trái dưa hấu lăn xuống đất. Nhưng tên thượng sỹ này cũng không phải là tay vừa, ngã xuống đất xong lập tức nhảy dậy.
Đường Long giả bộ không biết xảy ra chuyện gì, nhìn thấy thượng sỹ kia gân máu nổi lên hét lớn chạy lại, nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ chắc chắn là muốn ăn tươi nuốt sống Đường Long. Đường Long dáng vẻ vẫn thong dong, nhưng rất nhanh lạnh lùng thò chân đạp một cái, tên thượng sỹ kia ngay lập tức trở về động tác hồi nãy, nằm trên mặt đất.
Lúc này Đường Long huýt sáo, nở nụ cười kỳ lạ, nhìn thấy không xa có một chiếc xe vận chuyển bay đang từ từ bay xuống lầu dưới. Có thể nhìn thấy trong thùng xe có mấy chục binh sỹ đang ngồi, và hai sỹ quan trên vai đeo quân hàm Trung sỹ đứng bên cạnh xe lộ vẻ mặt đứng trơ như phỗng.
Khi Đường Long đang đứng trên bậc cuối cùng của cầu thang, tên thượng sỹ kia lửa giận bừng bừng móc khẩu súng bên hông ra, chĩa thẳng vào Đường Long, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn kiếp kia! Ngươi dám mưu hại cấp trên! Có tin là ông mày ày một phát hay không hả?”
Đường Long bĩu môi, tên này lẽ nào không nhìn thấy ngôi sao bạc trên vai mình? Nghĩ đến đây Đường Long quay đầu nhìn lên vai, vừa nhìn mới nhớ tới quân phục của mình chưa khô, bây giờ mình đang mặc bộ đồ lính bình thường. Chết rồi, mình đã hiểu lầm tên thượng sỹ này rồi, nghĩ đến đây Đường Long cười không chút ngượng ngùng.
Tên thượng sỹ kia nhìn thấy Đường Long cười thẹn thùng, cho rằng tên tân binh không biết trời cao đất rộng này nhìn thấy khẩu súng của mình, bắt đầu sợ hãi, bắt đầu nịnh bợ mình, trong lòng vô cùng đắc ý, đang định cười gằn chuẩn bị lăng nhục Đường Long. Đường Long đột nhiên trở mặt lạnh lùng nói: “To gan! Ngươi lại dám dùng súng chĩa vào cấp trên!”
Thượng sỹ kia ngớ người, nhưng ngay lập tức nói một cách hung tợn: “Tiểu xúc sinh, lại dám trêu chọc ông mày …” Hắn chưa nói hết lời, ngay lập tức ngưng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Đường Long lấy trong túi ra một cái áo quân phục khoác lên người, trên vai lại là một gạch một sao tiêu biểu cho Thiếu úy.
Đường Long trừng mắt nhìn tên thượng sỹ đứng ngớ người, trong lòng vui như hoa nở, nhưng khuôn mặt thì lạnh lùng hét lớn: “Thượng sỹ, anh dùng súng chĩa vào tôi là có ý gì?”
Tên thượng sỹ kia nghe thấy lời này, vội thu súng lại, vôi vàng đứng nghiêm hành lễ, đồng thời lắp bắp nói: “Thưa sếp, xin … xin lỗi, hạ quan … hạ quan không biết ngài là …”

Đường Long nghe thấy lời này, trong lòng bất giác ngây ngất, “hừ, thưa sếp, cách xưng hô này thật sảng khoái, chả trách những ông sỹ quan huấn luyện biến thái lại bắt mình suốt ngày bắt mình gọi không ngừng thưa sếp, thưa sếp.” Mặc dù trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng nói: “Anh sỉ nhục cấp trên, phạt anh hít đất 100 cái! Bây giờ bắt đầu, nhanh! Lẽ nào anh nghi ngờ lệnh của cấp trên?”
Tên thượng sỹ kia ngay sau khi nghe thấy Đường Long nói, nghi ngờ hồi lâu. Hắn không ngờ rằng mình theo sự phân phối của máy tính, đến tiếp nhận tân binh điều đến bộ phận của mình, lại là tiếp đón cấp trên, càng không ngờ rằng mình và cấp trên lại xảy ra mâu thuẫn. Mặc dù rất muốn nói ra chỗ dựa của mình, nhưng nhìn dáng vẻ trâm ngâm của Đường Long, và nghĩ đến người này rất có thể là cấp trên của mình, ra chiến trường rất có thể bị hắn ta gây khó dễ. Liền quyết định tạm thời nhẫn nhịn, chờ cơ hội trả thù hắn sau. Vì thế thượng sỹ ngay lập tức hàng lễ, đồng thời nói: “Vâng! Thưa sếp!” Sau đó bắt đầu hít đất.
