ra ở trấn Thanh Thạch. Một tiểu tử nhà nghèo, trong nhà có cha vừa mới
qua đời, lại không có tiền mai táng, chỉ đành đem đến chôn bừa trong một bãi tha ma. Tên tiểu tử này còn có chút lòng hiếu thuận, cảm thấy nếu
đem cha mình ném ở ngoài như vậy, hài cốt có thể bị lũ chó hoang gần đó
gặm mất, thế là mang xẻng đến đào một cái hố chôn cha. Đào miết đào
miết, một lúc sau, thình lình nghe ‘cạch’ một tiếng, trong lòng đất lộ
ra một vật sáng chói. Nàng đoán xem đó là cái gì?” Hồ Mãn làm ra vẻ thần bí, thấy Nhan Đàm lắc lắc đầu bèn tiếp lời: “Đó là một chiếc chung bằng vàng, đã bị ép thành một miếng bẹp dí. Tên tiểu tử này nhảy vào hố đất, luồn tay xuống dưới đào bới, không lâu sau thì moi ra được mấy miếng
ngọc bích đẽo hình bươm bướm. Hắn tuy chưa từng thấy qua đồ vật đắt giá, nhưng mấy miếng ngọc này, đến kẻ vô tri cũng nhìn ra có thể đem đổi
được không ít ngân lượng. Hắn ôm mấy miếng ngọc đó chạy về nhà, cả thi
thể của cha mình cũng không thèm ngó ngàng đến nữa. Tin hắn đào được
ngọc bảo rất nhanh đã lan truyền khắp trấn, sau đó dần dần truyền ra cả
những nơi khác. Không ít kẻ nghe được phong thanh (1) tìm đến nhà, định
gặp tên tiểu tử kia hỏi chuyện, vừa đẩy cửa vào liền một phen thất kinh
hú vía. Nàng đoán xem chuyện này lại là thế nào?”
Nhan Đàm vẫn là lắc đầu mà rằng: “Không đoán ra.”
Hồ Mãn đập tay lên bàn đánh rầm, chiếc bóng hắt ra từ ngọn đèn dầu cũng
một phen giựt phắt: “Tên tiểu tử đó đã chết trong nhà của mình, hai mắt
trợn lồi ra, sắc mặt thâm tím, trông giống đã bị chuyện gì đó làm cho
rất kinh khiếp. Thi thể của hắn đã mục rữa, bên trên dòi bọ nhung nhúc
bò tới bò lui, trong tay còn nắm những món ngọc bảo đã đào được ở bãi
tha ma nọ. Những kẻ tìm đến liền lấy mấy miếng ngọc bích trong tay hắn,
nhưng không được mấy ngày sau thì đều chết cả, bộ dạng khi chết cũng
giống hệt như vậy.”
Gương mặt Nhan Đàm để lộ vài phần hoảng sợ, cả Dư Mặc nãy giờ vẫn nửa nằm nửa ngồi cũng mở hờ đôi mắt đang khép.
“Đây cũng giống như là ôn dịch vậy, phàm cứ người nào chạm vào những miếng
ngọc đó đều sẽ phải chết. Sau cùng ở trấn Thanh Thạch xuất hiện một đám
người bản lĩnh rất lớn, bọn họ một mạch tìm được đến ngôi cổ mộ trong
bãi tha ma kia, xông vào bên trong thì chỉ thấy ở giữa gian cổ mộ có bày một cỗ quan tài. Chiếc quan tài này rất dày, chất liệu gỗ cũng rất tốt, lại còn được dát vàng dát bạc. Chỉ cỗ quan tài thôi mà đã như vậy, giá
trị của những vật bồi táng bên trong lại càng dễ tưởng tượng được rồi
đấy. Đám người nọ bẩy nắp quan tài lên, chỉ thấy nằm bên trong là một nữ tử mỹ mạo như hoa, lại còn là một người còn sống sờ sờ.” Hồ Mãn kể tới
đây thì giọng cũng run run, “Nữ tử đó thình lình chồm phắt dậy, dùng mấy ngón tay đâm xuyên vào lồng ngực của kẻ dẫn đầu, móc ra một quả tim còn rỏ máu tươi. Người này hai mắt trợn ngược, nét mặt kinh hãi, còn chưa
kịp phản kháng gì đã chết tại chỗ. Những kẻ còn lại lập tức xoay lưng bỏ chạy, đến khi trở về đếm lại thì phát hiện thiếu mất mấy người, nhưng
từ đó về sau cũng không có gan lui tới bãi tha ma kia nữa.”
Nhan
Đàm nghe đến kinh hãi, co người lùi về cạnh bên Dư Mặc. Dư Mặc vỗ nhẹ
lên vai nàng, thấp giọng trấn an: “Lãng lãng càn khôn (2), thiên địa
chính khí, thế gian lấy đâu ra yêu ma quỷ quái? Câu chuyện này cũng chỉ
là truyền miệng, càng truyền thì càng thêm mắm dặm muối, chớ có tin
vào.” Hai câu này đúng là toát ra thần thái thư sinh không sai đi đâu
được.
Hồ Mãn chỉ cười, cũng không lên tiếng phản bác.
