Khải Minh thấy vậy liền cầm một miếng thịt nhỏ đi lại chỗ bé gái này.
“Tiểu muội muội, sao không ra ngoài kia chung vui ăn uống cùng mọi người đi?” Khải Minh nở nụ cười hỏi, trông dáng vẻ giống như một lão sói già nhìn một tiểu loli.
Ê tên tác, sao cứ châm biếm ta thế? Khải Minh bất chợt nhìn vào hư không nói một câu trong lòng.
………
“Hu hu hu…!” Nghe Khải Minh hỏi, tiểu muội muội này liền oà khóc.
“Phụ Thân và Mẫu Thân của tiểu Hoa vì bảo vệ tụi nhỏ nên bị yêu thú….!” Nhã Lan từ đằng xa thấy vậy nên đi lại nói, nhưng nàng chỉ nói một nửa liền ngừng lại.
“Uhm, có ca ca đây rồi, vì thế không cần sợ hãi, từ nay ca ca sẽ bảo vệ tiểu Hoa nhé!” Khải Minh nghe vậy liền có cảm giác chua sót dâng lên trong lòng, hắn cũng biết rõ cái cảm giác mất đi phụ mẫu là như thế nào.
Vừa đau khổ vừa…..
“Ân!” Tiểu Hoa nghe vậy liền ngừng khóc, nhưng vẫn còn thút thít.
“Thịt nướng ngon lắm đây, ăn đi nè.” Khải Minh đưa sâu thịt nướng đến trước mặt tiểu Hoa, ngay lập tức ánh mắt của tiểu Hoa liền sáng lên.
“Ngon quá ca ca, ngon hơn thịt mà trước đây tiểu Hoa từng ăn luôn ấy!” Tiểu Hoa vừa ăn thịt vừa ngạc nhiên.
“Ngon là được, đằng kia còn rất nhiều thịt, với lại có cả nước ngọt luôn ấy, lại đó tham gia với mọi người đi.” Hắn nhìn tiểu Hoa nói, nói xong hắn dắt tay tiểu Hoa đưa qua cho Nhã Lan, nhờ nàng đưa qua đó.
“Nhã Lan, nhờ muội.” Khải Minh nhìn Nhã Lan gật đầu ra hiệu.
“Vâng, công tử!” Nhã Lan ngay lập tức tiếp lấy tiểu Hoa rồi quay người hướng về buổi tiệc, nàng cũng được Khải Minh bảo rằng cứ gọi hắn là công tử.
“Tiểu Sầu, tiểu Hổ, lại đây.” Khải Minh lại nhìn về phía xa gọi hai tên đệ tử đang uống bia quên cả trời đất kia lại đây.
“Chưởng….!Nấc….!Chưởng phái gọi đệ tử?” Tiểu Hổ say lướt khướt đi loạng choạng.
“Tiểu Hổ uống hơi nhiều rồi.” Tiểu Sầu đi ở phía sau gãi gãi đầu cười khổ.
“Các ngươi….!Các ngươi dám mang bia cho bọn tiểu hài tử uống?” Khải Minh trợn trắng mắt nhìn về buổi tiệc.
“Tại…..!Tại bọn nhóc hiếu kỳ đệ tử uống gì, nên đệ tự cho bọn nó uống chung thôi mà….!Nấc nấc..
Với lại…!”
Rầm
Nói đến cuối bất thình lình tiểu Hổ ngã cái rầm, say đến quên cả trời đất.
Khải Minh nhìn thấy tiểu Hổ nằm ngáy khò khò trên đất, ở buổi tiệc đằng kia cũng có vài tiểu hài tử trong trạng thái y chang, hắn lúc này chỉ có lắc đầu ngán ngẩm mà thôi.
“Sau này ít mang bia rượu ra mới được.” Khải Minh lẩm bẩm trong miệng.
“Mang mấy nhóc lên mấy căn nhà ta đã sắp xếp rồi ấy, còn tên này cứ trực tiếp ném lên Luận Võ Trường phơi sương đi.” Khải Minh đơn giản phân phó xong liền trở về tu luyện….!à nhầm, đi ngủ chứ.
………
Sáng hôm sau, trời trong mây trắng, không khí trong lành cũng những cơn gió mát mẻ thổi qua nơi này.
“Vậy là nhiệm vụ thứ ba cũng có thể được xem là hoàn thành rồi!” Khải Minh ngồi trên một nhánh cây gần căn phòng của hắn, chăm chú nhìn bảng thông tin từ hệ thống.