Đường Long liếc mắt nhìn hai trung sỹ đang đứng ngớ người kia, bất giác vẫy tay nói: “Trung sỹ, qua đây”. Hai trung sỹ giật mình, nhìn nhau, vội chạy lại đứng nghiêm hành lễ: “Chào sếp!”
Đường Long vội hành lễ, chỉ tay vào tên thượng sỹ kia nói: “Giúp tôi đếm, tôi đi thay đồ.” Hai trung sỹ ngớ người, nghĩ lại phát sợ nhìn thượng sỹ, nhưng rất nhanh hành lễ biểu thì tuân lệnh. Ánh mắt bọn họ dõi theo Đường Long quay trở lại phi thuyền đóng cửa, vội vàng hốt hoảng nói nhỏ với tên thiếu úy đang chống tay hít đất: “Đại ca, làm sao đây?”
Tên thượng sỹ kia vừa hít đất vừa nghiến răng nghiên lợi nói: “Cái gì mà làm sao đây? Tuân theo mệnh lệnh chứ còn gì!”
Tên trung sỹ ánh mắt hí vội nói: “Đại ca, anh bị bắt nạt như vậy mà cho qua ư? Tên trung sỹ môi mỏng còn lại nói tiếp: “Đương nhiên là không thể cho qua như vậy, hắn chẳng qua là lớn hơn đại ca 2 bậc mà thôi, bây giờ nhẫn nhịn, qua vài ngày mệnh lênh thăng cấp hạ xuống, đại ca và hắn ta đồng cấp, đến lúc đó có thể …”
Tên thượng sỹ kia ngẩng đầu nhìn về phía phi thuyền, nói nhỏ: “Ta sẽ không nhịn lâu đâu, khi trở về ta sẽ đi tìm đại ca của ta, ta không tin rằng một tên Thiếu úy nhỏ nhoi lại đấu lại ta!”
Hai tên trung sỹ kia vội nói vào: “Đúng, hãy để đại đội trưởng từ từ xử cái tên này, cho cai tên thiếu úy này biết Đại đội 45 không phải là nơi dễ ở.’
Tên thượng sỹ kia hừ một tiếng nói: “Chỉ sợ là hắn không được điều đến Đại đội 45.”
Hai tên trung sỹ kia đang định nói gì, đột nhiên nghe thấy tiếng mở của khoang, hết hồn vội vàng đếm: “85, 86, 87 …” hô to, quay đâu lại nhìn về phía phi thuyền, nhưng vừa nhìn, bọn họ đều ngớ người, bởi vì một quân nhân anh tuấn uy vũ xuất hiện trước mắt bọn họ.
Đường Long mặc bộ quân phục, nhất cử nhất động đều thể hiện rất quy phạm, bộ quân phục Liên Bang này dường như được làm ra để cho hắn mặc vậy, hắn bước từ từ đên trước mặt bọn họ, nhìn thấy tên thượng sỹ vẫn đang chống tay hít đất, lạnh lùng nói: “Bao nhiêu rồi?”
Hai tên trung sỹ chưa kịp nói, tên thượng sỹ kia đã lên tiếng hét lớn: “100!” sau đó đứng dậy, nhìn Đường Long bằng cặp mắt oán giận, hành lễ nói: “Báo cáo sếp! 100 cái hít đất đã làm xong!”
Đường Long nhìn thấy tên thượng sỹ này hành lễ chào không có chỗ nào bắt bẻ được, lập tức biết được tên này là một lính từng trải, biết được sếp có thể từ những chỗ nào bới móc. Nghĩ đến cảnh mình bị những sỹ quan huấn luyện kia xoi mói, bất giác cười: “Rất tốt, còn có bao nhiêu binh sỹ chưa đến?”
“Báo cáo sếp, đã tiếp đón đầy đủ!” Thượng sỹ lần nữa lên tiếng, nhưng ánh mắt căm giận của hắn thì vẫn còn đó.
Đường Long trở lại vẻ mặt vô tình đi đến trước mặt thượng sỹ, lén đưa thẻ quân nhân lên, đồng thời nói nhỏ: “He he, đại ca, giúp tôi kiểm tra xem tôi phải đi đến quân doanh nào, tôi vừa mới đến trình diện, có chỗ không hiểu mong được giúp đỡ.” Khi Đường Long nói ra lời này, trên khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh lùng vô tình, khiến cho người ta có một cảm giác kỳ lạ.
Thượng sỹ nghe thấy lời này ngớ người, trong giây phút này hắn có chút gì đó không thể giận cái thằng cha thiếu úy vừa mới phạt mình. Nhưng nhanh chóng hắn nghĩ đến thủ đoạn của vị thiếu úy này, là chiêu ra oai trước sau đó lai lấy lòng. Trong lòng lạnh lùng nói: “Hừ! Bây giờ mới muốn nịnh bợ tôi, quá muộn rồi!” Nhưng vẫn quyết định sau khi trở về mới tìm các đối phó với vị thiếu úy này, bây giờ thì phải phục tùng mệnh lệnh của hắn, ít nhất thì phải biểu hiện là tuân lệnh, cuối cùng thì mình nhỏ hơn hắn, nếu như chịu phạt lần nữa, cái này là mình tự chuốc lấy?
