Chương 9: Gia đình hạnh phúc (Hoàn)

Cắn nuốt và thanh lọc không thể nói là giống nhau, nói cách khác là không có mối liên hệ giữa chúng.

Khương Tiều có chút luống cuống, không biết câu nói vừa rồi của Cố Minh Châu mang ý nghĩa gì, nhưng xem ra cũng không phải chuyện tốt.

Khương Tiều không trả lời câu hỏi của Từ Hoành Hiên mà chuyển chủ đề, “Thiên phú là gì?”

“Giống như dị năng vậy, tùy theo đặc điểm cá nhân, chúng sẽ tự thức tỉnh. Có điều thiên phú là thứ không phải ai cũng có. Cả em và Mắt kính cũng chưa. Nó có thể được thức tỉnh trong tương lai, hoặc vĩnh viễn sẽ không bao giờ thức tỉnh. Có thiên phú theo cùng, nữ thần chị trúng mánh lớn rồi! “

Giọng điệu Từ Hoành Hiên nghe có phần hâm mộ, “Nữ thần, thiên phú của chị thuộc hàng top trong số các cao thủ thiên phú! Nhưng chị là người giỏi nhất!”

Sau khi nguồn ô nhiễm bị loại bỏ vẫn còn sót một ít tàn dư, tuy ảnh hưởng nhỏ, nhưng người dân bình thường sống ở những nơi như vậy lâu dài thì giá trị tinh thần của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Một số thiên phú có ảnh hưởng tiêu cực, sức chiến đấu của cá nhân được tăng lên, nhưng đồng thời cũng dễ rơi vào tình trạng điên loạn.

Nhưng những vấn đề này, thiên phú thanh tẩy đều không có, sau khi thanh tẩy khu vực này sẽ trở nên rất sạch sẽ, thiên phú thanh tẩy sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào cho bản thân người sử dụng, thậm chí còn giúp đồng đội khôi phục một chút giá trị tinh thần, tránh cho đồng đội bị ô nhiễm…

Nói đơn giản chính là thiên phú Trời cho!

Loại thiên phú này mạnh như tên, thanh lọc là kẻ thù của ô nhiễm.

Bản thân Từ Hoành Hiên không có thiên phú gì, những tin tức cậu biết đều là dựa vào việc nghe ngóng được.

Cậu cũng chưa tận mắt nhìn thấy người chơi có thiên phú thanh lọc, mà chỉ nghe nói rằng khi sử dụng thiên phú sẽ xuất hiện một vầng sáng màu vàng.

Từ Hoành Hiên cũng không nghĩ nhiều, nhìn ánh sáng kia chắc chắn là đang thanh lọc!

Nữ thần vốn đã lợi hại, nên cô thức tỉnh được thiên phú mạnh như vậy cũng là chuyện bình thường.

Còn chuyện giúp đồng đội duy trì giá trị tinh thần gì đó, Từ Hoành Hiên cảm thấy, chỉ cần nhìn nữ thần một chút thôi là cảm xúc của cậu liền ổn định, thật tuyệt!

Còn Mắt kính thì nhìn Khương Tiều thật sâu một cái, đẩy đẩy kính, kéo lấy Từ Hoành Hiên đang lải nhải không thôi, “Được rồi, đừng nói nữa, thiên phú của mỗi người đều là bí mật, sau khi thoát khỏi phó bản cũng đừng nói với ai. Hơn nữa thiên phú của cô ấy quá nổi bật, bị nhiều người biết cũng không phải là chuyện tốt.”

Mắt kính biết nhiều về thiên phú thanh lọc hơn Từ Hoành Hiên một chút, vì hắn đã tận mắt nhìn thấy thiên phú thanh lọc – sau khi thực hiện, ánh sáng đó sẽ tiêu tan vào trong không khí, chứ không giống Khương Tiều, vầng sáng đó dường như hoàn toàn chui vào cơ thể cô.

Hơn nữa, thiên phú mới được thức tỉnh sẽ không mạnh lắm, đặc biệt là thiên phú thanh lọc, nói cách khác, đây là điểm yếu của nó.

Chỉ là mọi người đều biết về sự khan hiếm của thiên phú thanh lọc, vậy nên khi tìm được một người có loại thiên thú này, khẳng định sẽ nguyện ý dốc sức bồi dưỡng bọn họ.

Thỉnh thoảng trong phó bản sẽ gặp phải thiên phú giả, ngoại trừ vài người chơi, còn lại đều sẽ chi một số tiền lớn để được bảo vệ mạng sống.

Nhưng Khương Tiều vừa thức tỉnh đã đem Cố Minh Châu “thanh lọc” sạch sẽ, dù Cố Minh Châu đang trong trạng thái yếu ớt cũng quá không hợp lý.

Cho nên, Mắt kính chỉ nói “Cô có thiên phú đặc biệt”, mà không nói thiên phú của Khương Tiều là thanh lọc.

Từ Hoành Hiên không nghĩ tới ý tứ sâu xa trong lời nói của Mắt kính, liên tục gật đầu, dùng tay làm động tác khóa miệng, “Nữ thần, chị yên tâm, em nhất định sẽ không ra ngoài nói bậy.”

Cậu có chung bí mật với nữ thần! Nhận thức này khiến Từ Hoành Hiên rất hưng phấn.

Còn Mắt kính? Mặc kệ, nói chung bí mật này là của hai người bọn họ, Mắt kính không quan trọng. Từ Hoành Hiên vô tình nghĩ.

Khương Tiều chú ý đến ánh mắt của Mắt kính, nhưng không nói gì, hắn là người thông minh, hơn nữa lại không thích nhiều lời, nên bây giờ cũng không cần giải thích làm gì.

Cạm bẫy hoàn toàn mất đi hiệu lực, đồng thời giao diện trò chơi cũng đưa ra lời nhắc nhở:

Phó bản “Gia đình hạnh phúc” đã hoàn thành.

Sau năm phút, Mắt kính cùng Từ Hoành Hiên sẽ được truyền tống trở về, đối với người chơi như Khương Tiều là tự mình đi vào, đương nhiên có thể ra ngoài bình thường mà không có giới hạn thời gian.

Khương Tiều bị ngọn lửa ở tầng một làm cho kinh ngạc, Từ Hoành Hiên liền đem biện pháp lúc trước giải thích sơ qua rồi nhỏ giọng nói, “Hiệu quả rất tốt, nhưng hậu quả để lại thì có chút lớn…”

Bọn họ đã cố gắng dập tắt đám lửa bằng bình chữa cháy, nhưng tác dụng không lớn, xem ra cũng chỉ có thể đợi đến khi phó bản đóng lại, hàng xóm xung quanh phát hiện ra đám cháy nhất định sẽ gọi cứu hỏa tới.

Khương Tiều:…

Chắc cô nên mừng vì phó bản này kết thúc nhanh, nếu không Cố Minh Châu chưa giết được cô thì đồng đội đã hố cô chết trước.

Mắt kính nói với Khương Tiều và Từ Hoành Hiên: “Tôi tên Lâm Thâm, rất vui vì được gặp hai người.”

Trong lần giới thiệu trước, Mắt kính không nói tên mà chỉ báo một cái danh.

Là đồng đội trong phó bản cũng là duyên phận, tuy chỉ là bèo nước gặp nhau, muốn nói rằng tin nhau, Mắt kính khẳng định không tin, trong phó bản việc bán đồng đội không hiếm thấy, còn không bằng ngay từ đầu tự tạo khoảng cách với bọn họ, thể hiện rõ: Có thể hợp tác thì hợp tác, nếu không thì cũng đừng giết hại lẫn nhau.

Nhưng mà, trong quá trình hợp tác, cả Từ Hoành Hiên và Khương Tiều đều dựa vào chính mình, lại chưa từng hãm hại đồng đội nên hắn cũng có ý định kết giao bạn bè với hai người họ, đương nhiên sẽ không giấu diếm tên thật nữa.

Khương Tiều cũng trao đổi thông tin liên lạc với họ – để sống sót trong phó bản, việc biết thêm hai người chơi đáng tin cậy sẽ không có hại, hơn nữa còn có thể trao đổi thêm tin tức và kinh nghiệm vượt phó bản…

Trong phó bản mặc dù Khương Tiều là người dẫn dắt cả đội nhưng vẫn rất bảo thủ với suy nghĩ “Tôi là một tân nhân” này.

Cô không hiểu nhiều thứ liên quan đến phó bản, thông tin trên mạng thì thật thật giả giả, khó lòng mà phân biệt.

Có thể quen biết Từ Hoành Hiên và Lâm Thâm, Khương Tiều cảm thấy mình đã rất may mắn.

Trao đổi thông tin liên lạc xong cũng mất gần 5 phút, Từ Hoành Hiên và Lâm Thâm đều nhất trí đem con dao phay do Cố Minh Châu để lại cho Khương Tiều, sau đó liền biến mất.

Dao phay là một đạo cụ, trừ cái này ra, sau khi phó bản kết thúc trò chơi cũng tổng kết biểu hiện trong phó bản vừa rồi để đưa ra phần thưởng tương ứng.

Nhưng mà, hiện tại Khương Tiều không có ý định kiểm tra thu hoạch của mình, vì bên ngoài đã gọi đội cứu hỏa tới, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây.

An ninh 24 giờ trong tiểu khu này thực sự rất tốt, cảnh sát đã được gọi ngay khi họ nhìn thấy đám cháy, có người còn đến dập lửa.

Nếu cô bị chụp ảnh tại hiện trường vụ cháy, hơn nữa còn là trong nhà người khác, trên mạng khó tránh khỏi sẽ có một trận sóng gió ập tới.

Khương Tiều thậm chí còn nghĩ thay tiêu đề cho những paparazzi* kia:

# Bất ngờ! Một nữ diễn viên nổi tiếng phá hoại gia đình người khác, xuất hiện bên một doanh nhân giàu có vào đêm khuya… #

# Tài nguyên của nữ diễn viên bình hoa được tiết lộ #

# Nguyên nhân vụ cháy biệt thự vào đêm khuya có liên quan đến cô ấy #

Nhưng điều khiến Khương Tiều kiêng kị nhất là bí mật đằng sau sự việc của Cố Minh Châu: Có kẻ đang để mắt đến Cố Minh Châu và Lý Sâm, nếu vậy bọn họ chắc chắn sẽ biết thân phận người chơi của cô rồi phái người theo dõi.

Mặc kệ kẻ đứng đằng sau Lý Sâm hãm hại Cố Minh Châu là ai, nhưng tám chín phần cũng không tốt lành gì.

Khương Tiều không muốn bại lộ thân phận của mình cho những người này biết.

Cô nhặt chiếc di động đã bị vỡ màn hình, gọi cho người đại diện Trần Vân, chưa đến một giây người bên kia đã nhận.

Trần Vân bình tĩnh nói: “Tôi ở bên ngoài biệt thự đánh lạc hướng bọn họ, tranh thủ lúc đó cô hãy thoát ra.”

Giống như đã chuẩn bị sẵn…

Không còn cách nào khác, các nghệ sĩ Trần Vân quản lí, ai cũng không khiến cô bớt lo được.

Lúc Khương Tiều đến biệt thự số 4 mãi mà vẫn chưa ra, Trần Vân đã cảm thấy không ổn, sau đó liền tới xem xét thử, nhưng nơi đó đã hình thành phó bản, giống như có một tầng kết giới vô hình ngăn người ngoài bước vào.

Cuối cùng, cô chỉ có thể mua một cái kính viễn vọng đặt ở biệt thự số 7 rồi quan sát tình hình của khu 4, khi nhân viên bảo vệ phát hiện biệt thự số 4 đang bốc cháy, Trần Vân cũng phát hiện, hơn nữa còn làm tốt công tác phối hợp chuẩn bị.

# Bàn về người đại diện tự mình tu dưỡng #

Khương Tiều an toàn thoát khỏi đám đông, trở về biệt thự của mình.

Một lúc sau, Trần Vân cùng đám người nhiệt tình “dập lửa” cũng quay trở lại.

Khương Tiều ngoan ngoãn dâng khăn lên, “Chị Trần vất vả rồi, thật không hổ danh là người đại diện đáng tin cậy nhất giới giải trí.”

Trần Vân: “… Đừng có trốn tránh, cô có biết một mình vào đó nguy hiểm như thế nào không? Nếu có chuyện gì xảy ra với cô thì sao? Đến lúc đó tôi làm sao ăn nói với…”

Trần Vân chợt nhớ đến mối quan hệ phức tạp giữa Khương Tiều và gia đình cô, nên cũng không nói nữa.

Sắc mặt của Khương Tiều vẫn bình thường, như không quan tâm tới Trần Vân nói gì, nhưng cô biết rất rõ đôi khi biểu cảm không thay đổi không có nghĩa là không để ý.

Khương Tiều không muốn nhắc tới chuyện gia đình, nói: “Em thật sự chỉ muốn đi xem một chút! Ai ngờ phó bản lại đột nhiên xuất hiện!”

Hơn nữa còn là phó bản có chỉ số ô nhiễm vượt quá 500!

Lúc đó, nghe thấy tiếng chuông báo động, cô đã muốn chạy, nhưng vẫn không bằng tốc độ hình thành của phó bản.

Trần Vân không còn gì để nói với Khương Tiều, chỉ có thể nói: “Cả đêm qua chắc cô chưa được nghỉ ngơi, mau đi ngủ một lát đi. Tôi ra ngoài xem có ảnh hay tin tức gì của cô bị rò rỉ hay không.”

Khương Tiều hấp thu sức mạnh của Cố Minh Châu liền không hề cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về phòng ngủ, bắt đầu sửa sang lại tin tức thu thập được trong phó bản này.

Ngoài hai đạo cụ [Dao găm đẫm máu] và [Dao phay] do cô kiếm được, sau khi phó bản kết thúc, cô còn nhận được 5 lọ linh dược trị thương cấp thấp, một lọ thuốc phục hồi tinh thần cấp thấp (giá trị tinh thần +5), một bùa hộ mệnh trung cấp (có thể cố định mục tiêu trong một phút, nếu mục tiêu quá mạnh, thời gian sẽ bị rút ngắn).

Trên thực tế, lần thu hoạch này đã khá tốt rồi, tỷ lệ nhận được linh dược tinh thần rất thấp, đây là nguyên nhân vì sao người chơi lại muốn có nó như vậy.

Nhưng Khương Tiều cầm thứ này cũng vô dụng nên không đành lòng lẩm bẩm, so với dao găm và dao phay mà cô có được trong phó bản, hiển nhiên là phần thưởng này có chút keo kiệt.

Keo kiệt không có gì sai, lại không thể thay đổi phần thưởng, cô liền cất lọ linh dược vào kho hàng trước, đợi đến phó bản tiếp theo sẽ đem nó đi đổi lấy đạo cụ tốt hơn.

Đạo cụ có thể cất vào kho, trong hiện thực cũng có thể sử dụng, nhưng đồ vật thông thường không thể đưa vào kho trò chơi, trừ khi chúng được mang theo bên mình.

Khương Tiều cất đạo cụ, bắt đầu nghiên cứu những thay đổi trên cơ thể mình.

Do tập luyện và khiêu vũ nhiều năm nên thể lực của Khương Tiều rất tốt, độ dẻo dai cũng không tồi, nhưng nhảy cao từ ba đến năm mét là chuyện không thể nào.

Cô thử tung một quyền, cú đấm rất dữ dội và đầy uy lực, đó là điều mà trước đây cô không làm được.

Với trình độ này, có tham gia thế vận hội Olympic cũng còn kịp.

Nghe nói sau mỗi phó bản, cơ thể người chơi sẽ được nâng cấp đến một mức độ nhất định, nhưng nhìn Mắt kính và Từ Hoành Hiên đã trải qua nhiều phó bản liền biết, tuyệt đối không thể nghịch thiên bằng Khương Tiều.

Nguyên nhân, cũng chỉ có thể là do cắn nuốt lực lượng của Cố Minh Châu.

Cố Minh Châu còn lưu lại một tia ký ức cho Khương Tiều.

Hai tuần trước, khi Cố Minh Châu đang ở nhà, một người bí ẩn hoàn toàn giấu mặt trong bộ quần áo quá khổ đến nói cho Cố Minh Châu biết sự thật về cái chết của cha cô, hơn nữa còn đem Phù Lục nguyền rủa giao cho cô.

Cố Minh Châu không biết người đó là ai, nhưng cô nhìn thấy trên cổ tay trái người đó có một hoa văn tinh xảo.

Hoa văn ấy như in sâu vào tâm trí khiến cô không thể nào quên được.

Khương Tiều cũng thấy rõ hình thù của hoa văn đó trong trí nhớ Cố Minh Châu.

Cô âm thầm ghi nhớ lại, sau đó mở khung chat ra nói chuyện với Lâm Thâm, “Khụ, Lâm Thâm, kiến thức của anh sâu rộng hơn tôi, không biết là anh đã từng nghe qua loại thiên phú tên là “cắn nuốt” chưa?”

Lâm Thâm nhanh chóng trả lời: “Cắn nuốt là một kỹ năng đặc biệt của sinh vật dị hóa. Bản năng của chúng chính là săn mồi, rồi cắn nuốt, như vậy sẽ khiến chúng trở nên mạnh mẽ hơn. Giống như Cố Minh Châu cắn nuốt bốn người Lý gia để hấp thu sức mạnh vậy. Có điều tôi chưa từng nghe con người cũng sẽ thức tỉnh loại thiên phú này.”

Khương Tiều:…

Cho nên, mình thực sự thuộc phe phản diện?

Khương Tiều dám khẳng định, Lâm Thâm đã sớm nghi ngờ mình, câu hỏi vừa rồi cũng khiến Lâm Thâm nhìn ra điểm bất thường: Cô thức tỉnh một loại thiên phú mà người bình thường không nên thức tỉnh.

Nhưng Khương Tiều cũng hết cách, trước mắt Lâm Thâm vẫn là đối tượng tư vấn tốt nhất.

Mà cô phải làm sao để hắn không đem chuyện này nói ra ngoài?

Khương Tiều suy nghĩ câu trả lời dựa trên lập trường là một nhân vật phản diện.

Không ngờ Lâm Thâm đã sớm nhắn lại: Từ Hoành Hiên nói thiên phú của cô là thanh lọc, chúc mừng cô, lúc đó tôi cũng không để ý kĩ, sau này tôi sẽ cẩn thận, thiên phú quá “đặc biệt” cũng dễ mang đến phiền phức.

Hay là nói, tôi cái gì cũng không biết, Từ Hoành Hiên nói là thanh lọc, vậy chính là thanh lọc.

Giao tiếp với người thông minh quả thật không cần lo lắng, Khương Tiều trầm mặc một lát, gõ: Cám ơn, tôi nợ anh một ân tình.

Lâm Thâm: Không có gì.

Khương Tiều: Ý tôi là, trong phó bản, anh đã cho tôi sợi dây thừng và linh dược trị thương.

Lâm Thâm:…

Lâm Thâm nhìn di động, không có tin nhắn mới. Hắn gỡ kính xuống, ấn vào giữa hai lông mày: Cắn nuốt và thanh lọc là cái gì, quan trọng sao?

Không, quan trọng là người sử dụng…

________________________________________________

aparazzi*: chỉ những người thường rình mò để săn ảnh người nổi tiếng.