Bởi vì tiểu Thê Tử lúc nãy có giải thích rõ ràng cho hắn, nhiệm vụ Thôn Minh Việt có thể chia làm hai con đường để hoàn thành, thứ nhất là tiêu diệt yêu thú tấn công Thôn, con đường này sẽ nhận được phần thưởng cao hơn, còn thứ hai là cứu được trên 10 người dân của Thôn Minh Việt, tuy nhiên phần thưởng nhiệm vụ lại chỉ còn một nửa.
Khải Minh cũng rất muốn một lúc hoàn thành cả hai con đường, nhưng khi nhìn thấy tu vi của yêu thú kia hắn liền ngay lập tức bỏ đi ý định giết nó.
Các đệ tử của hắn toàn Luyện Linh Luyện Hồn, trong khi đó yêu thú này lại có tu vi đến Ngưng Đan hậu kỳ, khỏi cần so sánh cũng biết thua là chắc.
Hắn có một quy tắc riêng cho mình, đó là ở dị giới này, cái nào không chắc và đối đầu với nguy hiểm sinh tử, tốt nhất nên nhắm mắt lại và đi đường vòng.
Mạng sống chỉ có một, cho nên phải trân quý a ~
“Tiểu Ngưng, lúc nào về đến đây?” Nhàm chán nên Khải Minh liền lấy lệnh bài ra liên lạc cho tiểu Ngưng.
“Đệ tử đoán khoảng chiều nay sẽ đến được Đại Việt phái.” Giọng nói băng lãnh của tiểu Ngưng từ trong lệnh bài truyền ra.
“Uhm, đi cẩn thận.” Khải Minh nói tiếp một câu liền cất lệnh bài, sau đó hắn đi xuống mặt đất.
“Tiểu Sầu, tiểu Hổ, lại đây có việc.” Khải Minh nhìn hai tên đệ tử đang thực hiện nhiệm vụ hằng ngày vẫy gọi.
“Chưởng phái, có việc gì không?” Tiểu Sầu đi lại hỏi.
“Đệ tử sẵn sàng nhận nhiệm vụ.” Tiểu Hổ cũng hưng phấn theo, hắn biết rằng sau khi làm nhiệm vụ ắt hẳn sẽ có thưởng, hắn lúc này đã chìm đắm vào những buổi tiệc bia rượu của Khải Minh.
Nhìn thấy tiểu Hổ hưng phấn khiến Khải Minh chỉ lắc đầu ngây ngán mà thôi, sau này hắn ắt hẳn phải nên cẩn thận về mấy việc này hơn.
Chứ chẳng may cả môn phái trong trạng thái say xỉn, sau đó bất ngờ có một thế lực khác đến bưng cả đám đi hấp mà chả ai biết, lúc này muốn khóc cũng chả biết khóc với ai.
“Các ngươi vào rừng chặt cây đi, chọn cây nào vừa to vừa chắc ấy,….Nên chọn những cây gần môn phái, sẵn tiện sau này ta có dự định kiến thiết rất nhiều công trình khác nhau quanh đây.” Khải Minh nhìn hai tên đệ tử giao cho bọn họ nhiệm vụ.
“Chặt….!Chặt cây?” Tiểu Sầu ngơ ngác hỏi lại, đang yên đang lành chặt cây làm gì?
“Chưởng phái muốn làm nhà cho bọn nhỏ và dân cư trong Thôn phải không?” Tiểu Hổ rất thông minh nên vừa nghe liền biết Khải Minh muốn làm gì.
“Đúng vậy, ngươi đã hiểu cho nên ta cũng không nói thêm gì, các ngươi tự đi làm đi, khẩn trương,…..!À mà đây là hai chiếc Rìu, dùng nó để bổ cây cho nhanh!” Khải Minh dặn dò thêm một câu rồi để lại hai chiếc rìu, còn hắn thì đi thẳng lên Căn Nhà của mình.
“Sư huynh, giờ sao?” Tiểu Hổ nhìn tiểu Sầu hỏi.
“Sao trăng gì, cứ làm theo đi.” Tiểu Sầu cũng không muốn nói thêm gì mà nhặt chiếc Rìu lên đi về hướng khu rừng.
Tiểu Hổ thấy vậy cũng cầm Rìu đi theo, khi hắn liếc mắt nhìn chiếc Rìu kia liền văng tục.