Cho nên hắn vội vàng lên tiếng nói: “Vâng! Thưa sếp!” Sau đó nhận thẻ quân nhân đó, chạy trở lại phòng lái của xe. Những tân binh trên xe có gì đó cười trên nỗi đau của kẻ khác nhìn vị thượng sỹ này, bọn họ sau khi xuống phi thuyền không ít kẻ chịu đựng sự tiếp đóng của tên thượng sỹ này. Có mấy tên dựa sát vào khoang lái đều im lặng lắng nghe thượng sỹ làm gì trong phòng lái.
Bọn họ nghe thấy tên thượng sỹ đó nói nhỏ nhưng có gì đó cầu xin hét: “Đại đội 45, đại đội 45, đại đội 45 …” Đột nhiên tên thượng sỹ đó hét lớn giọng phấn khích: “Thật là tốt, thật là đại đội 45, he he, ngươi chờ đó mà coi!” Nghe thấy giọng nói này, có mấy tân binh không hiểu nhìn người bên cạnh, lúc này một tân binh dáng vẻ là một người có văn hóa, đợi cho đến lúc tên thượng sỹ rời khỏi khoang lái mới nói nhỏ: “Vị thiếu úy đó bị phân đến đại đội 45, tên thượng sỹ đó nhất định là có quan hệ với sếp của đại đội 45, chuẩn bị đối phó với vị thiếu úy kia.”
Tân binh kia nói đến đây lạnh lùng nhìn về phía Đường Long, bọn họ đang tiếc cho Đường Long, cũng âm thầm nhắc nhở mình không nên đắc tội với tên thượng sỹ có chỗ dựa kia. Trong số nhưng tân binh kia chỉ có một mình tân binh có văn hóa kia lộ ra vẻ thú vị nhìn Đường Long. Tân binh có vẻ phúc hậu bên cạnh hắn đập hắn vài cái, nói nhỏ: “Anh đang nhìn gì thế?”
Tân binh có văn hóa cười nói: “Tôi phát hiện vị thiếu úy trẻ kia tuổi tác cũng xấp xỉ chúng ta, hình như là mới ra từ doanh trại huấn luyện.” Tân binh nhìn phúc hậu kia hỏi không suy nghĩ: “Điều này là không thể, mới ra từ doanh trại huấn luyện nhiều nhất cũng chỉ là hạ sỹ, giống chúng ta, tôi là người có biểu hiện tốt nhất trong trại huấn luyện, nhưng chẳng qua cũng chỉ được đeo quân hàm lính thượng đẳng mà thôi.” Nói đến đây liếc nhìn phù hiệu sọc bạc có 3 hình mũi tên trên vai.
Tân binh có văn hóa nhìn lên vai của tân binh nhìn phúc hậu kia, có chút đắc ý nghiêng mình, để cho những tân binh nhìn thấy vai của mình. Tân binh nhìn đôn hậu kia nhìn thấy một gạch ngang bạc hình mũi tên, bất giác lộ nụ cười kiêu ngạo, nhưng rất nhanh nắm lấy vai của tân binh có văn hóa kia kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện gạch ngang bạc hình mũi tên to hơn 2 lần so với binh nhì, đây là phù hiệu của hạ sỹ!
“Đại ca!” tân binh nhìn đôn hậu kịa lộ ánh mắt ngưỡng mộ nói. Bởi vì anh ta biết người trước mặt anh ta là nhất định cũng là người có biểu hiện xuất sắc trong trại huấn luyện, hơn nữa vị sỹ quan trao quân hàm cho anh ta nhất định cao hơn người sỹ quan kia của mình.
Tân binh có văn hóa cười: “Vị thiếu úy kia mới là đại ca của chúng ta.”
Tân binh đôn hậu gãi đầu không hiểu: “Sao lại nói thế? Anh ta thật sự mới từ trại huấn luyện ra ư?
Tân binh có văn hóa cười nói: “Khà khà, tôi dám khẳng định, bởi vì không có một vị sếp nào vừa mới đến địa bàn mới mà lại đi đắc tội với thuộc hạ lớn tuổi hơn mình, chưa nghe qua cường long bất áp địa đầu xà sao? Chỉ có một tân binh trẻ tuổi non dạ mới bị người ta mắng chửi tí xíu, đã lợi dụng chức quan của mình để trừng phạt thuộc hạ lớn tuổi hơn mình. Cho nên anh ta nhất định là một tân binh mới ra lò.”
