Chương 12: Đào tẩu bất thành (p.2)

Đường Châu chỉ cười không nói, đặt ngọc hồ lô trên bàn, thong thả thắt đai lưng, mặc trung y, cuối cùng khoác vào ngoại bào.

Nhan Đàm sóng mắt lăn tăn, miệng cười mỉm chi: “Bôn ba tứ xứ cả ngày nhất
định mệt lắm phải không? Có muốn ta giúp ngươi đấm đấm chân, xoa bóp vai chút không?”

Đường Châu quay đầu ném cho nàng cái nhìn tẻ nhạt.

“Ngươi thả ta ra ngoài đi, ta đảm bảo sẽ không bỏ trốn. Hơn nữa cho dù ta có
bỏ trốn thì nhất định cũng sẽ bị ngươi tóm về, việc đần độn như vậy ta
cũng không thèm làm đâu.” Phải từng bước từng bước một mà tiến, trước
mắt phải ra khỏi ngọc hồ lô cái đã, có vậy nàng mới dễ bề tùy cơ ứng
biến. Cả ngày bị nhốt ở nơi tăm tối không thấy ánh sáng mặt trời như
vậy, chả trách cách gì cũng nghĩ không ra.

“Ngươi là đang… câu
nhử ta đấy hả?” Hắn nhếch mép cười, chậm rãi nhả từng chữ một, “Trước
đây có ả hồ yêu cũng đã từng dùng chiêu này, ngươi có muốn biết kết cục
của ả là thế nào không?”

Nhan Đàm nghe cái điệu bộ nói chuyện của hắn, chỉ cảm thấy gió rít bên tai, toàn thân lạnh cóng, không nhịn được run cầm cập: “Không muốn không muốn, ta một chút cũng không muốn biết.”

Trên thực tế mà nói, muốn rời khỏi ngọc hồ lô thì trước tiên cũng phải bảo
toàn mạng sống cho nàng cái đã, nếu như kết cục chỉ còn một sợi tơ phách lượn lờ bay ra thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Đường Châu
vươn tay nhấc chiếc pháp khí, dùng nút bấc chặn vào lỗ trống ở miệng hồ
lô: “Nếu ngươi thật sự thông minh thì nên thành khẩn an phận một chút,
đừng có mà nảy ra quỷ kế gì, như vậy mới có thể sống lâu thêm được vài
ngày, lúc chết cũng được nhanh gọn một chút.”

Trước mắt lại quay về một mảng tối đen như cũ.

Nhan Đàm nghĩ ngợi một thoáng rồi cất tiếng hỏi: “Hồ yêu đó dung mạo xinh đẹp lắm hả?”

Đường Châu không cần suy nghĩ đáp ngay: “So với ngươi thì còn đẹp chán.”

Nàng liền lên giọng công kích: “Có mỹ nhân như thế dâng đến tận miệng mà
ngươi còn không động lòng, ngươi rốt cuộc có phải đàn ông không vậy?”

Ước chừng qua được khoảng ba canh giờ, Nhan Đàm mơ hồ nghe thấy có tiếng
xôn xao bên ngoài. Bây giờ đang lúc đêm khuya thanh vắng, sao lại có
người nửa đêm ra ngoài chạy loạn vậy nhỉ? Nàng vội dán mình vào vách hồ
lô, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hình như có người đang đi
lại trong phòng, hơn nữa tuyệt nhiên không phải chỉ có một người.

Mấy người này bước đi khệnh khạng, tiếng nện chân vào sàn nhà nghe rõ mồn
một, hoàn toàn trái ngược với Đường Châu, khi đi đường bước chân nhẹ
nhàng thanh thoát, dường như chạm đất cũng không phát ra tiếng động.

Một ý nghĩ bay ngang qua đầu, khóe miệng Nhan Đàm hiện lên nét cười: Cuối
cùng thời cơ thoát thân cũng đã đến. Nếu nàng đoán không nhầm thì khách
điếm mà Đường Châu đã thuê chắc chắn là một căn hắc điếm, vả lại trong
cơm canh trà nước hắn đã dùng trước đó nhất định đã bỏ mê dược, thế nên
bây giờ hắn mới ngủ say đến vậy, có kẻ đột nhập vào phòng cũng chẳng mảy may hay biết.

Nàng còn cứ tưởng Đường Châu thông minh nhường nào, thực ra bất quá cũng chỉ có vậy.

Thình lình đất trời xoay chuyển, Nhan Đàm ngã lăn ra, trượt sang phía còn lại của chiếc hồ lô. Bên ngoài vang lên một giọng khàn khàn: “Cái này là
làm bằng ngọc thạch đấy, không biết đáng giá bao nhiêu ngân lượng?” Một
kẻ khác tiếp lời: “Nhìn quang trạch đẹp như vậy, ngươi mở nút bấc ra xem thử xem, nói không chừng bên trong còn chứa bảo bối gì nữa cũng nên!”