“Đậu xanh, chiếc Rìu này lại là Hoàng cấp hạ phẩm!” Hắn trợn tròn mắt vừa ngắm chiếc rìu vừa đi.
~~~~~~~
“Vậy là xong phần nơi ở, tiếp theo đến phần lương thực.” Khải Minh vừa đi vừa chống cằm lẩm bẩm.
“À mà lúc trước ta có hạt giống gì thì phải?” Khải Minh ngay lập tức sực nhớ lại túi hạt giống của mình.
Không chần chừ hắn ngay lập tức vào kho đồ không gian.
100 hạt giống (có thể chỉ định duy nhất một loại hoặc nhiều loại khác nhau) Lưu ý: Đây là hạt giống cao cấp được cải tiến gấp 10 lần.
Thông tin ngay lập tức hiện ra vừa rõ ràng vừa dễ hiểu.
“Ồ, cái này được!” Khải Minh hào hứng.
“Thứ này dùng thế nào tiểu Thê Tử?” Sau một hồi loay hoay tái máy trên giao diện, Khải Minh liền đầu hàng kêu cứu vì không biết cách sử dụng.
{Ký chủ muốn dùng loại hạt giống gì.} Khải Minh vừa hỏi tiểu Thê Tử cũng liền trả lời.
“À, toàn bộ đổi thành hạt Bắp đi, hay còn gọi là Ngô ấy.” Hắn ngay lập tức chọn một loại hạt giống mà đa phần ai ở thế giới hiện đại cũng đều biết, lý do hắn chọn Bắp cũng là vì đây là cây lương thực dễ trồng và có thời gian thu hoạch khá ngắn.
Hắn lúc nãy cũng suy nghĩ đến Lúa Nước, nhưng bởi vì trồng Lúa Nước sẽ khá rắc rối hơn nên hắn dự định tính sao.
{Chúc mừng ký chủ thành công nhận được 100 hạt Bắp (Ngô) loại cao cấp phiên bản Tiên Linh.} Tiểu Thê Tử phát ra một thông báo làm Khải Minh nghi hoặc.
Loại cao cấp phiên bản Tiên Linh là cái miêu gì?
Không để tò mò lâu, hắn ngay lập tức ấn vào thông tin những hạt Bắp mà hắn vừa nhận được.
Ngay lập tức thông tin hiện ra rõ ràng.
*Bắp (Ngô) phiên bản cao cấp Tiên Linh.
+ Loại Giống: Chất lượng Tiên Linh.
+ Thời gian sinh trưởng:
=> 12 tiếng ((nảy mầm.))
=> Sau thêm 50 tiếng ((trưởng thành.))
=> Sau thêm 6 tiếng ((đơm chồi hoa.))
=> Sau thêm 6 tiếng ((nở hoa lập bắp non + thụ phấn.))
=> Sau 12 tiếng ((kết trái lập quả))
=> Sau thêm 3 tiếng ((đến lúc thu hoạch))
= Tổng thời gian sinh trưởng từ lúc gieo mầm đến thu hoạch là 89 tiếng.
+ Trạng thái hình dáng của Bắp (Ngô) khi trưởng thành.
_ Cao từ 1,5 – 1,8 mét.
_ Tán lá từ 0,8 – 1,4 mét.
_ Trái (Quả) Bắp (Ngô) có chiều dài từ 25 – 40cm, chiều ngang từ 10 – 20cm, cân nặng từ 200g – 1200g.
+ Lưu ý: Vì đây là sản phẩm cao cấp phiên bản Tiên Linh, cho nên sẽ có trường hợp ngẫu nhiên đột biến.
_ Khi đột biến nó sẽ có chiều cao trên 5m, tán lá 2,5m, chiều dài của Trái (Quả) có thể đến 1,2m, ngang 50cm, cân nặng đến 15kg.
_ Tỉ lệ xác xuất đột biến ((1/100)).
Xem xong thông tin Khải Minh liền đơ người.
Hóa ra cấp bậc phiên bản cao cấp Tiên Linh là thế này ấy hả.
Tuy hắn không biết hai từ Tiên Linh có ý nghĩa cho thứ gì việc gì tổ chức gì, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua kết quả liền đoán được ắt hẳn nó rất ngưu bức.
Trái (Quả) đã to như thế, ấy vậy mà còn có đột biến.
Năng suất cao mà thời gian gieo trồng lại thấp như thế, đây ắt hẳn là vị cứu tinh cho phần lương thực đây a..