Định hướng của Khương Tiều rất rõ ràng: Chúng ta là người mới, hãy làm từng bước một.
Cô căn bản không muốn ăn một miếng liền trở nên mập mạp! Kiểu này thì không đợi được Văn Trình thoát khỏi phó bản, cô đã treo ở trong khu vực ô nhiễm luôn rồi!
Vô tình vào phó bản có độ ô nhiễm hơn 500, Khương Tiều đã có ý muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng cô bất đắc dĩ phải lùi lại hai bước, vì thứ cô thấy không phải là cổng biệt thự, mà là một bức tường vô hình.
Phó bản đã hình thành.
Lúc này, trên tay trái Khương Tiều xuất hiện một chiếc vòng màu đen, từ chiếc vòng lại hiện lên một màn hình ảo:
Đã kiểm tra đo lường danh tính người chơi, người chơi Khương Tiều bị ràng buộc.
Giá trị tinh thần: 100 (duy trì thanh tĩnh cùng lý trí là điều quan trọng nhất, khi giá trị tinh thần nhỏ hơn 20: dị hoá bắt đầu, giá trị tinh thần trở về 0: thân phận người chơi sẽ mất).
Thiên phú: Chưa thức tỉnh
Phó bản: Gia đình hạnh phúc (Đang tiến hành)
Trên bảng điều khiển còn có nút kho hàng, Khương Tiều thử bấm vào xem, không ngờ lại trống rỗng.
Quả nhiên, còn không tặng quà tân thủ cho tân nhân, nếu có nhà sản xuất game cho trò chơi này, Khương Tiều sẽ phàn nàn cho đến khi họ phá sản thì thôi!
Khương Tiều có hoảng không?
Có, cô thực sự hoảng sợ.
Diễn xuất trong 800 phim truyền hình, trải nghiệm 800 cảm xúc nóng lạnh của lòng người, có lẽ cũng không thể so sánh với những k1ch thích mà sự kiện này mang lại cho cô. Trong nháy mắt, cô còn hoài nghi rằng có phải bệnh tình của mình đã khỏi hẳn rồi không?
Nhưng mà, tinh thần vững như cẩu đã nhắc nhở cô: Không, cô còn bệnh!
Kiểm tra đo lường giá trị tinh thần dường như không thể trực tiếp xuyên qua nội tâm cô, mà là thông qua các chỉ số thể chất khác nhau để kiểm tra phản ứng. Mà người không có phản ứng cảm xúc như Khương Tiều, căn bản là không cách nào truyền đạt biểu hiện sợ hãi, cho nên giá trị tinh thần vẫn không nhúc nhích.
Người bình thường, dù có kỹ năng diễn xuất tốt đến đâu cũng sẽ có những phản ứng không thể kiểm soát được của các cơ trên khuôn mặt và các cơ quan khác trong những tình huống sợ hãi tột độ.
Khương Tiều trầm ngâm suy nghĩ: Chiếc vòng “phi khoa học” này hẳn là có thể theo dõi cơ thể một người theo mọi hướng, nhưng không thể xâm nhập vào não bộ.
Phải chăng cái gọi là “duy trì sự tỉnh táo” cũng có nghĩa là bản thân bộ não đã có một tuyến phòng thủ không thể bị xâm nhập, nó chỉ bị xâm nhập khi giá trị tinh thần giảm sút?
Lúc này, “Lý thái thái” sâu kín nhìn cô một cái: “Có chuyện gì sao?”
Sau khi phát hiện Lý thái thái không phải người bình thường, cảm giác “người” này chỗ nào cũng có sơ hở.
Ánh mắt của người bình thường không quá cứng nhắc như con rối, giọng điệu cũng không giống như đang mời khách, mà giống đến đưa tang hơn.
Khương Tiều nhanh chóng che đậy mọi suy nghĩ, nói như thường: “À, tôi chỉ cảm thấy chất lượng cửa nhà bà rất tốt, lần sau tôi cũng sẽ lắp một cái.”
Lý thái thái nhìn lăng lăng vào Khương Tiều, như để xem cô có nhận ra điều gì không, hoặc như đang tìm cơ hội.
Khương Tiều cũng nhìn chằm chằm cô ta với vẻ mặt còn lãnh đạm hơn cả Lý thái thái.
Nội tâm Khương Tiều: Cứ nhìn đi, dù sao bây giờ cô cũng không làm gì được tôi.