Tân binh nhìn đôn hậu vẫn còn nghi ngờ: “Nhưng, nếu muốn trao quân hàm thiếu úy cho anh ta, vậy sỹ quan huấn luyện của anh ta nhất định phải là thượng úy mới được. Nhưng tôi nghe nói trong doanh trại huấn luyện sỹ quan huấn luyện cao nhất cũng chỉ là trung úy mà thôi.”
“Khà, khà, cái này chỉ là anh nghe nói mà thôi, doanh trại huấn luyện của Liên Bang có hàng ngàn hàng vạn, có lẽ bên trong có sỹ quan huấn luyện cấp thượng úy. Ờ, suýt nữa thì quên giới thiệu, tôi tên Lưu Tư Hạo, rất vui được làm quen với anh.” Tân binh nhìn đôn hậu cười, chìa tay ra.
“Tôi cũng rất vui khi được làm quen với anh, tôi tên là Lý Lực Quân.” Tân binh nhìn đôn hậu vội vàng nắm lấy bàn tay kia. Bọ họ còn chưa kịp buông tay, thì một giọng nói từ xa vọng tới: “Ây da, các vị huynh đệ, tôi tên là Đường Long! Lần đầu gặp mặt, sau này xin được chỉ giáo.”
Những tân binh cũng giới thiệu về mình, nghe thấy giọng nói có chút gì đó quá vui vẻ, toàn bộ đều nhìn ra ngoài xe. Bọn họ nhìn thiếu úy anh tuấn kia lại hi hi ha ha chào mình, hết hồn toàn bộ đều nhất loạt đứng lên hành lễ: “Chào sếp!”

Đường Long cười híp mắt, gật đầu một cách rất hưởng thụ nói: “Khà Khà, không cần khách sáo, đều ngồi xuống cả đi.”
“Cám ơn sếp!” Những tân binh hành lễ, vô cùng trật tự ngồi xuống, hai tay để trên đùi, ngẩng đẩu ưỡn ngực nhìn thẳng. Lúc này Đường Long vừa leo lên xe, vừa nói với 3 người kia, thượng sỹ và trung sỹ đang gương mắt đứng nhìn, nói: “Đại ca, lên xe nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ không đến báo cáo đúng giờ, phạm tôi đào ngũ, tôi có thể lấy các anh ra làm kẻ thế tội.”
Tân binh nghe thấy lời này đều rung mình, căng thẳng nhìn tên thượng sỹ kia. Tội đào ngũ, khi bọn họ nhận được thông báo, cũng là từ cô gái máy tính nghe thấy lời này, nếu như vị thượng sỹ kia chỉ vì có mâu thuẫn với thiếu úy mà cố ý khiến cho những người của mình đến trễ, vậy thì thật xui xẻo?
Lý Lực Quân căng thẳng đụng Lưu Tư Hạo một cái, Lưu Tư Hạo cười lắc đầu, hắn dùng ánh mắt chỉ Đường Long, ám thị vị thiếu úy này đã cảnh cáo rồi, tên thượng sỹ kia không dám làm bừa.
Bọn người thượng sỹ vì Đường Long khuôn mặt lạnh lùng, lại nói năng tùy tiện như vậy nên ngớ người ra, nghe thấy nửa câu trước của Đường Long, ý niệm báo thù lập tức tuôn trào, nhưng nghe thấy nửa câu sau đầy vẻ uy hiếp, liền cảm thấy không cần dùng chiêu này để báo thù thiếu úy, hơn nữa làm như vậy cũng không hả giận được, tốt hơn là ngoan ngoan đưa hắn đến doanh trại rồi tính.
Bọn họ vội vàng chào rồi đồng thanh nói: “Báo cáo sếp, thuộc hạ bảo đảm không làm chạm trễ thời gian báo cáo của sếp.” Sau đó vội vàng chạy đến khoang lái lái đi.
Đường Long đắc ý đứng ở đuôi xe nhìn khắp một lượt các tân binh, tâm trạng của hắn bây giờ vô cùng thoải mái, bởi vì những người này rất có thể là thuộc hạ của mình. Mình có thuộc hạ rồi! Đường Long nghĩ đến đây thì vui như mở cờ. Mình trong trường chưa bao giờ làm cán bộ lớp bao giờ, cũng chưa bao giờ chỉ huy qua, trong doanh trại huấn luyện, mình cũng bị người máy sai khiến, bây giờ cuối cùng có thể chỉ huy người khác.
Tất cả các tân binh đều bất an nhìn người bạn đồng hành đối diện, từ khóe mắt có thể nhìn thấy vị thiếu úy anh tuấn này, lại ở đây nhắm mắt cười một cách kỳ lạ. Ai cũng không biết vị thiếu úy cổ quái này đang nghĩ gì, ai cũng không dại gì làm kẻ chịu trận, cho nên trong khoang xe rất yên tĩnh.
