Chương 8: Gia đình hạnh phúc (7)

Trong biệt thự nguy hiểm khắp nơi, Cố Minh Châu không biết đang núp ở chỗ nào. Cho nên, việc chia nhau ra tìm là cách làm rất không sáng suốt.

Một người thông minh như Khương Tiều, không nên chủ động để Từ Hoành Hiên một mình ra ngoài mới đúng, nhưng cô lại cố tình làm vậy, cho nên từ khi vừa mới bắt đầu, Mắt kính liền cảm thấy không đúng.

Rất nhanh, hắn liền đuổi kịp mạch suy nghĩ của Khương Tiều: Cố Minh Châu hiện tại đang bị thương nên phải trốn đi, nhưng cô ta sẽ tùy ý để cho bọn họ tự do hành động trong biệt thự sao?

Nếu hắn là Cố Minh Châu, khẳng định sẽ mượn bóng tối bảo hộ cùng sự hiểu biết đối với căn biệt thự để ẩn núp bên cạnh họ, sau đó chờ đợi thời cơ, tiêu diệt từng người một.

Cho dù bọn họ cố ý giăng bẫy, tám chín phần cũng sẽ bị Cố Minh Châu phát hiện trước, không có tác dụng gì.

Nên phải cần một mồi nhử thực sự, để Cố Minh Châu cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công thì cô ta mới xuất hiện: Từ Hoành Hiên có giá trị tinh thần thấp nhất, là quả hồng mềm mặc người nắn b óp. Hơn nữa, việc bị thương khiến cô ta cần thêm năng lượng để bồi bổ thân thể, chắc chắn Cố Minh Châu sẽ không chịu được dụ hoặc này.

Chính Từ Hoành Hiên cũng không biết mình bị xem như mồi nhử, như vậy khả năng cao sẽ lừa được Cố Minh Châu.

Tất nhiên, nếu như Cố Minh Châu không có tâm nhãn, không ở trong tối rình mò bọn họ, vậy liền dựa theo kế hoạch ban đầu, để Từ Hoành Hiên bố trí cạm bẫy rồi dụ cô ta tới.

Kế hoạch này thế nào cũng không lỗ, chỉ là yêu cầu một chút mạo hiểm.

Nghe Mắt kính nói chuyện, Từ Hoành Hiên cũng kịp phản ứng, nếu thực sự cho cậu làm mồi nhử, cậu cũng sẽ nguyện ý: Nữ thần cùng Mắt kính đều là đồng đội đáng tin, mà trong một nhóm, mỗi người khó tránh khỏi việc phân công khác nhau.

Nhưng Khương Tiều cùng Mắt kính có thể suy nghĩ giống nhau, còn cậu thì quá đần độn, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, làm Từ Hoành Hiên có cảm giác mình kéo trí thông minh của cả đội xuống: Cậu còn lập chí trở thành người đàn ông bên cạnh nữ thần kia kìa!

Mắt Từ Hoành Hiên rưng rưng: “Cho nên, vốn dĩ nữ thần chưa từng coi trọng tôi sao?”

Mắt kính lạnh lùng đáp: “A, chưa từng có.”

Hai người vừa nói vừa khẩn trương nhìn Khương Tiều cùng Cố Minh Châu giao chiến.

Từ Hoành Hiên muốn tới hỗ trợ, nhưng bị Mắt kính ngăn lại, “Cô ấy có kế hoạch của mình, đừng làm loạn.”

Dù Mắt kính có ý giúp đỡ, cũng không dám nhúng tay vào, trừ khi Khương Tiều thật sự ở thế yếu.

Khương Tiều cùng Cố Minh Châu dây dưa với nhau như vậy, nếu như tùy tiện ra tay, có thể sẽ làm Khương Tiều bị thương.

Mắt kính cũng không phải là không làm gì.

Sau khi Từ Hoành Hiên dụ Cố Minh Châu rời đi, hắn liền lấy đạo cụ cạm bẫy ra, tại vị trí Khương Tiều nói đã bố trí xong – những việc này, Cố Minh Châu đều không biết.

