Chương 13: Thẩm Niệm của tuổi 23

Thẩm Niệm ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Linh Linh.

“Chị Niệm, em có thể ăn cơm cùng chị được không?”

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô ấy, Thẩm Niệm cũng khẽ mỉm cười: “Được chứ.”

“Hì hì, cảm ơn chị Niệm.” Linh Linh vui vẻ lắc lắc đầu.

Thẩm Niệm cúi xuống ăn, không cẩn thận chạm vào vết thương trên môi, đau đến mức cô khẽ rít lên một tiếng.

Cô che môi lại, vết thương trên môi có lẽ phải mất hai ba ngày mới lành được.

“Phì…”

Nghe thấy tiếng cười, Thẩm Niệm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tưởng Linh Linh đang cười trộm.

“…Sao vậy?”

Tưởng Linh Linh nhìn cô, mắt mày cong cong: “Chị Niệm, chị có bạn trai rồi.”

Thẩm Niệm ngẩn ra, ngay lập tức phủ nhận: “Không có.”

“Chị Niệm nói dối, em đã để ý cả buổi sáng rồi, chắc chắn là bạn trai chị cắn chị.”

Nói xong, Tưởng Linh Linh chỉ vào môi cô.

“…” Mím môi lại, Thẩm Niệm nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Vừa định giải thích là do mình vô tình cắn phải, thì Tưởng Linh Linh ở đối diện đã không bận tâm mà nhún vai.

“Nhưng không sao đâu, hôm nay vốn là ngày hội ngược cẩu, tất cả các cặp đôi đều đang hành hạ những người độc thân như tụi em, quen rồi.”

“Ngày hội ngược cẩu?”

“Đúng vậy.” Tưởng Linh Linh chớp mắt: “Chị Niệm không biết à? Hôm nay là ngày 20 tháng 5, 520* mà, sáng sớm em mở WeChat đã thấy bao người khoe quà, khoe lì xì, khoe tình cảm rồi.”

*Số 520: Đọc trong tiếng Trung là “wǔ èr líng” gần với “wǒ ài nǐ” mang ý nghĩa “Anh yêu em/em yêu anh

Vậy sao? Nếu không phải Tưởng Linh Linh nhắc nhở, cô cũng không biết rằng đã sắp tháng sáu rồi.

“Chị không để ý.” Thẩm Niệm thu hồi ánh mắt thoáng qua một tia khác lạ, giải thích.

Tưởng Linh Linh ăn một miếng cơm: “Chị Niệm, bạn trai chị sẽ tặng chị cái gì? Hoa hay nhẫn? Chị Niệm giỏi giang và chăm chỉ như thế này, chắc bạn trai chị muốn nhanh chóng cưới chị về nhà lắm nhỉ.”

“Đừng nói lung tung.” Thẩm Niệm khẽ mở miệng.

Cúi đầu nhìn tay mình đang cầm đũa. Nhẫn… Cả đời này cô cũng sẽ không đeo.

Nhận ra Thẩm Niệm có chút không vui, Tưởng Linh Linh im lặng ngậm miệng lại.

Đúng 6 giờ chiều tan làm, chào tạm biệt các đồng nghiệp khác, Thẩm Niệm đứng bên lề đường lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe về nhà.

Khi chuẩn bị mở ứng dụng gọi xe, một tin nhắn hiện lên.

[Tới góc đường.]

Là tin nhắn của Tiêu Mộc Bạch.

Góc đường…

Thẩm Niệm nhìn về một hướng nào đó, suy nghĩ một chút rồi quyết định đi đến đó.

Đi khoảng ba phút mới đến góc đường mà Tiêu Mộc Bạch nói, bên đường có một chiếc xe quen thuộc đậu sẵn.

Thẩm Niệm hơi ngạc nhiên, tăng tốc bước đi tới, mở cửa ghế phụ ngồi vào.

“Sao anh đến đây?” Thẩm Niệm hỏi.

Tiêu Mộc Bạch một tay đặt lên vô lăng, nhịp nhàng gõ nhẹ lên đó, thấy Thẩm Niệm đến, anh khẽ cười, sau đó quay người lấy bó hoa đặt ở ghế sau, đưa cho cô: “Sinh nhật vui vẻ.”

Nhìn bó hoa hướng dương trước mặt, trong mắt Thẩm Niệm lóe lên một tia ngạc nhiên: “Không ngờ anh lại nhớ.”

“Đương nhiên.” Tiêu Mộc Bạch cười: “Sao anh có thể quên sinh nhật của em được.”

Anh ấy nhếch miệng: “Anh nhớ em luôn thích hoa hướng dương, không mua sai chứ?”

“Không.” Thẩm Niệm nhận lấy bó hoa, hiếm khi nở nụ cười trên mặt, cô vuốt ve những cánh hoa hướng dương, hỏi anh: “Lúc này thì làm gì có hoa hướng dương, anh mua ở đâu vậy?”

“Không phải sao, để có được bó hoa hướng dương này, anh suýt chạy khắp các tiệm hoa lớn nhỏ ở Bắc Kinh.”