Cuối cùng không biết là qua bao lâu, vị thiếu úy này đột nhiên khiến các tân binh sợ hết hồn, bởi vì vị thiếu úy này đột nhiên ở đuôi xe nhảy lên, đồng thời đắc ý hét lên: “Ha ha ha, toàn bộ 23 người ở đây đều là thuộc hạ của mình, thật sảng khoái, yeah yeah yeah.”
Những tân binh hốt hoảng nhìn Đường Long, nhìn thấy hai mắt Đường Long phát ra tia sáng kỳ lạ, tất cả đều sợ cúi đầu, mồ hôi chảy ròng ròng. Cái người tên Lý Lực Quân giọng run run nói nhỏ với Lưu Tư Hạo: “Tôi nói sếp ông ta không phải có sở thích đó chứ? Tôi nghe nói những chuyện như thế này rất thịnh hành.”
Nghe thấy lời này toàn bộ tân binh đều sởn tóc gáy, bọ họ đều biết cái sở thích kia mà Lý Lực Quân nói là sở thích gì? Lưu Tư Hạo mồ hôi đổ đầy trán, hắn ấp a ấp úng phản bác lại: “Anh … anh đừng có mà nói bậy …anh … anh cho rằng bây giờ … bây giờ vẫn là thời kỳ cổ đại sao …hơn nữa nơi nào cũng có … tuyển dụng nữ … tôi nghĩ một nam tử bình thường … sẽ không … sẽ không có thứ …”
Nghe thấy lời nói của Lưu Tư Hạo, vốn dĩ mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe Lý Lực Quân lầm bầm: “Nhưng, anh ta không giống người bình thường.” Tất cả tân binh trong lòng đều chuẩn bị tinh thần.
Đường Long cao hứng quên đi mọi thứ, không nghe thấy những lời nói phía góc, nhưng hắn để ý đến sắc mặt khủng hoảng của các binh sỹ. Hắn vội vàng thu lại động tác của mình, ho một cái, lạnh lùng nói: “Được rồi, hồi nãy mọi người đã biết được tên của tôi, bây giờ bắt đầu tự giới thiệu tên của mình.” Đường Long liếc nhìn tân binh đứng gần mình nhất nói: “Anh nói trước, nhớ lấy phải báo cáo họ tên quân hàm và binh chủng của mình.”
Tân binh có tóc màu nâu kia nhìn thấy mình là người đầu tiên, sợ sệt đứng dậy nói lắp bắp: “Báo cáo sếp, tôi … tôi tên Ai Nhĩ Hoa, binh nhất, lính thông tin.”
Đường Long nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu, và dáng vẻ xấu hổ cúi đầu của tân binh này, bất giác chau mày lầm bầm: “Sao lại giống con gái thế?” Hắn vì nhìn thấy thuộc hạ của mình ốm yếu như thế mà không vui, nhưng những lời này lạc đến tai những tân binh đang hiểu lầm hắn lại là một cảm giác rất khủng bố.
Tân binh tên Ai Nhĩ Hoa kia nghe thấy lời nói của Đường Long, sợ hãi biến sắc ngồi xuống. Lúc này tân binh ngồi kế bên vội hít một hơi sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ to lớn, nói lớn: “Báo cáo sếp! binh nhất Lan Văn Đặc, lính sửa chữa máy móc!” nói xong liền ngồi xuống, giữ nguyên động tác ngồi hồi nãy, mắt nhìn thẳng.
Tân binh phía sau cũng học theo, báo cáo thể hiện rõ một khí chất sáng như mặt trời tên của mình. Cuối cùng đến lượt Lý Lực Quân, hắn càng cố tỏ ra anh hùng nói: “Báo cáo sếp! Binh nhất Lý Lực Quân, lính chiến đấu!”nói xong còn cố ý gồng người lên, khiến cho bộ quân phục bó sát người có thể thể hiện ra những bắp thịt trên người. Anh ta vốn dĩ rất đắc ý, nhưng nhìn thấy Đường Long hai mắt phát sáng nhìn mình, hết hồn vội thu lại.
Cuối cùng Lưu Tư Hạo đứng dậy, chào Đường Long, nói với Đường Long một cách bình tĩnh: “Báo cáo sếp, hạ sỹ Lưu Tư Hạo, lính nội vụ.” Sau khi hắn nói ra lời này, tất cả binh sỹ đều nhìn hắn, bởi vì trong số những binh sỹ ở đây, ngoại trừ thiếu úy thì hắn là người có quân hàm cao nhất.
Đường Long sau khi nghe xong, thất vọng thở dài, trong số 1 hạ sỹ, 4 binh nhất, 18 binh nhất đẳng này lại không có một người nào cùng binh chủng với mình, không phải là lính thông tin, lính sửa chữa; thì là lính dẫn đường (hướng dẫn), lính xạ kích; thì là lính chiến đấu, lính hậu cần. Tại sao lại không có lính đánh bộ (bộ binh)? Lẽ nào mình cho dù là một thiếu úy cũng không có lính dưới quyền? Nghĩ đến đây Đường Long bất giác ngồi xuống.