Khương Tiều hướng về phía đầu cầu thang từng bước lùi lại, dường như muốn đem Cố Minh Châu đi vào bẫy của Từ Hoành Hiên.

Mà Cố Minh Châu cười lạnh một tiếng, cô ta sẽ bị mắc bẫy chắc? Cái bẫy kia đã được cô ta nhìn thấy rõ ràng!

Khi Khương Tiều dùng con dao găm đâm tới, Cố Minh Châu tay không chặn lưỡi dao, dùng một lực lớn đẩy Khương Tiều về phía sau.

Dao găm này dù sao cũng là đạo cụ trung cấp, Cố Minh Châu cũng không phải là không có chút cảm giác nào, nhưng đau đớn càng khiến cô ta thêm điên cuồng, khuôn mặt vặn vẹo lại, khóe miệng cong ra một đường mà người bình thường khó làm được, như khóc mà không phải khóc, giống cười mà không phải cười. Nhìn một hàm răng sắc nhọn đầy máu me, trong kẽ răng còn có vài vụn thịt rất dễ khiến người chơi sợ đến mức giảm giá trị tinh thần.

Cô ta chính là muốn những kẻ đã phá hỏng kế hoạch của mình phải trả giá.

Cố Minh Châu phát hiện, Khương Tiều vừa rồi còn liều mạng phát động công kích, về sau, lực công kích của cô như đang từ từ yếu dần.

Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, thân thể của nhân loại chính là vậy, dù mạnh đến đâu cũng sẽ có lúc cạn kiệt sức lực.

Hơn nữa Cố Minh Châu để ý thấy tay Khương Tiều cầm dao găm đang run nhè nhẹ, phát hiện này khiến cô ta càng thêm hưng phấn, cô ta thì thầm, “Cầm cái này, cô cảm thấy thống khổ đúng không? Chỉ khi trở thành “người” giống tôi, mới có thể không cố kỵ mà sử dụng nó. Đừng từ chối, đây chính là vận mệnh của hai ta.”

Cố Minh Châu biết rõ dao găm sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho người sử dụng.

“Cô nhìn đi, đồng đội của cô đều đã bỏ rơi cô rồi. Bọn họ không dám giúp cô, nên liền để cô tự sinh tự diệt. Con người đều giống nhau, ích kỷ mà ti tiện. Đừng giãy dụa nữa, giống tôi có gì không tốt, giống tôi rồi cô sẽ có được sức mạnh mà mình muốn.”

Cố Minh Châu cảm thấy Khương Tiều đã đạt đến giới hạn, động tác càng thêm không kiêng nể gì.

Đúng lúc này, Khương Tiều mượn lực, trở tay đẩy cô ta vào một góc trên hành lang.

Ngay từ đầu, Cố Minh Châu chỉ cho rằng Khương Tiều đang cố gắng vùng vẫy, cho đến khi vòng xoáy màu đen nuốt cô ta vào trong.

Khóe mắt cô ta trừng lớn như muốn nứt ra: Đây mới là cái bẫy thực sự của Khương Tiều!

Cố Minh Châu muốn giãy dụa thoát khỏi vòng xoáy, nhưng thân thể lại nhịn không được càng lún càng sâu.

Mà Khương Tiều mặt vô biểu tình phất phất tay, nói, “Diễn kịch mệt thật!”

Suýt chút nữa là bị lộ!

Cầm thanh 【 dao găm đẫm máu 】 này cảm giác không dễ chịu tí nào.

Đạo cụ đã sớm nhắc nhở trước: Gây bao nhiêu sát thương lên đối thủ, thì người sử dụng sẽ nhận bấy nhiêu phản phệ.

Nếu là người khác cầm con dao găm này, đã sớm bị ảo giác rồi lâm vào sụp đổ, điên cuồng. Đây cũng là nguyên nhân Cố Minh Châu mất cảnh giác.

Khương Tiều vẫn luôn cảm nhận được cảm giác đau đớn lạnh lẽo từ con dao truyền đến, nhưng chỉ có vậy thôi.