Nhan Đàm cười khẽ, bụng bảo dạ ngươi mau mau mở ra đi, như thế ta cũng có thể nhanh chóng thoát thân.

Đột nhiên hồ lô bị lộn ngược lại, cả người Nhan Đàm rơi vào trạng thái phi
trọng lực, chui tọt khỏi miệng hồ lô rớt thẳng ra ngoài. Chỉ thấy khói
xanh cuộn dải uốn lượn, nàng khẽ xoay người một vòng, hai ống tay áo
được trải phẳng ra. Nhan Đàm giơ tay vấn nhẹ suối tóc đen dài, quay đầu
lại nhìn về phía giường, tên thiên sư kia quả nhiên vẫn còn ngủ say như
chết.

Ba kẻ ở phía sau kia miệng há hốc mắt trợn tròn, mãi một
lúc sau từ cổ họng mới bật ra được một câu: “Mẹ nó, có yêu quái!” Liền
sau đó bước thấp bước cao loạng choạng tông cửa bỏ chạy.

Nhan Đàm khẽ búng ngón tay, tên chạy lót tót sau cùng ‘bịch’ cái ngã bẹp ra đất, nửa buổi cũng còn chưa bò dậy được. Tên đó cả người run như cầy sấy,
không biết lấy đâu ra sức rống lên một tiếng, lăn lê bò toài biến mất
dạng.

Nhan Đàm có chút bất mãn: “Trông mình đáng sợ đến thế sao? Bọn họ lại có thể kinh hãi thành ra bộ dạng như vậy.”

Có điều hôm nay tâm trạng nàng đang cực tốt, không thèm tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Nhan Đàm bước đến cạnh bàn, mở nắp bình trà hít thử một hơi, lại bẻ một mẩu
điểm tâm trên đĩa cắn vào một miếng: “Quả nhiên đúng là mê dược.” Nàng
xoay người đi đến bên giường, cúi đầu quan sát Đường Châu. Hắn ngủ rất
say, hơi thở sâu vang lên đều đều, nét mặt điềm đạm, dáng vẻ quả thật
anh tuấn phi phàm. Nhan Đàm lẩm nhẩm độc thoại: “Ngươi xem thường yêu
tinh chúng ta, ta lại quyết muốn ngươi phải nợ ta một món nhân tình.”
Thế nhưng uất hận dồn nén cả mấy ngày nay cũng không thể không giải tỏa, nàng chầm chậm giơ cao tay, gom hết sức lực quật mạnh xuống, định ban
tặng hắn vài phát bạt tai, ngờ đâu chưa đụng được tới mặt hắn thì cổ tay đã bị giữ chặt.

Đường Châu thình lình mở to mắt: “Làm gì đó?”

Nhan Đàm gắng sức trấn tĩnh, miệng nặn ra một nụ cười không được hăng hái
cho lắm: “Trên mặt ngươi có con côn trùng, ta định giúp ngươi đập nó đó
mà.”

Đường Châu chậm rãi ngồi dậy, miệng còn đang cười: “Vừa nãy
ngươi giơ tay cao như vậy, ta còn tưởng ngươi định bạt tai ta nữa chứ.”

Hy vọng tràn ngập đột nhiên biến thành thất vọng tràn trề, đơn giản khiến nàng phẫn uất tột độ.

Nhan Đàm tức đến phát run, chỉ thiếu mỗi giậm chân thình thịch: “Nói trước
đó, ta thà tự mình kết liễu cũng tuyệt đối không quay trở vào trong cái
pháp khí kia đâu! Ngươi muốn chặt ta ra thành trăm mảnh hay đem đi luyện đan thì cứ tự nhiên, ta cóc có sợ đâu!”

Đường Châu rút từ dưới
tấm ngoại bào đặt cạnh gối ra một lá bùa dán lên cổ tay nàng. Một luồng
sáng rực rỡ lóe lên, lá bùa kia đã biến thành một chiếc vòng ngọc nặng
trịch. Hắn buông lỏng tay, chậm rãi cất lời: “Cấm chế này là để ngăn
không cho ngươi rời khỏi ta ngoài năm bước chân.”

Nhan Đàm chìa
tay kia sang, đầu ngón tay vừa chạm vào chiếc vòng ngọc thì tức khắc đã
bị giật nảy trở ra. Nàng tuy đã thoát khỏi ngọc hồ lô nhưng lại bị hạ
cấm chế bắt buộc phải theo sát bên cạnh Đường Châu, cũng cứ là cả cơ hội đào tẩu cũng không có.