Binh lính trong thùng xe không biết xảy ra chuyện gì, toàn bộ đều ngồi im lặng không dám lên tiếng. Đột nhiên Đường Long hai mắt phát sáng hỏi: “một thiếu úy có thể quản lý bao nhiêu binh sỹ?’
Đường Long ngẩn người nhìn Lưu Tư Hạo, có chút nghi ngờ nói: “bao nhiêu binh chủng? Anh có thể nói nghe xem. Không cần đứng dậy, ngồi tại chỗ nói.” Đường Long bây giờ có chút gì đó cảm thấy binh chủng bộ binh này của mình, dường như là một binh chủng rất kém, nếu không sao trong những tân binh này không có người nào là bộ binh chứ? Nhưng đây không phải là một trong những binh chủng có nhiều lính nhất hay sao? Đường Long quyết định sau này sẽ hỏi cô gái máy tính, xem xem binh chủng bộ binh này rốt cuộc cao cấp như thế nào.
“Cám ơn sếp.”Lưu Tư Hạo sau khi ngồi xuống suy nghĩ một lát rồi nói: “Quân hàm thấp nhất của người lái phi thuyền chiến đấu là thiếu úy, cho nên loại thiếu úy này chỉ có thể có phi thuyền chiến đấu của mình, căn bản không có thuộc hạ riêng. Thiếu úy hệ thống sửa chữa và hệ thống thông tin có khoảng 10 người sửa chữa, thông tin. Thiếu úy hệ thống hậu cần nội vụ, thì rất khó nói, có lúc chỉ có một mình, có lúc có thể chỉ huy khoảng 10 người, điều này còn tùy thuộc vào việc được phân công nhiệm vụ gì. Còn về xuất thân từ hệ thống tham mưu, quân hàm thấp nhất của bọn họ đều là thiếu tá, chưa bao giờ nghe qua nơi này có thiếu úy. Bọn họ thường là đảm nhận cấp a, cũng chính là sỹ quan chỉ huy chiến hạm chiến đấu cấp thấp nhất, hoặc là sỹ quan tham mưu chiến hạm cấp b trở lên hoặc là sỹ quan tình báo.” Lưu Tư Hạo nói đến đây, giọng nói có chút gì đó thất vọng. Khiến cho người ta dễ cho rằng, hắn thi không đậu Bộ Tham mưu nên mới chuyển sang Bộ Nội vụ.
Lưu Tư Hạo hít thở rồi nói tiếp: “Thiếu úy hệ thống hướng dẫn, xạ kích, có lúc chỉ huy mấy người cùng hệ thống, cũng có lúc chỉ có một mình, điều này cũng có liên quan đến tính chất công việc. người dẫn binh nhiều nhất e rằng cho dù là thiếu úy hệ thống chiến đấu mặt đất và trên không, thường thì có khoảng 20 người.”
Đường Long nghe xong những điều này, bất giác hỏi một cách đầy hy vọng: “Lẽ nào thiếu úy không được chỉ huy chiến hạm sao?” Đường Long không muốn chỉ đơn thuần dẫn binh đi đánh giáp lá cà, nói gì thì mọi cuộc chiến đều sử dụng chiến hạm để giải quyết, nếu mình muốn lập công, thì phải chờ đến ngày tháng năm nào đây.
Lưu Tư Hạo suy nghĩ một hồi gật đầu nói: “có, nhưng chỉ có chiến hạm công việc loại nhỏ nhất mới thích hợp quân hàm thiếu úy này. Chiến hạm vận chuyển nhỏ nhất cũng phải trung úy mới có thể đảm nhận, còn quân hạm nhỏ nhất ít nhất cũng là thượng úy trở lên mới có thể có tư cách. Chiến hạm thì chỉ có thiếu tá trở lên mới có thể đảm nhận sỹ quan chỉ huy.”
“ Hu hu … nói như vậy mình phải thăng liền hai cấp mới có thể chỉ huy chiến hạm nhỏ nhất. Hu hu hu, nghĩ năm xưa mình oai phong biết bao, hu hu …” Đường Long thất vọng nằm xuống hai tay ôm đầu khóc.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều ngu người, động tác không đạt được này, thì chỉ có trẻ con 5 tuổi trở lên mới có. Trong đầu mọi người đều hiện lên ý nghĩ “thần kinh không bình thường!”