Cuối cùng, Lý thái thái vẫn rời mắt trước, đi vào bên trong khu vườn nhỏ phía trước.
Khương Tiều liền đi theo.
Cô nhìn lỗ máu trên đầu Lý thái thái, tiếc nuối thu lại ánh mắt: Thực ra, cô đã cân nhắc đến việc đánh đòn phủ đầu, trực tiếp lấy con dao găm ra đâm cô ta. Nhưng nhìn Lý thái thái, có lẽ là đòn tấn công vật lý sẽ không hiệu quả.
Vậy nên, Khương Tiều cũng không có chủ động tìm chết.
Cô không muốn chọc tức con quái vật này chút nào, đó không phải là trực tiếp tìm chết sao?
Khương Tiều vẫn rất giỏi AC, với giá trị cảm xúc ổn định không có nghĩa là cô đã thực sự có kim bài miễn tử trong tay, nếu con quái vật này phát động các đòn tấn công vật lý thì khả năng game over của cô là rất lớn.
Những người chơi khác có thể đến sau khi phó bản được hình thành, vì vậy Khương Tiều rất rõ ràng về mục tiêu của bản thân: Tiến lên!
Lý thái thái đang đi phía trước đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận ớn lạnh.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Khương Tiều, thấy không có gì khác thường thì tiếp tục đi tiếp.
Kể từ lần đó… Thỉnh thoảng cô ta lại cảm thấy gáy mình lạnh căm căm là chuyện bình thường. Có điều, cô ta cũng không để tâm lắm.
Lý thái thái cố gắng nghĩ nhưng không làm được gì với bộ não đờ đẫn của mình, cảm giác như óc sắp nổ tung, thế nên cô ta quyết định tạm gác lại vấn đề này trước.
Bước vào biệt thự, Khương Tiều liền nhìn thấy một cảnh tượng ghê tởm: Trên bàn ăn, từng bãi máu đã đông lại thành màu đen sệt, một người đàn ông trung niên đang nằm ngửa, chết không nhắm mắt, trên mặt là biểu tình sợ hãi đến vặn vẹo. Ông ta đã bị mổ bụng, trong bụng còn có giòi bọ đang không ngừng bò ra bên ngoài.
Lý thái thái như không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.
Khương Tiều cảm thấy ghê tởm, nhưng cảm xúc bị động che chắn khiến cô thậm chí còn không có cảm giác buồn nôn, dù sao cũng khiến cô giống như Lý thái thái, không phải người bình thường.
Đúng lúc này, có hai người đột ngột xuất hiện ở mép bàn ăn, một người trong đó thì suýt thì đối mặt với thi thể.
“A a a!” Người thiếu niên hét lên một tiếng, suýt thì ngã lăn ra đất.
Thiếu niên mặt tròn thoạt nhìn còn chưa trải sự đời, trên mặt thoáng hiện ra vẻ hoảng sợ.
Trán của người kia tức khắc nhói lên, “Câm miệng! Cậu sợ giá trị tinh thần của mình giảm còn chưa đủ nhanh à?”
Thoạt, người đàn ông đẩy mắt kính, bình tĩnh nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Lý thái thái cùng Khương Tiều, hô hấp lập tức cứng lại: “Có hai boss?”
Thiếu niên mặt tròn rơi xuống đất cũng vô thức nhìn theo tầm mắt của người đeo kính, sau đó là tiếng kêu gào lại vang lên lần nữa: “Chết tiệt, nữ thần của tôi đã trở thành sinh vật dị hoá rồi sao!!!”
Cậu thiếu niên đang đắm chìm trong đau buồn thậm chí còn quên cả sợ hãi, “Sao trên mạng lại không có tin tức quan trọng như vậy? Huhu nữ thần của tôi đã trở thành một sinh vật ngoài hành tinh mà vẫn xinh đẹp như vậy…”
Khương Tiều ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, rằng mình sẽ gặp được fan ngay trong phó bản đầu tiên, mặc dù fan này nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm.
Vừa gặp đã cho rằng mình là sinh vật dị hoá?
Nam nhân đeo kính nhịn không được hỏi: “Cậu đang nói gì vậy? Cậu biết con quái vật này?”
“Cô ấy là tiểu hoa đán nổi tiếng Khương Tiều! Từng đóng phim <xxx> còn có <xx>! Ai mà không biết cô ấy chứ!”