Cô chính là muốn để Cố Minh Châu tự phán đoán rồi mắc bẫy. Cầm con dao găm theo kiểu “run nhè nhẹ” cần phải khống chế lực tay sao cho chuẩn xác, cũng quá mệt mỏi.

May mà nhiều năm qua Khương Tiều là một bình hoa có cố gắng, nếu không thật đúng là diễn không được.

Nếu ra tay chậm, khả năng cao sẽ bị lộ tẩy.

Khương Tiều là nói thật lòng, nhưng trong mắt Cố Minh Châu thì khác, Khương Tiều hại cô ta thảm hại như vậy, còn nói cái gì mà “quá mệt mỏi”, đây không phải là được tiện nghi còn khoe mẽ sao? Mức độ trào phúng cũng quá level max đi.

Cố Minh Châu thét một tiếng, trở tay đem dao phay đâm vào trong bụng của mình.

Khương Tiều không kịp phản ứng: Đây là làm gì vậy?

Một giây sau, cô liền biết.

Bụng Cố Minh Châu càng lúc càng lớn, bên trong đột nhiên chui ra bốn cái đầu máu me nhầy nhụa. Mặc dù bốn cái đầu này đã thành xương khô, nhưng lờ mờ có thể nhận ra đều là người Lý gia.

Sau đó, bốn cái đầu này cùng lao về phía Khương Tiều.

Một chiêu này cần tiêu hao rất nhiều năng lượng của Cố Minh Châu, cho nên trước đó cô ta không dám dùng tới.

Thời điểm bốn cái đầu chui ra, Cố Minh Châu như bị rút sạch máu thịt, cả người có xu hướng dần teo lại thành một bộ xương.

Trong đầu Khương Tiều thổi qua làn mưa đạn “cmn”: Chị gái à, không cần tung đại chiêu này ra khi dễ tôi đâu!

Bốn cái đầu lao vào cắn xé Khương Tiều.

Khương Tiều sợ thì sợ, nhưng vẫn là dơ dao găm lên cản. Dưới tình huống khẩn cấp, cô không phát hiện mình cách Cố Minh Châu càng ngày càng gần.

Sau đó, Cố Minh Châu một phát bắt được Khương Tiều, liền kéo cô vào trong vòng xoáy màu đen.

Cố Minh Châu ra tay quá đột ngột, tình huống ngoài ý muốn này Mắt kính và Từ Hoành Hiên đều không nghĩ tới.

Bọn họ đều không nghĩ Cố Minh Châu đã rơi vào cạm bẫy còn nghẹn ra một chiêu lớn như vậy, nên căn bản không có đề phòng.

Chờ bọn họ kịp phản ứng muốn chạy tới cứu người, Khương Tiều đã bị kéo vào trong vòng xoáy màu đen, cạm bẫy trung cấp có thể nhốt nhiều nhất là hai người, sau khi Cố Minh Châu cùng Khương Tiều đi vào, cạm bẫy liền khép lại.

Cùng lúc đó, bốn cái đầu mất đi mục tiêu liền đánh về phía bọn họ.

Từ Hoành Hiên lo lắng nói: “Mắt kính, giờ phải làm sao?”

“Trước tiên giải quyết hết những cái đầu này đã, không có mấy cái đầu, Cố Minh Châu nhất định sẽ lâm vào suy yếu, với năng lực của Khương Tiều, chúng ta cũng không cần lo lắng.”

Mắt kính một bên nói một bên tránh né đầu của Lý Sâm, hắn cảm thấy Từ Hoành Hiên suy nghĩ nhiều: So với việc lo cho nữ thần của cậu, tốt hơn hết là cậu nên lo cho bản thân mình trước đã.

Từ Hoành Hiên lại đột nhiên hăng hái, cậu dùng sức gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi phải nỗ lực giảm bớt áp lực cho nữ thần, chị ấy còn đợi tôi đến cứu mà!”

Mắt kính: Không, ý của tôi không phải vậy. Sau khi thông suốt, Từ Hoành Hiên như trở thành một người khác, cậu nhanh chóng nghĩ ra cách: “Chúng ta nghĩ cách dụ những cái đầu này tới chỗ đặt bẫy đi!”