Đột nhiên, Đường Long ngẩng đầu dậy, mọi người nhìn thấy trong mắt hắn còn ngấn lệ, nhưng lại khuôn mặt tiêu điều hét lớn: “Chờ mà xem, tôi nhất định sẽ là người chỉ huy chiến hạm!” Mọi người ngẩn người nhìn Đường Long, bọn họ nhất thời không nghĩ ra Đường Long lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Đường Long nhìn bọn họ, khuôn mặt tươi rói, cười hi hi nói: “Đương nhiên, chỉ dựa vào một mình tôi thì không thể, cho nên hy vọng các huynh đệ cùng nỗ lực vì nguyện vọng này của tôi.” Nhìn thấy khuôn mặt này, ai mà nghĩ ra là người này vừa mới khóc xong, tiếp đó lại phát ra lời thề chấn động lòng người.Trong đầu mọi người lúc này hiện lên ý nghĩ: “ Rồng biến sắc! Nguy hiểm! Khủng bố!”Bọn họ quyết định không nên tiếp cận vị thiếu úy kỳ lạ này, nhưng nhìn thấy Đường Long hai mắt chăm chăm nhìn mình, vội vàng nói: “Nguyện vì lý tưởng của sếp phục vụ!”

Đường Long đắc ý cười nói: “Ha ha ha! Ta được thăng quan, chuyện tốt sẽ không thiếu phần mọi người.” Tất cả mọi người đều cười gượng nói: “Cám ơn sếp đã đề bạt.” Bây giờ trong đầu bọn họ hiện lên ý nghĩ: “Không biết xấu hổ! Tự đại! Cuồng vọng!”
Trong số đó chỉ có Lưu Tư Hạo quan sát Đường Long thật kỹ, hắn phát hiện mọi biểu hiện của Đường Long dường như đều tùy tiện, căn bản không có tâm thái cẩn thận của một người quân nhân cần có. Lại bộc lộ ra hết những suy nghĩ trong lòng của mình, nói dễ nghe một chút thì là một người thẳng thắn, nói khó nghe thì là một người không có đầu óc, một quân nhân như vậy lại có thể đạt được quân hàm thiếu úy khi vừa mới ra khỏi doanh trại huấn luyện?
Mặc dù có chút xem thường Đường Long, nhưng lại có chút ngưỡng mộ Đường Long, bởi vì hắn dường như không che dấu khát vọng thăng quan của mình, không giống kẻ miệng nói không để ý đến quân hàm cao thấp như mình, nhưng trong đáy lòng lại vô cùng muốn thăng quan. Kha Khà, có thể những người đầu óc phức tạp đều là khẩu thị tâm phi? Lưu Tư Hạo cười khổ lắc đầu.
Chiếc xe yên lặng đến một cảng vũ trụ loại nhỏ, Đường Long từ xa đã nhìn thấy một chiếc quân hạm đậu ở trên biển, bất giác cao hứng nói: “Hạ sỹ, đó chính là quân hạm của chúng ta sao?”
Lưu Tư Hạo nghe thấy Đường Long hỏi, nheo mắt nhìn chiếc quân hạm ở xa kia, gật đầu nói: “Đó là chiến hạm cấp a của Liên Bang, là đơn vị nhỏ nhất trong chiến hạm vũ trụ, tôi nghĩ Đại đội 45 của chúng ta chưa có đủ tư cách để có được chiến hạm như vậy.”
“Ơ … không đủ tư cách …tại sao?”Đường Long có chút kinh ngạc hỏi, những binh sỹ khác đều nhìn Lưu Tư Hạo.
Lưu Tư Hạo không cân nghĩ liền nói: “Sỹ quan chỉ huy cao nhất của đại đội là Đại úy, còn sỹ quan chỉ huy chiến hạm nhỏ nhất thì phải là quân hàm thiếu tá.”
Đường Long khuôn mặt buồn bã chìa tay ra đêm: “hu hu, trung úy, thượng úy, đại úy, ta phải thăng 3 cấp mới có thể chỉ huy chiến hạm, lẽ nào mình thật sự chỉ có thể đi làm những công việc nhỏ nhoi này thôi sao?”
Lý Lực Quân nhìn thấy chiếc chiến hạm ngày càng rõ liền nói với Lưu Tư Hạo: “Đại ca, trên đó cá chiến cơ không? Có bao nhiêu khẩu đại pháo?”
Lưu Tư Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Đây là chiến hạm cấp a, không thể được trang bị chiến cơ. Chiến hạm như vậy dài 150m, rộng 50m, cao 60m. Chủ pháo 10 khẩu, phó pháo 50 khẩu, có 10 khẩu bắn đạn đạo, ngoài ra còn có 100 khoang cứu sinh dùng để thoát thân. Bán kính tấn công là 500 km, độ phòng ngự là 20. Trên chiến hạm có thể chứa 300 người, bình thường thì 20 ngươi phụ trách chủ pháo, 50 người phụ trách phó pháo, 30 người phụ trạch bắn đạn đạo, 20 người thông báo, 50 chiến sỹ chiến đấu, còn lại là lính sửa chữa và lính nội chính nội vụ. Hoàn toàn là chiến hạm thuộc về hệ thống bia đỡ.”
