Mặc dù mấy ngày qua Xương Nguyên Yêu Quân đã ra lệnh rút lui yêu binh của mình với ý định khôi phục lại trật tự bình thường của Nam Chi Hoang, nhưng lão ta dường như rất thường xuyên lật lọng. Những người dân lúc trước rời khỏi Nam Chi Hoang vẫn còn đang trong trạng thái chờ xem, trên đường thậm chí không có một bóng người, chỉ có thể nhìn thấy vô số tảng đá và núi non hoang tàn, cảnh sắc quả thật không thể nói là tốt.
Trời mưa không ngừng nghỉ, xung quanh đều là sương mù, Chu Cảnh dõi mắt nhìn ra xa, rồi cau mày nói: “Tại sao một chút yêu khí cũng không có? Lệnh Hồ, phụ cận đây sẽ không lại trồng thần thụ gì chứ?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Thần thụ rất khó sinh trưởng, ở loại địa phương này không thể nào có được.”
“Vậy vì sao ngay cả dã yêu cũng không thấy?”
“Lúc ta tới đây, hai bên đường và trên núi đều là cây, còn trên đất đều là cỏ dại. Hiện giờ chúng không còn nữa nên dã yêu tự nhiên cũng biến mất thôi.”
Chẳng trách núi non đều trọc lốc, lộ ra toàn bộ đá lởm chởm khiến hắn còn tưởng rằng đây là cảnh tượng bình thường.
“Là do lão già Xương Nguyên chết tiệt kia làm ra?” Chu Cảnh có chút giật mình. “Lão ta ngay cả yêu nhà mình cũng giết?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn phổ cập kiến thức thông thường của Đại Hoang cho bọn họ: “Dã yêu và thú yêu không giống nhau. Ở loại địa phương này dã yêu đều là cấp thấp nhất, có khi ngay cả tiếng người cũng chẳng nói được.”
“Nữ quản gia hoa trà ở Tuấn Đàn Hành Cung kia cũng là dã yêu sao? Nhưng ta thấy ả ta lợi hại lắm mà, địa vị cũng không hề thấp.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: “Không phải tất cả cỏ cây yêu thành tinh đều được gọi là dã yêu đâu, còn có những hoa cỏ yêu lợi hại có huyết mạch quý hiếm nữa.”
Nói xong, nàng vội vàng nghiêng đầu tìm Diệp Tiểu Uyển. Thường ngày nàng ấy nhiều lời nhất, còn là người hay nói chuyện với Thông Hoa này nữa, mau mau mang vị Thông Hoa dông dài này đi đi.
Chẳng ngờ rằng Diệp Tiểu Uyển lại một mình che ô đi ở cuối cùng, cũng không biết thế nào mà chỉ vùi đầu giả câm.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn một hồi, xác định cái ô kia của nàng rất bất tiện nên lập tức lấy một lá bùa màu đỏ trong tay áo đưa ra: “Oản, ta không mua được canh lá hạt sen nên có thể dung cái này bù đắp được không? Cô chắc hẳn rất cần cái này.”
Canh lá hạt sen?
Diệp Tiểu Uyển bối rối cầm lấy lá bùa, nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là Tị Vũ Phù bình thường có giá trị thấp nhất là năm mươi lượng, còn nếu là vẽ trên giấy vỏ cây Nhược Mộc thì giá sẽ phải tăng lên gấp đôi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn luôn tính toán ân huệ vô cùng rõ rang, sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Diệp Tiểu Uyển lập tức hiểu ra được tại sao nàng lại nhắc đến canh lá hạt sen.
“Đây là quà đáp lễ sao?” Nàng kinh ngạc. “Quá quý trọng rồi. Những việc mà ta đã làm kia không đáng giá nhiều như vậy đâu.”
“Ta cảm thấy đáng.” Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn luôn rất tùy tâm sở dục* khi nhắc đến việc định giá. “Hai chúng ta không ai nợ nhau nữa.”