Qua
một lúc sau, Nhan Đàm đột nhiên cất lời: “Ây da, ta quên mất mang y phục đã giặt sạch bên ngoài vào hong cho khô rồi.” Nàng đứng dậy, vội vã
bước ra đuôi thuyền. Hồ Mãn khi nãy chính là nhìn thấy nàng đang ở bên
ngoài giặt quần áo mới tìm đến, trong lòng thầm cười nàng lơ đễnh, lại
cảm thấy nữ tử không thông minh sắc sảo thế mà lại đáng yêu. Riêng Dư
Mặc chỉ nằm xuống lại, nhắm mắt bất động.
Hồ Mãn thấy thời cơ đã đến, rút chủy thủ (3) từ trong tay áo ra, chầm chậm tiến tới cạnh Dư Mặc.
Lò than trong một góc thuyền đang hồi cháy thịnh, ánh lửa đỏ rực rọi lên
gương mặt của vị công tử trẻ tuổi đang nằm trên nhuyễn điếm nhắm mắt
dưỡng thần, càng tôn lên vẻ tuấn tú phi phàm. Hồ Mãn thình lình nhảy bổ
sang, dùng tay bịt chặt miệng chàng, giơ cao chủy thủ trong tay. Chỉ
thấy Dư Mặc khẽ động rèm mi, chậm rãi mở to đôi mắt.
Mặt trời buổi sớm trồi lên từ phía đằng Đông, lớp tuyết mỏng bên rìa sông đã tan thành nước.
Trên mặt nước sông Lan Khê còn trôi nổi vài mảng băng mỏng, con thuyền nhỏ đang xuôi dòng hướng về phương Bắc.
Một vị công tử trẻ tuổi gương mặt tuấn tú đứng ở đầu thuyền, hai tay chắp
sau lưng, đầu ngẩng lên, mắt nhắm, khâm tụ (4) lất phất bay, núi non mây mù xung quanh đang không ngừng lùi lại phía sau. Hắn đột nhiên mở mắt,
một đôi đồng tử màu đỏ hiện ra: “Ngươi thu dọn xong xuôi hết chưa? Rất
nhanh nữa thôi là đến bờ rồi.”
Bức rèm được vén lên, một nữ tử
mặc y sam màu xanh lục nhạt bước ra, trên tay là một chiếc khay gỗ đựng
không ít các đồ vật: “Xong rồi đây, ngươi đừng có hối ta nữa.” Nàng cúi
người, ném hết mớ đồ vật đó xuống sông. Chiếc khay gỗ xuôi theo dòng
nước trôi đi, thanh chủy thủ ‘bõm’ một tiếng chìm xuống, trên mặt nước
chỉ còn nổi lềnh bềnh một bộ y phục lấm lem dơ dáy của nam nhân, còn có
một chiếc nồi nung tử sa (5) đựng lá cây khô và bùn nhão.
“Tên đó xem chừng cũng đói rã ra rồi, cả bùn nhão lá cây khô cũng ăn được ngấu
nghiến ngon lành đến vậy.” Khóe miệng nở một nụ cười, nàng ngước đầu
nhìn vị công tử trẻ tuổi bên cạnh.
“Ngươi biết rõ đó là thứ gì,
còn dám mang qua đút cho ta, lá gan của ngươi cũng ngày càng lớn rồi.”
Hắn khép mắt lại, khi mắt lần nữa mở ra, đôi đồng tử đã biến thành màu
đen sẫm như mực, “Ta thấy ngươi lại không an phận nữa rồi nhỉ.” Lời này
khi thốt ra còn đi kèm một nụ cười, giọng điệu cũng không được mấy phần
giống như đang đe dọa.
Nhan Đàm mỉm cười: “Tên phàm nhân đó tâm
thuật bất chính, cả người toát ra toàn mùi máu tanh, tinh phách bẩn tưởi như vậy ngươi cũng dám ăn. Lá khô bùn nhão so với thứ đó còn sạch sẽ
chán.”
Dư Mặc hồi tưởng lại mùi vị của thứ đã ăn, gật gù đáp:
“Quả là không được sạch sẽ gì mấy. Nhưng có còn hơn không, tinh phách
quá thuần khiết ăn vào sẽ bị trời phạt, ngươi còn muốn chê mạng mình quá dài?” Hắn nheo nheo mắt, ôm một bộ mặt hả hê: “Ngươi cứ nghĩ mà xem,
đây chính là mỗi ngày làm một việc tốt. Ủy khuất bản thân, tạo phúc
thiên hạ, có gì là không thể nhẫn nhịn?”
Nhan Đàm im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được phải lên tiếng: “Tên ngư tinh nhà ngươi da mặt đúng thật là dày.”
Dư Mặc nhìn nàng giễu cợt: “Thế thì có gì là không tốt? Lại nói, sen và cá vốn dĩ chính là một đôi, ta nếu như mặt dày thì ngươi cũng chẳng hơn
gì.” Hắn giơ tay chỉ về trước, phía trước mặt là một dãy núi sừng sững,
mây mù mông lung phủ kín, bên vách núi, những con đại bàng đầu trắng bay liệng vòng quanh, đỉnh núi cao nhất còn phủ một lớp tuyết trắng xóa:
“Chúng ta về đến nhà rồi.”
Chú thích:
(1) phong thanh: tin đồn.
(2) lãng lãng càn khôn: đất trời sáng sủa, thiên hạ thái bình.
(3) chủy thủ: dao găm.
(4) khâm tụ: chỉ chung phần vạt áo phía trước nơi hai mép áo xếp chồng lên nhau (y khâm) và ống tay áo (y tụ).
(5) tử sa: đất sét đỏ.