Hiện tại mấu chốt nhất, là rời khỏi nơi này.
Vân Hoàng như vậy không phải người các nàng có thể đối phó.
Vân Lạc ánh mắt lóe lóe, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hoàng đang đi tới, “Vân Hoàng, ngươi muốn làm cái gì?”
Chuyện tới bây giờ, Vân Lạc không giống như Vân Thu Nguyệt kêu tiện nhân nàng là tiện nhân.
Vân Hoàng nghe vậy, khóe miệng gợi lên một nụ cười, mang theo vài phần tà khí. Nàng muốn làm cái gì?
Ngày hôm qua lúc đi ngang qua hậu hoa viên, nghe các nàng nói lão thử nên có bộ dáng của lão thử.
Nàng muốn làm, tự nhiên là làm cho các nàng có bộ dáng của lão thử.
Vân Hoàng nhìn về phía Vân Lạc cùng Vân Thu Nguyệt, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, “Ta chỉ nghĩ đem toàn bộ sự tình các ngươi đối với ta mấy năm nay, toàn bộ trả lại.”
Vân Thu Nguyệt cùng Vân Lạc sửng sốt, đều không nghĩ đến Vân Hoàng sẽ nói như vậy.
Trước kia các nàng đối với Vân Hoàng làm rất nhiều chuyện.
Chẳng lẽ Vân Hoàng thật sự chuẩn bị từng cái một hoàn trả cho các nàng sao?
Vân Lạc còn chưa nói chuyện, Vân Thu Nguyệt đã tiến lên một bước, nhìn Vân Hoàng hung tợn nói, “Tiện nhân, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa, cha biết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi.”
Vân Thiên Lương?
Hắn không nên kêu Vân Thiên Lương, mà là hẳn là kêu táng tận thiên lương.
“Chờ ta làm xong sự tình, ngươi có thể đi, ta không ngăn cản ngươi.” Vân Hoàng cười lạnh nói xong, bước nhanh hướng tới Vân Thu Nguyệt đi đến.
Vân Thu Nguyệt đứng ở trước mặt Vân Lạc, Vân Hoàng tốc độ cực nhanh đi tới. Vân Thu Nguyệt tránh cũng không thể tránh.
Mắt thấy Vân Hoàng liền đến trước mặt Vân Thu Nguyệt, Vân Lạc ánh mắt chợt lóe, ngưng tụ linh lực ở trong tay, giơ tay một đoàn ngọn lửa bay về phía Vân Hoàng.
Nhìn ngọn lửa bay tới, Vân Hoàng mũi chân khẽ điểm, nháy mắt lui về phía sau vài bước.
Vân Hoàng lui về phía sau là lúc Vân Lạc lại lần nữa phóng xuất ra hai luồng ngọn lửa.
Vân Hoàng ánh mắt tối sầm lại, lúc tránh né, nhặt trên mặt đất mảnh nhỏ của chén trà.
Thả người nhảy tránh thoát công kích của Vân Lạc, Vân Hoàng trực tiếp đem mảnh nhỏ chén trà trong tay bắn đi ra.
Mảnh nhỏ bay ra đi tốc độ cực nhanh, hướng thẳng phía Vân Thu Nguyệt.
Thời điểm Vân Thu Nguyệt phản ứng, mảnh nhỏ đã tới trước mặt nàng.
Mảnh nhỏ kia, ở trên mặt Vân Thu Nguyệt tạo ra một miệng vết thương rồi rơi xuống trên mặt đất.
Vân Hoàng nghiêng đầu, nhìn miệng vết thương trên mặt Vân Thu Nguyệt, lạnh nhạt gợi lên cánh môi.
Vân Lạc đang đối phó Vân Hoàng, hoàn toàn không rảnh lo Vân Thu Nguyệt thế nào.
Lúc sau Vân Thu Nguyệt sờ đến miệng vết thương trên mặt, liền hét lên.
Vân Hoàng tránh né một hồi, lại nhặt lên hai khối mảnh nhỏ.
Hơn nữa đều rất hào phóng tặng cho Vân Thu Nguyệt.
Bất quá một hồi, Vân Thu Nguyệt trên mặt liền có ba đạo miệng vết thương.
Trên mặt nhiều ra ba đạo miệng vết thương, tất cả đều chảy máu, Vân Thu Nguyệt tức muốn hộc máu sử dụng pháp thuật hỏa hệ công kích Vân Hoàng.
Dưới tình huống khó thở, những người khác đều có thể nhìn thấy, Vân Hoàng hướng nơi nào tránh, Vân Thu Nguyệt liền hướng nơi đó công kích.
Hoàn toàn không chú ý tới nơi Vân Hoàng tránh thoát có Vân Lạc, còn không thì chính là có những thương gia đinh bị thương hoặc là nha hoàn.
Thời điểm Vân Thu Nguyệt ngừng công kích, thương gia đinh bên trong bị thương có hai người chết. Nha hoàn có ba người bị thương.
Vân Lạc tu vi cao, mới không có việc gì.
Nhìn một mảnh sân hỗn độn, Vân Lạc trong lòng lửa giận cháy lan ra đồng cỏ, hướng về phía Vân Thu Nguyệt la lớn, “Đủ rồi, dừng tay cho ta.”
Nơi này hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện.
Đầu tiên là Vân Hoàng đánh người.
Lại đến gia đinh bị chết cùng một mảnh sân hỗn độn.
Vân Lạc kêu một tiếng, mang theo thanh âm tức giận cực đại.
Vân Thu Nguyệt nghe được thanh âm của Vân Lạc, thật sự ngừng lại.
Vân Hoàng mỉm cười đứng ở một bên, đôi tay ôm ngực, cũng không nói lời nào.