*tùy tâm sở dục: không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm.
Diệp Tiểu Uyển lập tức lập tức tiếp thu quy tắc kỳ quái của nàng: “Nếu Lệnh Hồ cô nương đã có tay nghề của một thợ thủ công thì ta có thể xin cô thêm một tấm Tị Trần Phù được không? Vừa vặn ta đang may giúp cô một y phục mới, còn thiếu chút nữa là đã xong rồi. Lấy y phục đổi phù, có được hay không?”
Vậy thì không thể tốt hơn được nữa. Nàng vô cùng ghét chiếc váy đen đang mặc trên người, vì hơi rộng nên nó cứ quét dưới đất.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhanh chóng dứt khoát đưa cho nàng một tấm Tị Trần Phù.
Diệp Tiểu Uyển khẽ mỉm cười: “Chẳng qua là mặc dù cô có quy tắc không ai nợ ai của mình, nhưng ta cũng có tình bằng hữu của Trung Thổ. Lần sau khi đến Trung Thổ chơi, ta sẽ giúp cô may vô vàn y phục xinh đẹp, chắc chắn một năm ba trăm ngày sẽ không bị trùng lặp bộ nào.”
Một năm ba trăm ngày y phục không trùng lặp, vậy thì nàng ấy nhất định là một thiên tài, thật nên đến làm thợ thủ công.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đang định nói, đột nhiên nhìn thấy trước mặt từ trong sương mù nhô lên những ngọn núi. Ngọn núi bên trái bị bao phủ bởi băng tuyết, còn bên phải lại đang bốc cháy hừng hực. Giữa hai ngọn núi khổng lồ và kỳ lạ này dường như mở ra một khe hở tựa như một cánh cửa nối liền trờ và đất, cảnh tượng này có thể nói là kỳ cảnh.
Đây là lần đầu tiên Tần Hi rung động trước cảnh quan ở Đại Hoang: “Lúc nãy tại sao không thấy hai ngọn núi này?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức thể hiện trách nhiệm của người dẫn đường: “Nghe nói trước đây không có Trường Cự Cốc. Từ Nam Chi Hoang đến Tây Chi Hoang là một vùng đồng cỏ rộng lớn, vô cùng dễ đi. Tuy nhiên, hàng trăm năm trước, sau khi Đại Hoang đánh một trận với tu sĩ Trung Thổ thì trở thành như thế này đây. Sư phụ nói núi này là do tiên pháp của các tu sĩ làm ra nên chỉ có thể nhìn thấy khi đến gần mà thôi.”
Hàng trăm năm trước?
Chu Cảnh ngưng thần thả ra linh khí để cảm nhận một chút: “Quả thật là do thuật pháp làm ra, nhưng dấu vết linh khí này có vẻ là của Tam Mạch Chủ hay Tứ Mạch Chủ?”
“Là Băng Phong Thuật của Tam Mạch Chủ.” Tần Hi nhìn sang bầu trời rực đỏ do ánh lửa bên kia. “Còn đó là Hoán Hỏa Thuật của Tứ Mạch Chủ.”
Thái Thượng Mạch ở Đại Hoang ngay cả bốn vị Hoang Đế cũng phải nhường nhịn ba phần, chính là dựa vào sức mạnh khủng khiếp hàng trăm năm trước. Nếu không có khả năng làm ra chiến trận kinh thiên động địa như thế thì làm sao có địa vị cao đến vậy?
“Nhưng làm sao chúng ta đến được đó?” Diệp Tiểu Uyển kính sợ nhìn kỳ quan trời đất do Mạch Chủ của Thái Thượng Mạch tạo nên. “Một bên là lửa, một bên là băng, vậy Trường Cự Cốc kia chẳng phải giống như địa ngục sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Trường Cự Cốc là do hai Hoang Đế Nam và Tây cùng nhau mở ra nên không bị ảnh hưởng bởi thuật pháp. Chúng ta sẽ vào cốc trước khi trời tối, gần cửa cốc có một ngôi làng bỏ hoang nên chúng ta sẽ ở đó một đêm. Sáng mai dậy sớm một chút là có thể đi hết Trường Cự Cốc trong vòng một ngày, và ra khỏi cốc chính là Tây Chi Hoang.”
