Đến trường học vắng tanh không có một bóng người để làm bài tập nhóm.
Bởi vì phải hoàn thành bài tập nhóm mà thầy Lý ác ma đã giao cho, thân là nhóm trưởng, Tảm Hựu Nhi đành phải hẹn bốn thành viên còn lại cùng đến trường học nhóm, bàn bạc.
Vì sao lại không chọn quán cà phê hoặc là chỗ khác sao, bởi vì trong nhóm cô có hai người đặc biệt thích gây ầm ĩ, ngày thường đi học cũng là bọn họ nói nhiều nhất.
Từ sau lần trước đến KFC bị một chị ngồi bàn bên cạnh cứ luôn dùng ánh mắt kỳ quái trừng bọn họ, Hựu Nhi liền không dám hẹn cả nhóm đến bất cứ chỗ ăn chơi công cộng nào, cho dù là KTV cũng là một lựa chọn, nhưng phải biết rằng cô da mặt mỏng, huống hồ quấy rầy đến người khác cũng là một hành vi vô cùng không tốt.
Suy đi nghĩ lại cũng chỉ có trường học vào thời điểm những ngày cuối tuần là thích hợp nhất để bọn họ cùng đến học nhóm, một ngày trước cô đã thông báo cho bốn người bọn họ biết, hôm nay Tảm Hựu Nhi muốn đến sớm để chuẩn bị tài liệu.
Đề tài bài tập nhóm lần này của bọn họ chính là quan sát và ghi lại quá trình làm tổ của kiến, mấy hôm trước bọn họ đã đọc một hộp thủy tinh sinh thái loài kiến trên mạng, nhưng bốn người kia đều nói bản thân mình không có thời gian, vì thế tất cả mọi việc quan sát và ghi chú đều chỉ do một mình cô làm.
Nhưng mà những nhận xét cá nhân về quá trình kiến làm tổ thì cô không thể làm giúp cho bốn nam sinh không ra sức gì kia được. Sau khi đặt hộp kiến thủy tinh lên trên bục giảng, lại cho đám kiến chút thức ăn nước uống, Hựu Nhi ngồi vào bàn của mình chờ bốn người kia đến.
Hình như đã quá giờ hẹn được một lúc, Tảm Hựu Nhi muốn lấy di động ra nhìn xem thời gian chính xác thì tìm như thế nào cũng không tìm được.
“Ôi điện thoại của mình đi đâu mất rồi! Không phải là đã làm mất rồi chứ…”
Cô đặt cặp sách lên đùi, rồi mở toang hết cả ra, tất cả các đồ vật bên trong đều bị lục lọi đến mức lung tung rối loạn.
Hựu Nhi ôm đầu kêu lên một cách hết sức đau khổ, rồi không biết làm sao lại đập đầu lên bàn mấy cái, cuối cùng quyết định lần theo những nơi mà mình đã đi qua, tìm xem có rơi ở trên đường hay không.
Phòng học nằm trong một khu nhà 3 tầng vừa đến tầng thứ hai thì cô đã nhìn thấy Tống Loan và Kha Hoằng Danh ở lối rẽ cầu thang dường như đang tranh chấp gì đó, thái độ của hai người vô cùng hung hăng, giống như ngay lập tức có thể nhào lên đánh nhau vậy.
Tảm Hựu Nhi bất đắc dĩ thở dài, hai người kia tuy rằng cùng một nhóm nhưng mà nhìn nhau không vừa mắt, cứ thường xuyên bởi vì các loại nguyên nhân mà xảy ra tranh chấp. Cô phụ trách hòa giải mối quan hệ của bọn họ, thì cũng đã mệt đến mức muốn từ bỏ.
“Hai người các cậu để tôi chờ lâu như vậy trong phòng. Còn mình lại ở chỗ này hăng hái cãi nhau đến mức đó sao?”
Cô dựa vào trên tường nói bằng một âm thanh khá lớn với hai người đã bắt đầu muốn sử dụng nắm tay để nói chuyện. Tống Loan nghe thấy giọng cô, liền xoay người lại: “Hựu Nhi, sao cậu lại xuống đây?”
Vẻ mặt hắn trong nháy mắt biến thành dịu dàng ôn hòa, giống như cái người hung hăng vừa rồi chỉ là ảo giác của Hựu Nhi.
Đã thấy hắn đổi sắc mặt nhanh chóng như vậy nhiều lần, Tảm Hựu Nhi cũng không cảm thấy bất ngờ gì, cô ngồi xổm xuống bậc thang hai tay ôm khuôn mặt nhỏ, chân mày hơi chao lại: “Tôi đi tìm di động, có thể là rớt ở trên đường khi tôi đến đây…”
“Quần lót lộ ra kìa, đồ ngốc.”
Kha Hoằng Danh hai tay khoanh lại trước ngực, dựa vào vách tường, ánh mắt hờ hững khinh thường nhìn về phía Tảm Hựu Nhi, trong giọng nói toàn là chán ghét: “Tại sao mỗi lần tôi cùng người khác sắp đánh nhau, thì cậu đều có thể có mặt kịp lúc thế, cậu gắn camera theo dõi trên người tôi đúng không?”
“Tôi chẳng thà đem camera gắn ở cửa sau trường học, xem người ta hút thuốc cả ngày chứ cũng không thèm nhìn cậu, ngày nào cũng bày ra cái bộ mặt đen thui như thế, khó coi muốn chết.”