Giống như đang trò chuyện thường ngày, Tiêu Mộc Bạch chia sẻ với Thẩm Niệm về chuyến đi mua hoa đầy gian nan của mình: “Có chủ tiệm hỏi sao anh lại kiên quyết mua hoa hướng dương, anh nói là để tặng cho một cô gái, lúc đó ánh mắt của chủ tiệm nhìn anh như nhìn người bị thần kinh.”

Chắc chủ tiệm cũng lần đầu tiên nghe nói tặng hoa cho con gái mà lại là hoa hướng dương.

Tặng hoa hướng dương làm gì? Để ăn hạt sao?

“Nhưng mà em thích là được rồi.” Chỉ cần cô thích, dù có chạy bao nhiêu tiệm hoa cũng đều đáng giá.

Thẩm Niệm nhìn bó hoa hướng dương trong lòng, cười rất vui vẻ: “Cảm ơn anh, em rất thích.”

Nhận ra cô thực sự rất thích, Tiêu Mộc Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến điều gì đó, anh quay người lấy túi giấy đặt ở phía sau đưa tới: “Này, đây là quà sinh nhật.”

“Quà sao?”

“Ừ, xem thử em có thích không?”

Thẩm Niệm một tay ôm bó hoa hướng dương, tay còn lại lấy chiếc hộp trong túi giấy ra, mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy trắng, đơn giản và tinh khôi.

Cô quay đầu nhìn Tiêu Mộc Bạch.

“Anh nhớ lần đầu gặp em, em mặc một chiếc váy trắng, anh nghĩ màu này rất hợp với em.”

Tiêu Mộc Bạch nói, rồi nhếch môi nhìn bộ đồ công sở của cô: “Hôm nay là sinh nhật em, nên mặc đẹp một chút.”

Hoa hướng dương mà cô thích nhất, chiếc váy trắng mà cô yêu thích nhất.

Rõ ràng, anh ấy thực sự đã để tâm.

“Cảm ơn anh, em rất thích.”

Nghe Thẩm Niệm nói vậy, Tiêu Mộc Bạch cuối cùng cũng yên tâm: “Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể mời em ăn bữa cơm không?”

Niệm bật cười: “Được thôi, có người muốn mời thì dĩ nhiên em sẽ lợi dụng cơ hội này.”

Kéo dây an toàn bên cạnh thắt vào, Tiêu Mộc Bạch khởi động xe rời đi.

Anh dẫn cô đến một cửa hàng thời trang để cô thay đồ, sau đó đưa cô đến một nơi.

Thẩm Niệm không thích ồn ào, vì vậy Tiêu Mộc Bạch đã đặt một phòng riêng.

Vì chỉ có hai người họ, Tiêu Mộc Bạch không gọi quá nhiều món, chỉ đơn giản với bốn món một canh, ở giữa là một chiếc bánh kem màu hồng cỡ 15cm.

Dù đơn giản nhưng lại mang hương vị gia đình.

“Nhà hàng này nấu món ăn gia đình khá ngon, em thử xem?”

Thẩm Niệm cầm đũa lên, nếm thử một miếng.

“Thế nào?” Tiêu Mộc Bạch nhìn cô.

Cô dừng lại một chút, rồi nhai kỹ thức ăn trong miệng và nuốt xuống, khẽ nói: “Khá ngon.”

Nghe Thẩm Niệm trả lời, Tiêu Mộc Bạch nở nụ cười.

Cô cảm thấy mũi mình hơi cay, khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại một chút, điều chỉnh lại nụ cười rồi mới nhìn Tiêu Mộc Bạch: “Cảm ơn anh vì bó hoa, cảm ơn anh vì chiếc váy, cảm ơn anh vì chiếc bánh sinh nhật và món ăn anh tự tay làm.”

Bị vạch trần, Tiêu Mộc Bạch lộ ra biểu cảm không tự nhiên, vẫn cứng miệng: “Cái gì mà món ăn tự tay nấu, em hiểu lầm rồi.”

Thẩm Niệm không nhịn được cười: “Tiêu tiên sinh, diễn xuất của anh không tồi, nhưng tài nấu nướng lại tố cáo anh rồi.”

Cô dùng đầu kia của chiếc đũa gõ nhẹ lên mép đĩa của món ăn vừa rồi: “Nhà hàng lớn thế này mà tuyển một đầu bếp không biết bỏ bao nhiêu muối, chắc đã phá sản từ lâu rồi nhỉ.”

Nghe vậy, Tiêu Mộc Bạch lập tức cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.

Hơi mặn…

Anh cau mày.

Không ngờ rằng sau khi chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, vẫn có sai sót.

“Em rất thích, thật đấy.” Thẩm Niệm nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cảm ơn sự tận tâm của anh.”

Cảm ơn sự coi trọng của anh.

“Khụ…” Bị vạch trần tâm tư nhỏ, Tiêu Mộc Bạch có chút bối rối, anh đảo mắt thấy chiếc bánh kem trên bàn, liền nói: “Lần đầu vào bếp, kỹ thuật còn hạn chế, nhưng bánh kem là anh mua, đảm bảo vị ngon không vấn đề gì! Em ước trước chứ?”

“Được.”

Tiêu Mộc Bạch kéo chiếc bánh kem lại, cầm cây nến bên cạnh cắm lên, rồi thắp sáng.