Ba vị tu sĩ lần này rốt cuộc cũng nghe lời, Chu Cảnh vung ống tay áo lên: “Đi, nghe theo cô cả.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn vui vẻ hẳn, nàng kéo chiếc váy quá dài lên, vừa định chạy về phía trước thì cánh tay của nàng đột nhiên bị Tần Hi níu lại. Hắn quay đầu nhìn về bầu trời giăng đầy mây đen, chiếc nhẫn ngọc nhỏ trên tóc cũng theo đó mà đung đưa, thấp giọng nói: “Đợi một chút, có yêu tới.”
Có yêu, hơn nữa yêu khí này tuyệt đối không phải yêu binh, rất có khả năng là vị Xương Nguyên Yêu Quân tự mình ra mặt.
Chu Cảnh theo bản năng đi tìm Diệp Tiểu Uyển, nhưng phản ứng của nàng nhanh hơn rất nhiều. Nàng đã sớm trốn sau lưng hắn như một làn khói, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Tùng Hoa sư huynh không cần lo lắng cho ta, ta sẽ ngoan ngoãn đi theo huynh.”
Hắn ngừng lại rồi “ừ” một tiếng.
Chẳng bao lâu, hai con ngựa yêu với đôi mắt trợn tròn đã nhanh chóng kéo theo một chiếc xe lớn đến gần ngay trước mắt, rồi nhẹ nhàng đáp trên mặt đất như giọt nước.
Cửa xe mở ra, Yêu Quân Tam công tử gầy gò bước xuống xe với chiếc hộp gỗ tinh xảo trong tay, gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Trên mặt gã lộ ra nụ cười, giống như gặp lại người quen cũ, cực kỳ thân thiết mà hòa nhã nói: “May thay kẻ hèn này đã đuổi kịp được bước chân của chư vị. Có phúc được chứng kiến phong thái của hai vị tu sĩ Thái Thượng Mạch, kẻ hèn này vô cùng vinh hạnh. Hai vị đều là người thông thái nên kẻ hèn này hẳn không cần nói nhiều về thân phận mình làm gì. Mấy ngày này có nhiều hiểu lầm cũng như đã đắc tội nhiều, mong hai vị khoan hồng độ lượng, chớ đễ trong lòng.”
Đây là thái độ trước ngạo mạn sau cung kính gì đây?
Lệnh Hồ Trăn Trăn vốn tưởng rằng vị Tam công tử này sẽ không nói một lời mà xông lên đánh liền, thậm chí còn nói mấy lời kiêu ngạo và chói tai nào đó vì điều này mới phù hợp với ấn tượng “trước sau như một” của nàng về yêu ở Đại Hoang. Thế nhưng, tại sao gã lại mỉm cười xin lỗi trước mắt mình thế này?
Tam công tử không chờ bọn họ phản ứng lại, tiếp tục nói: “Trăm năm trước, tiên môn Trung Thổ đã từng đánh một trận với Đại Hoang. Phụ thân ta trong trận chiến đó bị thương nặng, đến nay vẫn chưa bình phục nên ông vẫn luôn rất nghiêm khắc với các tu sĩ Trung Thổ. Nhưng mà, nếu như sớm biết hai vị là tu sĩ Thái Thượng Mạch, phụ thân ta chắc chắn sẽ không làm lớn chuyện như thế.”
Tần Hi nhìn gã một lát, sau đó nói: “Ngươi cố ý đuổi theo chúng ta tuyệt đối không chỉ vì nói những lời nhảm nhí này. Muốn gì cứ nói thẳng.”