Nam nhân đeo kính khịt mũi, “Là bình hoa đó sao…”
“Bình hoa thì sao!? Bình hoa thì không có quyền được đóng phim sao!!? Chỉ cần cô ấy xuất hiện trên phim thôi cũng đủ cảnh đẹp ý vui rồi!”
Khương Tiều:…
Cảm ơn cậu đã bảo vệ, nhưng tôi hoàn toàn không cảm động tí nào.
Mặc dù Khương Tiều đã quen với việc bị mọi người mắng chửi về khả năng diễn xuất của mình, nhưng đây là lần đầu cô thấy kiểu mắng mỏ trước mặt như vậy, lại còn là kiểu “chỉ con lừa mắng nhà sư” như này.
Cô cảm thấy buộc phải cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, “Xin lỗi, tôi cũng là một người chơi.”
Khương Tiều giơ tay cho bọn họ xem chiếc vòng màu đen trên tay.
Hai người họ tức khắc im lặng.
Nam nhân đeo kính đẩy đẩy mắt kính của mình để che giấu vẻ xấu hổ.
Thiếu niên mặt tròn thì lại càng hận không thể rút ngón chân ra xây một căn biệt thự: Những việc ngu xuẩn cậu ta vừa làm đều được cậu nhớ lại rõ ràng, còn là trước mặt nữ thần nữa chứ, quá mất mặt!
Trời đất, có đạo cụ quay ngược thời gian lại lúc cậu vừa tiến vào phó bản không!
Trước kia, nếu có cơ hội tiếp xúc với Khương Tiều, cậu chắc chắn sẽ vui đến mức muốn bay lên, nhưng chuyện vừa xảy ra khiến cậu chỉ muốn trở thành một con chim cút.
Lý thái thái không hề tỏ ra kỳ quái đối với cuộc trò chuyện của bọn họ, cô ta đảo mắt một vòng, đột nhiên vỗ trán một cái, “Ồ! Mọi người đều ở đây, tại sao chồng của tôi vẫn chưa về?”
Cô ta lộ vẻ xin lỗi với ba người Khương Tiều, “Mọi người đợi một chút, bữa tối sẽ được dọn lên sớm thôi.”
Ba người nhìn bàn ăn mà thấy dạ dày quằn quại: Ăn cơm kiểu này, nuốt không trôi…
Đúng lúc này, đèn trong biệt thự sáng lên, thi thể trên bàn ăn biến mất cùng máu và giòi bọ, bên ngoài có tiếng ô tô phanh xe.
Lý thái thái giống như người vợ hiền dịu đang mong ngóng chồng về, trên mặt lộ rõ vẻ mong đợi: “Chồng tôi về rồi!”
Sau đó bước nhanh ra ngoài nghênh đón.
Khương Tiều đã phát hiện được một vấn đề: Vừa rồi lúc cô đến, Lý thái thái cứ như cái xác không hồn, sau khi thi thể trên bàn ăn biến mất, cô ta lại như thể được nhập hồn.
Hơn nữa, nếu cô đoán không lầm, người đàn ông trên bàn ăn chính là chồng cô ta, biệt thự này đã thành phó bản rồi, vậy chiếc xe này từ đâu tới?
Khương Tiều sớm biết cái gọi là “ô nhiễm” chắc chắn không phải chuyện tốt, nhưng thái quá như vậy vẫn khiến cô có chút hoảng hốt.
Nam nhân đeo kính cũng không còn xấu hổ như vừa nãy nữa, anh ta hỏi thẳng: “Tân nhân? Vì tình cờ có mặt ở đây nên mới trở thành người chơi sao?”
Mới đầu khi biết Khương Tiều là một người chơi, nam nhân đeo kính vừa ngượng ngùng, vừa thấy có chút phiền: Thanh danh của Khương Tiều không được tốt lắm, ở trong phó bản nếu chẳng may bị đồng đội heo kéo xuống, tỷ lệ sống sót trong phó bản sinh tồn vốn là một tình huống cửu tử nhất sinh sẽ trở thành thập tử nhất sinh.
Đồng đội như vậy, không có còn tốt hơn.
Đại minh tinh thì sao? Tới nơi này rồi, bất kể là ai cũng không quan trọng.
Nhưng qua một thời gian, nam nhân đeo kính đã thay đổi một chút nhận thức về Khương Tiều: Ít nhất cô cũng sẽ không chửi ầm lên như một số tân nhân khác, chỉ biết ảnh hưởng đến giá trị tinh thần của người chơi.