Cố Minh Châu cùng Khương Tiều rơi vào bẫy của Mắt kính, nhưng đầu bậc thang còn có một cái khác do Từ Hoành Hiên bố trí.

Những đầu lâu này lực công kích mạnh, cũng mười phần linh hoạt. Nhưng chúng nó không giống Cố Minh Châu, chúng không có nhận thức riêng mà chỉ biết công kích theo bản năng.

Mắt kính tán thưởng nhìn Từ Hoành Hiên một chút, hai người vừa đánh vừa lui, phối hợp còn rất ăn ý, thành công khiến hai cái đầu lâu trẻ con bị mắc bẫy.

Nhưng đầu Lý Sâm cùng lão thái thái giống như là chịu k1ch thích, càng thêm quyết tâm cắn xé Từ Hoành Hiên và Mắt kính.

Từ Hoành Hiên lập tức nói: “Chúng ta xuống lầu đi!”

Mắt kính không rõ Từ Hoành Hiên muốn làm gì, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm với đồng đội, hắn vẫn không chút nghĩ ngợi đi theo.

Từ Hoành Hiên dẫn Mắt kính đi đến phòng bếp ở lầu một rồi đóng cửa lại, ngăn hai cái đầu kia ở bên ngoài.

Ngoài cửa vang lên tiếng “răng rắc” rợn người, như là hai cái đầu kia đang gặm cánh cửa vậy…

Cánh cửa bị hai cái đầu gặm, chỉ sợ kiên trì không được lâu.

Từ Hoành Hiên đem súng phun lửa cho Mắt kính, hắn liền vô thức nhận lấy, còn Từ Hoành Hiên thì cầm một túi bột mì.

“Tôi sẽ mở cửa, sau đó anh hãy phun lửa vào bọn chúng, nhớ là, làm xong liền vứt súng vào chúng nó rồi chạy thật nhanh!”

Từ Hoành Hiên vừa dứt lời, lập tức mở cửa ra, hai cái đầu tức tốc nhào tới.

Mắt kính đem súng nhắm ngay hai cái đầu lâu, dùng nhiệt độ cao khiến hai cái đầu trì trệ một chút. Nhưng chỉ sau một lát, chúng lại tiếp tục lao đến mà không sợ hãi ngọn lửa tí nào.

Có điều, cái Từ Hoành Hiên cần chính là lúc này.

“Ném!” Từ Hoành Hiên la lớn. Mắt kính liền hướng về phía hai cái đầu ném, đồng thời Từ Hoành Hiên cũng quăng túi bột mì ra, hai người lập tức chạy vào bếp nhào xuống đất. Trước khi nằm xuống, Từ Hoành Hiên còn đặc biệt “quan tâm” giúp chúng nó đóng cửa lại.

“Oành” – một tiếng nổ to vang lên.

Cửa phòng bếp nổ tung, sóng nhiệt lan đến gần hai người. Tuy có bị thương một chút, nhưng chỉ cần uống ít linh dược trị thương cấp thấp là được.

Hai cái đầu kia giãy dụa trong biển lửa rồi dần biến mất.

Bình thường đả kích vật lý đối với mấy thứ quỷ dị này tác dụng rất nhỏ, nhưng khi đạt tới một trình độ nhất định thì vẫn có thể tiêu diệt được bọn chúng.

Mắt kính dơ ngón tay cái với Từ Hoành Hiên, “Trâu bò thật đấy! Nhìn không ra cậu còn có chiêu hay như vậy.”

Từ Hoành Hiên cười ngượng ngùng nói: “Thực ra hồi cao trung tôi học Hoá khá ổn. Nữ thần cũng từng nói, phải lợi dụng những thứ sẵn có.”

Phó bản tạo ra đạo cụ đương nhiên là được dùng, thế nếu không có đạo cụ thì làm sao? Hoặc đạo cụ không đủ dùng thì sao đây?