Tam công tử vẫn cười thân thiện như trước: “Hai vị phong thái phi phàm, nếu không phải tu sĩ Nhất Mạch cũng là Nhị Mạch. Phụ thân ta đã dặn dò kẻ hèn này đến hỏi thăm sức khỏe của chư vị Mạch Chủ.”
Gã đưa chiếc hộp gỗ tinh xảo trong tay lên nói: “Diệp cô nương là vì trái loan mà đến, trong hộp này là một ít trái cây, được bảo quản bằng Thu Thực Pháp nên vẫn còn rất tươi. Mời cô nương cầm lấy, hãy coi như là lời xin lỗi của ta.”
Diệp Tiểu Uyển đang định bước tới nhận lấy thì Chu Cảnh đã hộp lấy chiếc hộp gỗ trước. Bên trong quả nhiên là mười mấy quả loan màu trắng sáng bóng được bao bọc bởi một lớp Thu Thực Pháp mỏng manh, giúp chúng không thể bị hỏng trong một thời gian dài.
Trên mặt Diệp Tiểu Uyển lộ ra một nụ cười châm biếm, nói nhỏ: “Không ngờ… Cuối cùng chuyến đi đến Đại Hoang này không hề uổng phí chút nào.”
Tam công tử nói: “Cô nương không trách tội ta là tốt rồi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn thấy gã chẳng buồn nhìn nàng, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Vậy vòng tay của ta thì sao?”
Lúc này, Tam công tử mới để mắt đến nàng, nhẹ giọng nói: “Y phục của hai vị cô nương để lại Hành cung Tuấn Đàn đã sớm bị thiêu hủy sạch sẽ rồi. Quả loan có thể hái lại nhưng vòng tay của Lệnh Hồ cô nương chẳng có cách nào lấy lại được, thật xin lỗi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn vô cùng thất vọng. Thật là phí của trời, bọn họ vậy mà lại thiêu hủy vòng tay bằng gỗ được chạm khắc kia. Xong rồi, toàn bộ gia sản của nàng cứ như vậy mà bị đốt thành tro.
Tam công tử đã không nhìn thì thôi, nhưng một khi đã nhìn liền nhìn chằm chằm không buông, ánh mắt hừng hực, ngay cả xưng hô “kẻ hèn này” cũng không them dùng nữa: “Lệnh Hồ cô nương, trước kia là ta đường đột rồi. Cô nương trùng hợp là người Đại Hoang, ngày sau nếu có cơ hội mong rằng cô sẽ lại tới Nam Chi Hoang. Ta sẽ cố gắng hết sức để tận tình đối đãi với cô như chủ nhà để đền tội.”
Nếu gã có thể trả lại cho nàng những thứ trong chiếc vòng tay bằng tiền, nàng sẽ không trách gã nữa.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đang muốn mở miệng thì Tần Hi đã lên tiếng trước: “Hôm nay chúng ta phải vượt qua Trường Cự Cốc này, Tam công tử còn chuyện gì muốn dặn dò nữa không?”
Tam công tử nhàn nhạt cười một tiếng: “Hiện giờ Nam Hoang Đế không màng chuyện gì nữa nên tất cả việc trong Nam Chi Hoang này đều do phụ thân của kẻ hèn này lo liệu, mà ông ấy không thích bên trong địa giới xuất hiện tu sĩ nên mong hai vị tha thứ. Sau khi trở lại Trung Thổ, xin hãy báo cho tiên môn của chư vị biết rằng chớ có lại tới Nam Chi Hoang quấy rầy phụ thân thanh tịnh và tổn thương hòa khí của Trung Thổ và Đại Hoang, không cần thiết phải như thế.”
“Còn gì nữa không?”
Tam công tử chỉ chắp tay: “Đường lớn đã được dọn dẹp cho chư vị, trong cốc cũng không còn yêu binh, xin chư vị yên tâm mà đi. Kẻ hèn này phải cáo từ rồi.”