Lúc Minh Kính trở về chỉ thấy một con nhộng đứng trên sô pha run lẩy bẩy.
“Tôi chỉ đi theo dõi một chút, tại sao cô lại biến thành như vậy?”
“Ô oa a a a!”
Giang Yến một mình chịu đựng nửa giờ, lúc này mới đột nhiên nghe thấy tiếng Minh Kính, nhất thời khóc thành tiếng.
“Hhu hu hu, tại sao chị lại đột nhiên không thấy nữa, em gọi chị thật lâu cũng không có phản ứng, em rất sợ đó!”
Giang Yến bọc ở trong tấm thảm, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phủ kín nước mắt, ánh mắt hơi sưng lên vì khóc.
“Ồn ào quá, đau não.
”
Minh Kính đã lâu không gặp qua sinh vật mềm mại đáng yêu nhát gan như vậy, ánh mắt đỏ bừng cực kỳ giống con thỏ nhỏ năm đó bị mình tiện tay vớt về nhà.
Minh Kính xuyên vào trong thức hải chọc chọc Giang Yến, nhỏ giọng dỗ: “Tôi hạ chú truy tung, cho nên đi theo xem nó dẫn người đi đâu, nó đã đi rồi, cô đừng sợ.
”
“Chị làm sao có thể sử dụng phù chú mà đạo sĩ mới có thể dùng vậy?” Giang Yến khóc đến thở không ra hơi, còn không quên hình thức thi pháp kì dị của Minh Kính và thân phận yêu quái của Minh Kính đặc biệt không tương xứng.
Minh Kính dừng lại, hàm hồ biểu thị trước kia chính mình theo người khác học được, không muốn nhắc tới chuyện cũ trăm ngàn năm trước, dứt khoát lưu loát trực tiếp chuyển đề tài.
“Nó đưa người tên Cao Thân kia vào nhà vệ sinh, nhét người vào bồn cầu xả nước nhiều lần.
”
Minh Kính kỳ thật không hiểu lắm ý nghĩa của con quỷ kia làm như vậy để làm gì.
Pháp lực của hồn thể quỷ kia khá thấp, chỉ có thể áp dụng thủ pháp nhập mộng câu hồn cấp thấp để dẫn sinh hồn rời khỏi thân thể đi.
Huống chi trải nghiệm đêm nay đối với người nọ mà nói cũng sẽ không lưu lại trong trí nhớ, sau khi tỉnh ngủ sẽ quên những chuyện này.
Chỉ có điều những người đó sẽ bị xói mòn dương khí, lại không nguy hại đến tính mạng.
Minh Kính quả thực nghĩ không ra, một con quỷ nhỏ như vậy, tại sao phải phí công tốn sức làm những chuyện cố hết sức không được nhiều này.
Giang Yến khóc mệt mỏi, khoác chăn cẩn thận đi vào phòng bếp rót cho mình chút nước.
“Chị Minh, chị nói xem người này có phải cũng là học sinh trong trường không?”
Giang Yến uống nước, khi rũ mắt xuống lông mi dài quét lên mép cốc.
“Cậu ấy cố chấp thi cử, thị lực không tốt, đi đứng không tiện, thoạt nhìn là một người đáng thương”.
Giang Yến thở dài một tiếng: “Nếu cậu ấy là học sinh, học sinh như vậy ở trong trường học sẽ chỉ là người bị bắt nạt rất nhiều.
”