Những tân nhân như Khương Tiều, đạo cụ cái gì cũng không có nên phải tận dụng hết những thứ có ích.

Hơn nữa loại bột mì này trước đó Khương Tiều đã dùng qua, chẳng phải là để cung cấp manh mối cho Từ Hoành Hiên sao?

Mắt kính sờ cái đầu ngày càng ít tóc, nhịn không được cảm thán, “Cao trung, quả nhiên là đỉnh cao tri thức.”

Những kiến thức này hắn đã sớm trả hết cho thầy cô rồi…

Cùng lúc đó, Khương Tiều và Cố Minh Châu ở chung một chỗ, lâm vào bóng tối vô hạn.

Thời điểm bị kéo vào, Khương Tiều liền đá văng Cố Minh Châu.

Trạng thái hiện tại của Cố Minh Châu yếu đến mức chịu không nổi một đạp của Khương Tiều, mà cô ta cũng không muốn dây dưa nhiều liền biến mất trong bóng tối.

Di động của Khương Tiều trong quá trình chiến đấu vừa rồi không biết rơi ở nơi nào, cô muốn chiếu sáng để nhìn chung quanh một chút cũng hết cách. Loại cảm giác chật chội giống như rơi dưới đáy giếng, cô đưa tay sờ bốn phía, nhưng đều sờ vào không khí.

Yên tĩnh, tối tăm, hiu quạnh… Hoàn cảnh như vậy, rất dễ bức điên người ta.

Rơi vào nơi này chỉ có đau khổ cùng tuyệt vọng.

– – đương nhiên, đây là một loại ảo giác, đợi đến khi cạm bẫy mất tác dụng, bọn họ liền thoát ra được.

Sau đó, Khương Tiều nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng Cố Minh Châu gào thét.

Cái bẫy này hiển nhiên không chỉ hữu dụng với con người, Cố Minh Châu vốn đã rất điên cuồng, lúc này càng như bị điên quơ quơ dao phay chém vào không khí, tựa như chém kẻ có thâm cừu đại hận với cô ta vậy.

Khương Tiều lẳng lặng nhìn cô ta nổi điên, sau đó hỏi: “Cô tự nguyện sao?”

Trong cạm bẫy phát ra âm thanh kỳ thật rất nguy hiểm, sau khi Khương Tiều ước lượng độ nguy hiểm một chút, vẫn quyết định lên tiếng.

Hiện tại Cố Minh Châu chưa chắc đã là đối thủ của cô, hơn nữa cô có chút nghi vấn cần Cố Minh Châu giải đáp, sau khi thoát khỏi phó bản này liền không còn cơ hội nữa.

Động tác Cố Minh Châu dừng lại, vậy mà cũng chậm rãi yên tĩnh trở lại, cô ta dùng chất giọng khàn khàn nói, “Đúng.”

“Vì sao?”

Tại sao phải dùng loại phương thức này?

Cô có thể tiếp xúc với Phù Lục nguyền rủa, hẳn là biết còn có nhiều phương pháp báo thù tốt hơn, tại sao phải khiến mình trở thành loại người không ra người, quỷ không ra quỷ như này.

Cố Minh Châu đột nhiên điên cuồng cười ha hả, “Bởi vì, tao cũng giống bọn họ, tao cũng có tội. Chúng tao nên ở cùng một chỗ, cha tao từng nói muốn tao có một gia đình hạnh phúc, vậy nên tao liền biến ước muốn của cha tao thành sự thật.”

Cô ta khiến cả Lý gia biến thành quái vật, vì lúc biết được chân tướng, Cố Minh Châu đã biến thành quái vật rồi: Là cô dẫn sói vào nhà, là cô hại chết cha mình, là cô tiếp tay cho Lý Sâm làm điều ác!

Cho nên, cô cũng tự trừng phạt chính mình.

Thanh âm Cố Minh Châu biến mất.

Một trận gió hướng về Khương Tiều đánh tới.

