Chương 7: Chương 7

“Giang Yến” xấu hổ cười cười, chỉ chỉ phòng sau lưng Tống Thần An nói: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu, có tin hay không là chuyện của cậu.


“Giang Yến” nhanh chóng lui vào trong phòng, trước khi đóng cửa còn không quên nói tạm biệt: “Ngủ ngon nha, anh zai!”
Tâm thần phân liệt? Đa nhân cách?
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tống Thần An đối với Giang Yến.

Giang Yến ôm đầu ngồi xổm trong thức hải ngao ngao kêu đau.

Minh Kính tức giận không chỗ phát tiết: “Con quỷ sát vách kia là mục tiêu tiếp theo của tôi muốn no bụng, cô đánh rắn động cổ, chẳng lẽ là muốn dùng chính mình để lấp đầy bụng tôi sao?”
Giang Yến bĩu môi: “Chị thử mở mắt ra lập tức trừng mắt nhỏ với một con quỷ xem có sợ hãi hồn vía lên mây không?”

Minh Kính hổn hển: “Thể chất của cô đặc thù như thế, từ nhỏ đến lớn hẳn là thấy nhiều quen rồi!”
“Trước kia em có bà nội ở đây.


Giang Yến rũ mi xuống, tâm tình sa sút.

Thời điểm có bà ở đây, em chưa bao giờ sợ.

Nhưng bây giờ bà nội không còn nữa! !
Nước mắt “Giang Yến” ào ào rơi xuống, cô đưa tay sờ sờ nước mắt trên mặt, kinh ngạc phẫn nộ đan xen.

“Bà cô đây không sợ trời không sợ đất, chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, còn khóc nữa tôi sẽ nuốt chửng cô!”

Nhiều ngày sau khi bà nội qua đời, tủi thân hội tụ ở trong lòng khiến Giang Yến khóc không thể kiềm chế được rụt trên mặt đất, vừa rút khăn giấy vừa hu hu oa oa khóc.

Minh Kính khổ sở bị cô gái nhỏ cho chen chúc ở trong góc thức hải lần nữa, không ngừng khuyên giải an ủi: “Cha mẹ cô an trí cô ở căn phòng thế này, thích hợp hai ta làm chuyện đại sự!”
“Cô đừng khóc, chờ bà cô đây khôi phục linh lực, bà cô đây dẫn cô ăn ngon uống cay!”
Giang Yến sửng sốt, nức nở nói: “Thật sao? Vậy chị muốn làm gì?”
Minh Kính vỗ vỗ đầu Giang Yến, ra vẻ huyền bí nói: “Khai tông, lập phái, thu nhận quỷ hồn!”
Bước vào tháng năm, người trên đường đi lại vội vàng, bất cứ đại sự gì cũng phải nhường đường cho cuộc thi mang tính toàn quốc một tháng sau – – thi đại học.

Trong nhà Tống Thần An cũng có một em trai sắp thi đại học, Tống Thần Anh.

Gần đây Tống Thần Anh đi sớm về trễ, sau khi trở về vùi đầu khắc khổ học đến nửa đêm, một lòng nhào vào học tập, Tống Thần An còn tưởng rằng em trai đột nhiên thông suốt, biết phải nước đến chân mới nhảy.

Nhưng đêm nay Tống Thần An lại phát hiện ra không thích hợp.