Cảnh giới: Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Anh Biến Kỳ, Luyện Hư kỳ, Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.
Một tia nắng mặt trời chói mắt chiếu rọi xuống, Từ Khuyết tỉnh lại, hơi hé mắt ra.
Trên mặt có chút ngứa, xung quanh tựa hồ như là một bụi cỏ rậm rạp.
– Không phải ta bị tai nạn xe cộ chết rồi sao? Tại sao lại sống lại rồi?
Hắn hơi kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp làm rõ tại sao mình lại trở về từ cõi chết, cảnh tượng trước mắt lập tức làm hắn kích động trợn to hai mắt.
Hắn cảm thấy ngơ ngác!
Chỉ thấy một nữ hài bộ dáng giống như tiên nữ mặc cổ trang, đang nhắm ngay vị trí bụi cỏ mà hắn nằm, từng chút từng chút xốc cái váy ngắn cổ đại kia lên, sau đó làm ra vẻ muốn ngồi xuống…
Trời ạ!
Cô gái này, không phải là đang muốn…
Không thể nào? Không thể nào!
Nữ hài lớn lên xinh đẹp như vậy, tại sao lại “giải quyết” tùy tiện thế? Hơn nữa ta là một người quang minh lỗi lạc như vậy, cũng không thể nhìn lén người ta được…
Từ Khuyết trợn to hai mắt.
Cứ thế trơ mắt nhìn cô gái xinh đẹp này ở trước mắt mình cởi váy ra, đồ lót bên trong cũng từng chút từng chút được cởi ra, đập vào mắt chính là một mảnh trắng noãn, còn mang theo một luồng mùi thơm cơ thể độc nhất trên người cô gái.
Chuyện này nhất thời làm cho Từ Khuyết không có cách nào bình tĩnh.
Mắt thấy cô gái kia muốn nhắm vào đầu mình “giải quyết”, Từ Khuyết lo lắng ngẩng đầu từ trong bụi cỏ rậm rạp lên, dùng sức chui ra, hô lớn:
– Cô nương, cô đang làm gì đấy, không thể chỗ nào cũng đại tiểu tiện được đâu!