Sau đó, cô đi dạo quanh khu chung cư để ngắm nhìn khung cảnh yên bình và tươi đẹp trước khi tận thế đến.
Sáu giờ chiều, Nguyễn Ngưng quay về nhà, cất điện thoại di động vào không gian, rồi lại kiểm tra xem có thiếu sản phẩm điện tử nào không.
Ngày hôm qua cô đã cất xe vào trong không gian.
Sau đó có người lại thảo luận xem có dấu hiệu tận thế hay không, có người nói nhìn thấy cá nhảy, động vật bỏ chạy, nhưng thực ra phần lớn mọi người đều không thể giải thích được.
Vùng sáng của siêu bão sẽ bất thình lình bùng nổ.
Không một tiếng động, không một dự báo, cũng không có ánh sáng quá mạnh.
Mặt trời bắt đầu lặn ở phía Tây.
Chỉ nghe thấy một âm thanh lạ phát ra từ trên bầu trời, sau đó không biết con cái nhà ai đứng cạnh cửa sổ la lên: “Mẹ ơi, có máy bay.”
“Máy bay lớn quá.”
“Máy bay rơi rồi!”
…
Tai nạn thi nhau mà đến làm người ta không thể tính toán chính xác có bao nhiêu người thiệt mạng trong vụ tai nạn máy bay này.
Mãi về sau, khi các vùng địa cực trên thế giới bắt đầu cuộc chiến tranh giành tài nguyên thì lúc này mọi người mới tập hợp lại và cùng nhau tính toán, theo thống kê chưa đầy đủ, lúc đó có hơn một ngàn bảy trăm máy bay hàng không dân dụng đang bay, ước tính số nạn nhân đã vượt quá một triệu người.
Con số này còn chưa bao gồm thương vong do máy bay mất kiểm soát và lao xuống đất.
Hai mươi phút sau, mặt trời bỗng âm thầm lặn mất.
Cả khu chung cư rơi vào hỗn loạn, hầu như tất cả mọi người đều chạy xuống cầu thang vì không biết đã có chuyện gì xảy ra, bọn họ còn tưởng đó chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, mà họ là những người duy nhất nhìn thấy một vụ tai nạn máy bay.
Muốn báo cảnh sát nhưng điện thoại lại không sử dụng được.
Đến lúc này vẫn chưa có ai ý thức được mạt thế đang đến, bọn họ nhanh chóng đi tìm nhân viên quản lý khu nhà, sau đó nhờ nhân viên quản lý khu nhà cho người đi theo bọn họ đến đồn công an ở gần đây báo án.
Còn một nhóm khác thì muốn đi đến ngọn núi nơi máy bay rơi nhìn thử một chút.
“Đã tối thế này rồi, vào núi thế nào được? Không sợ nguy hiểm sao?”
“Nói không chừng vẫn còn người sống sót thì sao?”
“Người sống? Coi chừng không những không tìm được người sống mà nộp cả mạng của mình vào đó, đến lúc đó còn phải chờ người khác đến cứu.”
“Mấy người nói xem chuyện gì đang xảy ra vậy, điện cũng không có, di động cũng không dùng được.”
Đám người đang bàn tán sôi nổi, đột nhiên có một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi chạy từ trên lầu xuống, kích động nắm lấy tay mẹ của mình: “Cha mẹ, hai người lên lầu nhìn thử đi, có gì đó lạ lắm.”
Mẹ của con bé khó hiểu hỏi: “Lạ chỗ nào?”
Cô bé chạy đến mức mặt đỏ cả lên: “Trong thành phố cũng không có điện, khắp nơi tối đen như mực, không có nơi nào có điện cả.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Những người phản ứng nhanh vội vàng chạy lên tầng lầu gần nhất, hướng mắt về phía thành phố.
Tối đen như mực, khắp nơi chìm trong bóng tối, ngày trước đèn đuốc sáng trưng, nhà cao tầng san sát nhau, bây giờ chẳng thể nhìn thấy gì cả.
Anh ta lập tức nghĩ đến việc lái xe, nhưng không ngờ lúc thở hồng hộc chạy xuống bãi đậu xe ngầm lại phát hiện bản thân không thể mở được cửa xe.
Dưới tình huống gấp gáp người đàn ông đã quên mất vẫn còn chìa khóa xe, anh ta bấm mở nhiều lần nhưng xe vẫn không có phản ứng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin