Chương 4: Tôi có thể nghe không?

Edit by Đào Không Sợ Ma.

[ Aiya, làm sao mà Dung Thanh Thanh lại có gan ghét bỏ Cố Ảnh Đế chậm chạp? Cô ấy không mang theo thứ gì, tất cả hành lý đều để cho Cố Ảnh Đế mang .]

[Mỗi ngày một câu hỏi, khi nào diễn viên Cố với Dung Thanh Thanh ly hôn? ]

[ Dung Thanh Thanh dùng thủ đoạn gì để cưới Cố Ảnh Đế? Nếu tôi và Cố Ảnh Đế kết hôn, tôi sẽ chiều anh ấy lên trời, nhưng Dung Thanh Thanh lại dám coi thường Cố Ảnh Đế. ]

Lời nói của Dung Thanh Thanh trực tiếp khơi dậy sự bất mãn của người đối diện. Vốn dĩ, Cố Thạc và Dung Thanh Thanh có địa vị không cùng đẳng cấp trong giới, Dung Thanh Thanh lại không nổi tiếng.

Ba nhóm khách còn lại cũng giả vờ thản nhiên, tập trung sự chú ý vào Dung Thanh Thanh và Cố Thạc.

Thành Du đã từng gặp Dung Thanh Thanh trên phim trường trước đây, Dung Thanh Thanh lúc đó rất kiêu ngạo và có vẻ khó hòa hợp.

Vào lúc này, Dung Thanh Thanh chủ động xoay người, sải bước đi về phía Cố Thạc, cô một tay chộp lấy chiếc ba lô khổng lồ trong tay Cố Thạc, xách lên một cách dễ dàng: “Ai cũng nói tôi khỏe hơn anh ,anh vẫn không tin.”

Dung Thanh Thanh dễ dàng mang chiếc ba lô lớn lên dốc trong một hoặc hai bước và xếp hành lý lại với nhau mà không cần tốn nhiều sức.

Toàn bộ quá trình được thực hiện trong một lần, Cố Thạc thậm chí không có phản ứng, anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nhịp thở không hề thay đổi của vợ mình, trong mắt có chút lóe lên.

Cố Thạc: “…”

Dung Thanh Thanh gần đây đã trở nên rất kỳ lạ và khó đoán.

Nhìn cái hành lý khổng lồ trước mặt Dung Thanh Thanh, nó to đến mức gần bằng trọng lượng của một người trưởng thành, làm sao Dung Thanh Thanh có thể mang nó dễ dàng như vậy?

Sau khi mọi người đến nơi, tổ tiết mục chính thức bắt đầu công bố thể lệ.

“Mọi người đều lấy mọi thứ trong vali ra trừ quần áo .”

“Hả ?”

Các vị khách đều đồng thanh kinh ngạc, chuẩn bị lâu như vậy, những thứ muốn mang theo đều vô dụng.

Cố Thạc cũng nhìn về phía đạo diễn, anh cùng Khương Thanh Vân đã chuẩn bị đủ vật dụng cần thiết để sống ở nơi hoang dã mà hiện tại không thể mang theo nữa , anh đã gây ra nghiệp gì để bây giờ phải chịu thế này.

“Địa điểm chúng ta sắp đến lần này là một hòn đảo nhỏ ở phía nam Thái Bình Dương. Sau khi lên đảo, bốn đội cần tìm địa điểm do tổ chương trình chỉ định trên đảo. Chúng tôi sẽ cung cấp một chiếc ba lô, trong đó có những vật dụng cơ bản, thiết bị sinh tồn, hộp sơ cứu. Nhưng ,ngoại trừ thức ăn trong ngày đầu tiên, mọi người cần tự tìm thức ăn và nơi ở trong thời gian còn lại “.

“Mọi người cần chú ý đến các điểm nhiệm vụ mà tổ chương trình đặt trên đường đi. Các điểm nhiệm vụ sẽ có bản đồ dẫn đường cho các bạn tiến về phía trước và các nguồn cung cấp thực phẩm cần thiết. Tôi hy vọng rằng trong quá trình này nếu vợ chồng các bạn gặp phải vấn đề gì thì có thể cùng nhau hợp tác để vượt qua chúng.”

[Ôi , thể lệ có thật nghiêm túc. Có vẻ thú vị.]

[Chỉ có thức ăn cho ngày đầu tiên thôi à? Nếu họ không tìm được thức ăn thì sao? Điều này thực sự có thể diễn ra? ]

[Có phải tôi là người duy nhất vẫn còn sốc khi thấy Dung Thanh Thanh mạnh như vậy không? ]

[Thật là, chương trình tạp kỹ này thú vị quá, tôi sẽ theo dõi! ! ]

[ Đây thực sự là một cuộc sinh tồn khó khăn ở nơi hoang dã, ngoài quần áo ra thì không thể mang theo thứ gì khác, quá khủng bố rồi. ]

Ngay khi quy định của chương trình được đưa ra, không chỉ khách mời cũng cảm thấy khó khăn mà ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy khó. Nhưng ngay khi quy định được đưa ra, số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tăng lên.

Sau khi nhìn qua số lượng người xem, đạo diễn nghiến răng nghiến lợi, không để ý đến tiếng kêu cứu của khách mời, tiếp tục đọc kịch bản.

“Toàn bộ quá trình sẽ không có ê-kíp chương trình theo dõi, việc này sẽ dùng camera siêu nhỏ để theo dõi và quay phim. Các khách mời cần phải sống sót nhưng vẫn đảm bảo an toàn cho bản thân. Trước khi khởi hành, ê-kíp chương trình sẽ lập hợp đồng và yêu cầu chữ ký của từng vị khách, sau đó các bạn có thể tự lấy đồ dùng của mình.”

Tổ chương trình đã phát những vật dụng cần thiết cho từng khách mời, sau khi nhận được vật dụng, mọi người liền kiểm tra thiết bị của mình.

Trần Thần là người duy nhất có vẻ miễn cưỡng.

Ngay từ đầu, các khách mời khác ít nhiều đã trao đổi những câu nói vui vẻ để làm không khí nhẹ nhàng hơn.

Sau khi Thành Du và Quý Khắc trò chuyện xong với Tô Vi và Vương Gia Vĩ, họ muốn trò chuyện với những vị khách khác.

Về phần Cố Thạc và Dung Thanh Thanh, một người có địa vị quá cao, người còn lại không có danh tiếng tốt trong ngành, nếu tùy tiện bắt chuyện, rất có thể sẽ gặp rắc rối.

Thành Du và Quý Khắc quay đầu về phía nhóm Trần Thần và Lâm Uyển Như, nhưng Trần Thần thờ ơ gật đầu và không có ý định giao tiếp với họ nhiều hơn. Lâm Vãn Như ở một bên mở miệng định nói gì đó, lại bị Trần Thần một tay kéo cô lại: “Vợ à, em ổn chứ?”

Lâm Vãn Như sửng sốt một chút, sau đó ngượng ngùng cười: “Mọi thứ đều đã ổn.”

Cô lắc đầu, chuyên tâm vào trang bị của mình, dù sao show này rất quan trọng với họ, lần này cô và Quý Khắc tham gia là để thu hút người hâm mộ cho Quý Khắc.

Thành Du suy nghĩ một chút, quay đầu lại,lại nhìn thấy Dung Thanh Thanh.

Sau khi tận thế trở về, tâm trạng của Dung Thanh Thanh mỗi ngày đều rất tốt, đôi mắt đào hoa của cô bây giờ khiến mọi người bật cười, chưa kể Thành Du trông rất dễ nhìn, khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, đôi mắt ngấn nước, giống như bầu trời đêm lấp lánh những vì sao.

Người đẹp thì ai mà không yêu cho được!

Dung Thanh Thanh nháy mắt một cách thân thiện và hòa đồng : “Xin hãy chăm sóc tôi trong chương trình. Nếu nhóm cô Thành muốn thành lập liên minh, có thể ưu tiên cho tôi.”

Trong một chương trình như thế này, liên minh là điều cơ bản. Dù sao sức lực của hai người cũng yếu một chút, lửa bùng lên khi mọi người thêm củi vào. Đây là một nguyên tắc thiết thực trong thời kỳ mạt thế và hiện tại cũng vậy.

Hơn nữa, trong cốt truyện do hệ thống đưa ra, Thành Du tựa hồ là một nữ nhân vật phụ quan trọng, thường xuyên đối đầu với Dung Nguyệt Nguyệt trong sách.

Thành Du đã nổi tiếng từ nhỏ, hát hay, nhảy giỏi và diễn xuất tốt, có sức ảnh hưởng lớn trong giới, là đối thủ quan trọng để Dung Nguyệt Nguyệt trở thành người đầu tiên trong làng giải trí.

Hai người không ưa nhau, nhưng Thành Du sẽ không bao giờ làm những điều khiến chính mình chịu thiệt, mỗi một hành động của Dung Nguyệt Nguyệt cũng không thể gây ra tổn hại gì nhiều cho Thành Du.

Điều duy nhất cô làm là công khai mối quan hệ của mình với Quý Khắc, người đang được chú ý vào thời điểm đó, và cô đã đánh mất một làn sóng fan bạn trai.

Nhưng Thành Du không phải là người dễ coi thường, sau đó giáng một đòn nặng nề vào Dung Nguyệt Nguyệt, lợi dụng mối quan hệ của mình để cướp đi sự chứng thực mà Dung Nguyệt Nguyệt có vào thời điểm đó.

Thành Du vốn tưởng rằng Dung Thanh Thanh sẽ giống như trước đây, nhưng cô lại tỏ ra tử tế trước?

Điều này khiến Thành Du sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt chân thành của Dung Thanh Thanh, cô kỳ quái mở miệng: “Được.”

***

Bên kia Cố Thạc mở túi ra, vô tình cau mày.

Những vật dụng khác không có vấn đề gì, nhưng chỉ có một cái lều, điều này có nghĩa là hắn và Dung Thanh Thanh phải ngủ cùng nhau.

Cố Thạc nhìn Dung Thanh Thanh đang sắp xếp trang bị, xoa xoa trán, tất cả đều là do anh nhất thời mềm lòng mà ra.

Anh liếc nhìn Dung Thanh Thanh và thấy cô đang cười, xem ra tâm trạng không tệ. Cố Thạc nghĩ thầm, ngủ chung lều thì làm sao, hắn lập tức bỏ qua cảm giác khác lạ trong lòng, tập trung sắp xếp đồ.

Sau đó mọi người phát hiện ra màn hình vốn là của phòng phát sóng trực tiếp được chia làm bốn, tên của từng nhóm khách mời lần lượt được đánh dấu, khán giả có thể bấm vào phòng phát sóng trực tiếp của nhóm mà mình muốn xem.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, mọi người lên trực thăng và chuẩn bị đến điểm dừng đầu tiên của chương trình.

Sau khi bay gần năm tiếng, chiếc trực thăng bay lượn ở độ cao thích hợp, trước mặt xuất hiện một hòn đảo ven biển xanh tươi.

Khi họ đến đảo hoang thì đã là buổi chiều, sóng vỗ vào bãi cát vàng mềm mại, nắng vàng rực ánh xuống mặt biển một màu vàng rực mờ ảo.

Trực thăng không đỗ thẳng trên bãi biển mà để du khách lựa chọn nhảy xuống.

Tổ chương trình đã tính toán độ cao, nhảy thế này không có vấn đề gì, đồng thời điều này cũng có thể phản ánh tính chân thực của chương trình.

Vương Gia Vĩ là người lớn tuổi nhất, giơ tay đầu tiên: ” Vợ à, anh nhảy xuống trước, anh sẽ đón em bên dưới.”

Tô Vi theo sau và nhảy xuống.

Bây giờ đã có người chủ động, những người khác sẽ trở nên táo bạo hơn.

Cặp thứ hai nhảy xuống là Thành Du và Quý Khắc, theo sau là Cố Thạc và Dung Thanh Thanh.

Cố Thạc đã nhảy xuống trước, theo sát là Dung Thanh Thanh nhìn một cái, chuẩn bị nhảy xuống.

Giọng nói bất định của Lâm Uyển Như không ngừng vang lên từ phía sau: ” Chồng ơi, em sợ.”

Chân và tai của Dung Thanh Thanh giật giật, nhưng đây không phải việc của cô, cô kiểm tra túi quần của mình, phát hiện tất cả đều có khóa kéo, cô tiến về phía trước hai bước, chuẩn bị nhảy xuống cùng Cố Thạc.

Trần Thần liếc nhìn bóng dáng Dung Thanh Thanh chuẩn bị nhảy xuống, sau khi Dung Thanh Thanh nhảy xuống, ngoại trừ phi công, trên trực thăng chỉ còn lại anh và Lâm Uyển Như.

Lúc này Trần Thần không còn lạnh lùng như trước nữa: ” Vợ à, sợ hãi là bản chất của con người, có thể có liên quan đến em và tâm trạng gần đây của em, anh phát hiện em đã hơn một tháng không thể làm việc nhà. Bằng không chúng ta cùng bàn bạc, bảo tổ chương trình rút lui, bây giờ rút lui cũng chưa muộn.”

Trần Thần nhìn Lâm Uyển Như bằng ánh mắt rất trìu mến và những lời anh nói dường như là vì lợi ích của Lâm Uyển Như

Lâm Uyển Như nghiến răng nghiến lợi,ban đầu cô đồng ý tham gia chương trình này vì muốn quay trở lại làng giải trí, khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao, cô kết hôn với Trần Thần và rơi vào tình yêu ngọt ngào.

Sau khi kết hôn, Trần Thần nói cô là công chúa anh ấy muốn được ôm cô trong lòng bàn tay, nói: “Tại sao công chúa lại cần phải ra ngoài kiếm tiền? Công chúa chỉ cần ở nhà hưởng thụ hạnh phúc thôi.”

Lúc đó Lâm Uyển Như không hề suy nghĩ mà đồng ý lấy Trần Thần ở nhà làm nội trợ. Tuy nhiên, ba năm sau, Lâm Uyển Như phát hiện cô không hài lòng với cuộc sống hiện tại, từng có lần cố gắng yêu cầu Trần Thần cho mình quay lại đóng phim.

Mặc dù Trần Thần nói rằng anh ấy sẽ đồng ý nhưng anh ấy chưa bao giờ đồng ý.

Kể từ khi biết Lâm Vãn Như lén lút ký hợp đồng show tạp kỹ, Trần Thần cùng Lâm Vãn Như cãi nhau lớn, nhưng nhanh chóng xin lỗi.

Khoản bồi thường thiệt hại cao này đã buộc Trần Thần phải đồng ý cho Lâm Uyển Như tham gia chương trình, nhưng nếu Lâm Uyển Như từ bỏ vào lúc này, anh ta có thể nghiến răng chịu đựng những khoản bồi thường được thanh lý.

“Vợ à, anh làm gì cũng nói với em, nhưng em xem, bây giờ em mới là người có lỗi.” Trần Thần nghiêm túc nói.

Lâm Uyển Như mím môi, cảm thấy có chút hụt hẫng.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu: “Chồng à, anh có nghĩ rằng em làm việc gì cũng không bao giờ thành công không?”

Lâm Uyển Như nhìn phía dưới biển, ánh mắt có chút né tránh.

Cao như vậy, cô thực sự có thể nhảy được sao? Điều này có thực sự tốt không?

Trần Thần nhận được câu trả lời mà mình muốn nghe, liền cười nhìn Lâm Uyển Như có vẻ dịu dàng hơn: “Không sao đâu, dù gì em cũng ở nhà suốt mấy năm, đối với em nhảy không được cũng là chuyện bình thường.”

Nghe được Trần Thần lời nói, Lâm Uyển Như càng nhíu mày.

Đúng vậy, cô vô dụng như vậy, thất bại là chuyện bình thường.

Dung Thanh Thanh đang định nhảy: Đợi đã, cô đang nghe cái gì đây? Lời nói không có gì sai trái, nhưng tại sao nghe lại có vẻ khó xử như vậy?

Lúc này anh ta không phải nên động viên vợ mình sao?

Dung Thanh Thanh xoay một vòng giữa không trung rồi thu lại.

Khi hai người ôm nhau, Trần Thần mới ý thức được Dung Thanh Thanh còn chưa nhảy xuống, lông mày giật giật.

“Cố thiếu phu nhân, sao cô còn ở đây!”

Dung Thanh Thanh chớp chớp mắt, “Tôi nghĩ vợ anh đang sợ đúng không?”

Cô quay sang Lâm Uyển Như, người đang chuẩn bị về nhà cùng Trần Thần: “Tôi cũng sợ, vì vậy hai chúng ta nên làm bạn đồng hành.”

Hết chương 4.

_______+-+________

Tác giả có lời muốn nói:

Cố ảnh đế: Ta là quân tử, dù có ngủ trong lều cũng nhất định sẽ không làm gì Dung Thanh Thanh.

Sau đó, đi nằm bên cạnh cô.

———_——–

Tớ chỉ muốn nói là :

Đừng nghe lời thằng nào bảo lấy anh đi anh nuôi nhé , mồm điêu đấy , ít ra bản thân cũng phải có nguồn thu nhập để khi mà li hôn thì còn tự sống được không thì có mấy công việc như cầm mũ bảo hiểm đứng ngoài đường hoặc vô mấy nơi trá hình làm á.