“Hệ thống bia đỡ?”Lý Lực Quân không hiểu hỏi.
Lưu Tư Hạo cười khổ nói: “Cũng chính là chiến hạm một pháo là tiêu, trên chiến trường, loại chiến hạm này căn bản không thể chống đỡ nổi với một lần bắn của chủ pháo chiến hạm cao cấp. Loại chiến hạm này là chiến hạm nhiều nhất của các nước, cũng là chiến hạm dễ tiêu diệt nhất.Nếu lấy binh sỹ để so sánh chiến hạm, loại chiến hạm này chính là binh nhì.”
Lý Lực Quân khuôn mặt khó coi, tất cả các binh sỹ nghe thấy lời này khuôn mặt cũng buồn bã. Lý Lực Quân nuốt nước bọt hỏi: “Đại ca, lính nội chính và nội vụ có gì khác nhau?”
“Bình thường thì không có gì khác biệt, nhưng nếu muốn phân, thì có thể nói lính nội chính là xử lý công việc điều phối nhân sự và vật tư … trên chiến hạm, còn lính nội vụ thì làm những việc chăm lo chuyện ăn ở của sỹ quan chỉ huy, làm vệ sinh …” Lưu Tư Hạo nói một cách đau khổ.
Lý Lực Quân kinh ngạc nói nhỏ: “Vậy đại ca chắc không phải được điều đến chăm sóc cho vị sếp kia chứ?” nói rồi dùng tay chỉ vào Đường Long đang cúi đầu tự nói một mình ở cuối xe. Lưu Tư Hạo cười khổ không nói lời nào.
Chiếc xe từ từ dừng lại, lúc này mọi người mới phát hiện mình đã đi vào căn cứ loại nhỏ này. Nhìn xung quanh, đã có mấy chiếc xe quân bộ dừng ở chính giữa thao trường của căn cứ, tiến hành xếp hàng theo sự chỉ huy của những sỹ quan kia.
Những tân binh cũng muốn đi xếp hàng, nhưng thiếu úy kia chắn ở cửa xe, nhìn dáng vẻ lầm bầm tự nói một mình, thì ra vẫn chưa phát giác ra mình đã đến căn cứ rồi.
Tên thượng sỹ bị Đường Long bắt nạt kia, nhìn Đường Long một cái, lạnh lùng cười, đưa mắt ra hiệu với hai trung sỹ kia, tự ý chạy thẳng đến chỗ những sỹ quan đang đứng ở thao trường kia. Những binh sỹ cùng xe vơi Đường Long, nhìn thấy cảnh này, trong lòng bất giác lo lắng về chuyện mà Đường Long sắp phải đối mặt. Bọn họ có lòng nhắc nhở Đường Long, nhưng nhìn thấy hai tên trung sỹ kia nhìn chằm chằm mình, nên cũng không dám lên tiếng.
Hai tên trung sỹ kia cố tình không nhắc nhở Đường Long, đứng bên cạnh vừa cười một các kỳ lạ nhìn Đường Long, vừa mang ánh mắt hi vọng nhìn 3 vị sỹ quan đang đứng mà tên thượng sỹ đang chạy lại kia.
Đúng vào lúc này, Đường Long đang ngồi xổm đột nhiên đứng dậy, nét mặt cổ quái lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là một thần thái rất uy nghiêm. Hắn nhảy xuống xe nhìn xung quanh một lượt, lạnh lùng nói lớn: “Các binh sỹ, không nên lề mề ở đó, xuống xe tập hợp!” sau đó liếc nhìn hai tên trung sỹ đứng ngẩn ở đó, giọng nói nghiêm túc: “Trung sỹ, giúp chỉnh đốn hàng ngũ nào.” Nói xong, Đường Long liền chắp hai tay sau lưng, đứng nhìn những binh sỹ đã bắt đầu xuống xe.
Những binh sỹ này ở trong trại huấn luyện thật không uổng phí, hàng ngũ nhanh chóng chỉnh tề. Lúc này Đường Long đã nghe thấy tiếng bước chân vọng lại, hắn buông hai tay, sau đó quay người lại, đứng nghiêm hành lễ: “Chào sếp!”
Ngoài thượng sỹ kia, những người trước mặt Đường Long, chính giữa là một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi, khuôn mặt dữ tợn, dáng vẻ có chút giống thượng sỹ, trên vai là quân hàm một gạch 4 sao. Hai sỹ quan hai bên trái phải, dáng vẻ có chút u ám, quân hàm của họ là trung úy một gạch 2 sao.
Lúc này Đại úy nhìn Đường Long từ trên xuống dưới, phát hiện không có chỗ nào có thể bới móc được, đành phải chào lại: “Thiếu úy, hoan nghênh gia nhập Đại đội 45, Tôi là Đại đội trưởng Đại úy Thẩm Nhật.”