Nàng ngắm nghía chiếc vòng ngọc một lúc,
vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc: “Năm bước ít quá, có thể tăng lên thành mười
bước được không?”

“Ta vốn dĩ cảm thấy ba bước là tốt nhất.” Đường Châu bước xuống giường, đang chỉnh đốn lại y sam thì đột nhiên ống tay
áo bị giật phắt lại. Nhan Đàm tay túm lấy hắn, thần sắc thê lương, miệng nài nỉ: “Cứ cho là hai mươi bước đi nữa ta cũng không làm ra được
chuyện gì, mười bước đi mà có được không?”

Hắn khẽ bật cười, mi
mục anh tuấn: “Đúng là ngã kiến do liên (1), ta cũng sắp không kiềm được muốn động lòng rồi đây.” Ngữ điệu thình lình thay đổi cái xoạch: “Nói
thêm câu nữa là ta thu ngươi vào trong pháp khí đấy.”

Nhan Đàm bĩu môi, miệng lầm bầm câu gì đó, rồi đột nhiên ngồi xuống cạnh bàn, cầm chiếc bánh điểm tâm lên cắn lấy một miếng.

Đường Châu giơ tay ra nắm lấy cổ tay nàng, cặp mày dài hơi chau lại: “Trong điểm tâm này có bỏ mê dược.”

“Một khi đã đói thì dù bên trong có bỏ phê sương ta vẫn cứ ăn,” Nhan Đàm
tươi cười hãnh diện, “huống hồ chỉ là chút xíu mê dược cỏn con?”

Đường Châu giật lấy miếng điểm tâm trong tay nàng đặt lại vào đĩa: “Phía
trước không bao xa nữa là trấn Thanh Thạch, vào trấn mà ăn.”

“Trấn Thanh Thạch?” Nhan Đàm có phần sửng sốt, “Ngươi đến trấn Thanh Thạch làm chuyện gì vậy?”

Đường Châu không đáp, tự nhiên nhấc lấy tay nải bước thẳng ra cửa.

Nhan Đàm cảm thấy có một lực đạo vô hình giữ rịt lấy nàng kéo theo phía sau
Đường Châu, kẻ trước người sau vừa đúng cự li năm bước.

“Ta nghe
kể ở trấn Thanh Thạch bên đó xảy ra rất nhiều chuyện, có kẻ vô duyên vô
cớ chết trong nhà mình, còn có người bị moi tim, trong bãi tha ma có ác
quỷ hoành hành, ngươi muốn đến đó làm gì?”

Đường Châu quay đầu mỉm cười: “Chưa từng thấy qua, muốn mở rộng tầm mắt một chút.”

Đi được một đoạn, Nhan Đàm lại nhịn không được hỏi: “Ngươi trước đó không
hề đụng đến thức ăn trong hắc điếm kia, cho nên mới không bị mê dược làm cho hôn mê có phải không?”

Đường Châu tảng lờ không đáp, lại còn tăng tốc sải bước nhanh hơn. Chân trời nhô lên một dải trắng nhờ như
bong bóng cá, ráng hồng rực rỡ, bọn họ đã nhìn thấy khu trấn nhỏ mang
tên Thanh Thạch không xa phía trước.

Chú thích:

(1) Thành
ngữ “ngã kiến do liên” (nghĩa đen “ta thấy còn thương”) xuất xứ từ mẩu
“Đố kí” (đố: đố kị, kí: ghi chép) của Ngu Thông thời Lưu Tống:


Đông Tấn đại tướng Hoàn Ôn sau khi thảo bình nước Thục đã nạp nhi nữ của Thành Hán hoàng đế Lý Thế làm thiếp. Thê tử của ông là Nam Khang công
chúa trưởng nữ của Tấn Minh Đế tình tính ghen tuông đanh đá, lúc bấy giờ còn chưa biết được việc này. Về sau khi đã biết chuyện, bà vác đao xông đến nơi ở của nàng họ Lý kia định giết chết nàng ta. Lúc đến công chúa
trông thấy nàng họ Lý đang đứng bên khung cửa sổ chải tóc, tư sắc dung
mạo đoan trang diễm lệ, nàng ta lặng lẽ tết tóc, sau đó xếp hai tay đứng trước mặt công chúa, dáng bộ dịu dàng tao nhã lại biết phải đạo khuôn
phép, đượm trong lời nói còn là sầu thương ai oán. Thế là công chúa ném
đao sang bên, bước tới trước ôm chặt lấy nàng: “Ngươi đó, đến ta nhìn
vào còn thấy khả ái, càng huống hồ chi là lão già kia!” Vì thế sau này
đối xử với nàng rất tốt.」

Thành ngữ này về sau dùng để hình dung nét yêu kiều khả ái của nữ tử, khiến người khác nhìn thấy đã muốn yêu thương.