Thiếu niên mặt tròn tuy không phải tân nhân, nhưng biểu hiện lại thiếu bình tĩnh hơn cô.
Vốn dĩ không kỳ vọng nhiều ở cô nên yêu cầu của nam nhân đeo kính cực kỳ thấp.
Khương Tiều gật gật đầu.
Mắt thiếu niên tức khắc sáng lên, “Nữ thần, chị có biết tình hình của ngôi nhà này không? Có thể chia sẻ cho bọn em một số tin tức được không? Những tin tức này sẽ giúp bọn em loại bỏ nguồn ô nhiễm. Nữ thần, chị yên tâm, em sẽ bảo vệ chị.”
Khương Tiều khoát tay, bất lực nói: “Tôi chỉ biết đây là biệt thự số 4 ở khu Giang Loan số 1, thành phố H. Chủ hộ là một doanh nhân giàu có tên Lý Sâm. Những chuyện còn lại, tôi cũng không biết.”
Ánh mắt nam nhân đeo kính mang theo nghi ngờ: “Cô không biết? Vậy tại sao cô lại ở đây?”
Chút tín nhiệm hắn vừa có với cô lập tức biến mất.
Không phải thông qua con đường truyền tống tiến vào trò chơi, mà là lấy thân phận tân nhân đi tới phó bản, Khương Tiều cũng nói không biết gì, chuyện này cũng đáng nghi quá rồi?
Cũng có người chơi không muốn hợp tác đi vào phó bản, nhưng không cần nói dối vụng về như vậy, đúng không?
Khương Tiều chỉ vào chai rượu vang được Lý thái thái đặt trên bàn, “A, tôi mới tới thăm hàng xóm, an ninh ở đây rất tốt, là hàng xóm với nhau nhưng lại không biết gì về họ, vì vậy tôi liền đem một chai rượu vang sang thăm hỏi, tiện thể nói chút chuyện để làm quen, ai mà biết mọi chuyện lại thành ra bây giờ.”
Nếu chịu khó kiểm tra, chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó, nhưng vấn đề là Khương Tiều cũng đang thiếu thời gian.
Đương nhiên, ý định ban đầu của Khương Tiều khi đưa rượu không được thân thiện như vậy, chỉ là cô nói khác đi một xíu, dù sao lược bỏ một số chi tiết cũng không quan trọng.
Cả nam nhân đeo kính và thiếu niên mặt tròn đều thở phào nhẹ nhõm: Cũng may, Khương Tiều không phải loại người không chịu hợp tác.
“Tôi đã vào phó bản ba lần, cô cứ gọi tôi là mắt kính.” Người đeo kính nói: “Các nguồn ô nhiễm trong phó bản nói chung đều có logic, trước tiên hãy xem logic ở đây là gì. Tóm lại, phải bình tĩnh. Nếu giá trị tinh thần thấp hơn 50, nhớ báo cho đồng đội. Giá trị tinh thần của hai người ổn không? Giá trị tinh thần hiện tại của tôi vẫn ở khoảng 90. “
Dù người đàn ông đeo kính tỏ thái độ hợp tác, nhưng vẫn tỏ ra cảnh giác cũng như không có ý định trao đổi tên tuổi.
Thiếu niên mặt tròn tích cực nói: “Tôi tên Từ Hoành Hiên, giá trị tinh thần của tôi là 80, đã vào phó bản hai lần. Mắt kính, anh cũng quá lợi hại rồi!”
“Các cậu đều biết tôi là ai, giá trị tinh thần của tôi còn ổn.” Khương Tiều lời ít ý nhiều mà giới thiệu ngắn gọn.
Có tiếng bước chân chợt vang lên, nam nhân đeo kính khẽ nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận.”
Ba người lập tức trở nên cảnh giác.
Khương Tiều lấy con dao găm trong túi ra, đưa lưng về phía cổng lớn.
Cô không biết sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng cảm giác cầm vũ khí trong tay vẫn an toàn hơn một chút.
Từ góc độ này thiếu niên mặt tròn và nam nhân đeo kính có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của cô, vẻ mặt hai người họ bỗng trở nên khó tả: “Ghé thăm hàng xóm? Thể hiện sự thân thiện?”
Đi thăm hàng xóm, ai lại mang thứ vũ khí tùy thân nguy hiểm như này?!!