Hắn sở dĩ cùng Vân thân thiết, chính là bởi vì Vân Lạc là nữ nhi của tướng quân.
Năm ấy mười sáu tuổi Vân Lạc đã là Linh Sư ba cấp, là thế gia nữ tử xuất sắc, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, ôn nhu xinh đẹp, tri thư đạt lý.
Vân Hoàng cùng Vân Lạc so sánh, đế xách giày cho Vân Lạc cũng không xứng.
Thời điểm Vân Hoàng đang nói chuyện, Vân Chính Thiên đã sớm cởi đi áo ngoài của mình khoát lên người Vân Lạc, đồng thời kêu tới mấy nha hoàn, kêi các nàng đỡ Vân Lạc rời đi.
Lúc thấy Đông Viêm Duệ, Vân Lạc hàm răng cắn chặt cánh môi, nước mắt ở bên trong hốc mắt đảo quanh, còn chưa mở miệng, nước mắt liền hạ xuống, bộ dáng kia, thật là nhìn thấy mà thương.
Quả nhiên, Vân Lạc không cần mở miệng, Đông Viêm Duệ liền nhìn Vân Lạc ôn nhu nói, “Ngươi trước cùng nha hoàn đi sửa sang lại một chút, ta sẽ thay ngươi báo thù.”
Vân Hoàng nghe thế, ở trong lòng nở nụ cười. Báo thù?
Hôm nay sợ là không được, hắn chỉ có thể lần sau.
Vân Hoàng lui ra sau mấy bước lúc mọi người nhìn chăm chú, nâng chân bay lên trên nóc nhà.
Này không phải Linh Sư mới làm được mà nàng nguyên bản là thi triển khinh công. Đại đa số võ giả cũng đều làm được.
Đứng ở trên nóc nhà, Vân Hoàng nhìn những người phía dưới gợi lên một mạt cười lạnh, “Nhị hoàng tử, ngươi muốn báo thù thay Vân Lạc, chỉ có thể chờ lần sau, hôm nay ta không rảnh cùng ngươi chơi.”
“Thiên Nhất, Thiên Nhị, bắt lấy nàng.” Đông Việm Duệ đứng ở trong viện, nhìn Vân Hoàng trên nóc nhà, không chút để ý nói một câu.
Vân Hoàng nhìn Đông Viêm Duệ, đen nhánh trong mắt hiện lên một mạt hàn mang, sau đó xoay người rời đi.
Thiên Nhất cùng Thiên Nhị đuổi theo, lúc sắp tới gần Vân Hoàng, Dạ nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh như tia chớp ở trên mặt Thiên Nhất cùng Thiên Nhị cào vài cái, cuối cùng biến mất ở nóc nhà.
Đông Viêm Duệ nhìn địa phương tiểu thú biến mất, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
Tiểu thú màu đen kia rất kỳ quái.
Rõ ràng không có linh lực dao động, tốc độ nó lại rất nhanh, đến cả Thiên Nhất cùng Thiên Nhị đều không phản ứng kịp.
Đây là có chuyện gì?
Thiên Nhất cùng Thiên Nhị bị thương, chỗ tối, Thiên Tam cùng Thiên Tứ lập tức thay thế bọn họ, hai người đuổi theo.
…
Ra khỏi viện, Vân Hoàng che dấu hơi thở chính mình, lặng yên không một tiếng động từ cửa sau ra khỏi tướng quân phủ.
Dạ theo sát sau đó, đuổi theo Vân Hoàng.
Ngồi ở trên vai Vân Hoàng, Dạ dùng cái đuôi quét quét mặt Vân Hoàng, “Nhìn không ra, ngươi năng lực che dấu tốt như vậy.”
Vân Hoàng không có trả lời Dạ, chỉ là nhanh chóng từ đường phố vắng vẻ đi ra đường náo nhiệt.
Nàng là sát thủ, bản lĩnh che dấu tự nhiên sẽ không kém.
Bất quá trên người nàng có mùi máu tươi, hai ám vệ lại là Linh Sư ti vi thất cấp trở lên, nàng phải chạy nhanh đến địa phương có nhiều người, nếu không bọn họ rất nhanh sẽ đuổi tới.
Vân Hoàng mới nghĩ, liền cảm thấy được phía sau động tĩnh.
Nhanh như vậy liền đuổi tới?
“Ngươi chạy trước, ta đi cản bọn họ một chút. ” Dạ liếm liếm móng vuốt, bên trong đồng tử kim sắc hiện lên một tia lãnh mang.
“Ngươi?” Vân Hoàng nhìn thoáng qua thân thể nhỏ bé của Dạ, “Tiểu hắc, ngươi có thể?”
Dạ liếc mắt nhìn Vân Hoàng một cái, “Ta có thể hay không, một chút ngươi sẽ biết.”
” Được rồi, ngươi đi đi.” Vân Hoàng nói xong, trực tiếp bắt lấy Dạ, đem nó ném đi ra ngoài, chính mình gia tăng tốc độ nhanh hơn bay đi.
Dạ bị quăng ra ngoài: “…….”
Mới vừa rồi còn hoài nghi nó được không, nếu hoài nghi, dứt khoát đem vứt nó như vậy là ý tứ gì?