Hựu Nhi nhanh chóng đứng lên, hai lỗ tai cũng có chút đỏ. Cô không hề có chút hảo cảm nào đối với tên khốn Kha Hoằng Danh độc miệng này, đành phải dùng vài giây để khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó lập tức cãi lại hắn một cách gay gắt.
“Phải, tôi khó coi, cậu cứ ở đó mà nhìn xem Tống Loan trai bao của cậu đi, tôi vác bộ mặt đen thui của tôi tới phòng học ngủ trước đây.”
Kha Hoằng Danh nói xong, đút hai tay vào túi, vòng qua hai người, lười nhác đi về phía phòng học lầu ba. Lúc đi ngang qua chỗ Tống Loan, ánh mắt của hai người chạm vào nhau giống như có một tia lửa lóe ra ngoài.
Hắn cố ý đụng vào Tảm Hựu Nhi một cái, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.
“Người nên tức giận phải là tôi chứ, cậu ta thì tức giận cái gì…”
Tảm Hựu Nhi vừa đỡ đầu vai xoa xoa, vừa quay đầu nhìn theo bóng Kha Hoằng Danh, sau đó xoay người lại bất mãn lẩm bẩm.
“Tính tình cậu ta vốn dĩ đã như vậy, quan tâm cậu ta làm gì? Tôi đi tìm điện thoại với cậu nhé, Hựu Nhi.”
Thân hình Kha Hoằng Danh biến mất ở chỗ rẽ, Tống Loan đôi mắt cũng cong lên, hắn dịu dàng nhìn Hựu Nhi, chủ động đề nghị cùng với tìm điện thoại với cô.
“Được thôi, dù sao bây giờ cậu đến phòng học thì cũng sẽ tiếp tục gây gổ với tên kia, chúng ta đi vậy… Kha Hoằng Danh cuối cùng là làm thế nào có thể tồn tại đến ngày hôm nay mà không bị người ta đánh chết, thật là tức chết người khác!”
“Lần nào tôi muốn đánh nhau với cậu ta thì cậu cũng ngăn cản, không chừng là do Hựu Nhi cậu sai đấy.”
“À… tóm lại học sinh đánh nhau là không tốt, chờ sau này khi cậu ta ra ngoài xã hội thì sẽ có thiếu gì người dạy dỗ cậu ta, hừ!”
Hai người bọn họ vừa nói vừa đi xuống dưới lầu, anh một câu tôi một câu chậm rãi tiêu tán trong hành lang, chỉ để lại một ít âm thanh đơn lẻ còn vang vọng, chứng tỏ rằng bọn họ đã đi qua.
Người vừa nói muốn trở về phòng học là Kha Hoằng Danh đi ra từ sau bức tường, hắn giấu mặt trong bóng tối, ánh mắt phức tạp nhìn về phía dưới lầu, đứng yên khoảng hơn 10 giây, rồi mới xoay người bỏ đi.
Một đường lần theo những nơi mà mình đã đi qua từ phòng học cho đến cổng lớn trường học cũng không phát hiện tung tích điện thoại di động đâu, Tảm Hựu Nhi buồn rầu che trán mình lại, tự hỏi lại bản thân rốt cuộc mình đã để nó ở chỗ nào, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được.
“Có lẽ Hựu Nhi cậu đã để quên điện thoại ở nhà mà không mang đến, cậu luôn là người để đồ đạc bừa bãi mà, không đúng sao?”
Tống Loan đưa tay xoa đầu Hựu Nhi, giọng điệu hài hước vừa trêu chọc vừa an ủi cô, rõ ràng trong học tập không hề kém cỏi, trên phương diện ném đồ bừa bãi thì lại càng là một thiên tài.
“Tôi cũng không biết có phải mình đã để nó ở nhà không nữa… À đúng rồi. Bây giờ là mấy giờ rồi, Tống Loan?”
3 phút trầm tư suy nghĩ kết thúc, Hựu Nhi đột nhiên đột nhiên nhớ tới mục đích hôm nay bọn họ đến trường, giờ hẹn hình như đã qua từ lâu rồi, mà vẫn còn có hai tên chưa đến? Bọn họ có còn muốn làm bài tập hay không?
“A… bây giờ là khoảng 3 giờ 30 phút chiều, hay là chúng ta về phòng học trước đi, có thể là bọn họ cũng đã ở đó không chừng.”
Tống Loan vừa nói vừa đưa cánh tay đeo đồng hồ lên, muốn cho Hựu Nhi xem thời gian đại khái, sau đó khuyên cô về phòng học làm bài tập trước đã.
“Nói cũng đúng, nếu cứ tiếp tục đi tìm như vậy, sợ là cả cơm chiều cũng không ăn được, đi thôi đi thôi…”
Hựu Nhi giữ chặt tay Tống Loan chạy về hướng phòng học, dù sao điện thoại di động cũng không phải là đồ vật gì ghê gớm lắm, nhiều nhất là trong đó chỉ có mấy bức ảnh tự sướng, không muốn người khác nhìn thấy mà thôi. Chỉ cần mua một cái khác là được. Bây giờ việc quan trọng nhất là phải hoàn thành bài tập trước đã.
Tống Loan bị giữ chặt có hơi kinh ngạc trong chốc lát, hắn nhìn về phía bàn tay Hựu Nhi đang cầm lấy tay mình, hai mắt nheo lại mỉm cười, trong ánh mắt hiện ra một tia sáng khác thường, sau đó hắn đuổi theo bước chân Hựu Nhi, nắm tay cô chạy về hướng phòng học.