Giây tiếp theo, Khương Tiều lăn qua một bên, Cố Minh Châu túm chặt lấy một chân Khương Tiều, sau đó xoay người gắt gao siết chặt lấy cổ họng cô, “Tất cả mọi người đều có tội, thế giới này đã không thể cứu vãn, hãy gia nhập với tôi đi.”

Khương Tiều nắm chặt con dao găm, hung hăng đâm vào ngực Cố Minh Châu. Cảm giác ngạt thở ập tới, lại làm cho động tác Khương Tiều càng thêm hung ác.

Cố Minh Châu chậm rãi buông lỏng tay, vốn dĩ trọng thương đã khiến cô ta mất đi sức lực.

Khương Tiều lật người sờ đến cổ Cố Minh Châu rồi khẽ thì thầm: “Cô không có tội.”

Kẻ có tội, vĩnh viễn là những tên lòng lang dạ sói kia.

Văn Trình từng nói với cô: Đừng đem sai lầm của người khác đổ lỗi cho chính mình.

Vậy nên, Khương Tiều sống rất thoải mái. Chỉ cần không vi phạm pháp luật, nghiêm túc đối đãi tốt với bản thân mình là được.

Nếu có báo thù, cô cũng tuyệt đối không chọn cách gây tổn thương đến mình.

Khương Tiều cảm giác có thứ gì đó rơi xuống tay mình, là máu, hay là nước mắt?

Cạm bẫy đang từ từ mất đi hiệu lực, ánh sáng bên ngoài cũng dần chiếu vào.

Sau đó, Khương Tiều đột nhiên phát hiện, thân thể Cố Minh Châu toát lên một vầng sáng rồi chậm rãi trở nên trong suốt, chùm sáng kia thông qua con dao tiến vào cơ thể cô.

Khương Tiều ngơ người, “Chuyện gì vậy?”

Vầng sáng kia mang đến cảm giác rất dễ chịu, phảng phất như đang chữa lành tất cả vết thương trên người cô. Nhưng chuyện này rất không bình thường!!!

Trước khi biến mất, trên mặt Cố Minh Châu hiện lên nét kinh ngạc, sau đó cô bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, “Ra là vậy, khó trách…”

“Khó trách cái gì?”

Cách nói úp mở này khiến người ta rất đau đầu đó!

Cố Minh Châu nói: “Cô sớm đã là một phần trong chúng tôi, cho nên mới có thể cắn nuốt sức mạnh của tôi.”

Cô ta thì thào nói: “Tôi, tự nguyện hiến dâng tất cả: máu thịt, sức mạnh và cả linh hồn của tôi.”

Sau đó, Cố Minh Châu liền biến mất.

“Khoan đã, chờ một chút, cái gì gọi là một phần của các người? Tôi là nhân loại hàng thật giá thật mà?” Khương Tiều còn có rất nhiều nghi hoặc, “Còn có, kẻ cho cô Phù Lục nguyền rủa là ai?…”

Tiếc là, Cố Minh Châu đã biến mất.

Mà đồng thời, Mắt kính cùng Từ Hoành Hiên cũng lao đến, bọn họ chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng phát ra từ người Cố Minh Châu rồi biến mất, bước chân lập tức dừng lại.

Khương Tiều yếu ớt nói: “Tôi có thể giải thích.”

Cắn nuốt là cái gì, sao cảm giác cứ như năng lực của trùm phản diện vậy!

Hai mắt Từ Hoành Hiên tỏa sáng, “Nữ thần, chị thức tỉnh thiên phú á! Có lẽ là thiên phú thanh lọc! Nghe nói loại thiên phú này rất hiếm thấy! Trong phó bản khẳng định sẽ có ích rất lớn! Quả không hổ là nữ thần của em!”

Khương Tiều nhìn thoáng qua giao diện trò chơi, trước đó mục thiên phú ghi chú là【 chưa thức tỉnh 】giờ đã xuất hiện một hàng chữ mới:

Thiên phú: Cắn nuốt

____________________________________________________________

Chúc mọi người Trung thu vui vẻ 🤗 tối lo đi chơi nên đăng chương hơi muộn:> Còn một chương nữa sáng mai tớ đăng nha 😚