Chương 1

Trở về năm 1981

Đây là nhiệm vụ mới của
tôi.

Sự việc bắt đầu từ một
tuần trước.

Hôm đó tôi và mấy thực
tập sinh cùng phòng lủi qua phòng kế bên tán gẫu với nhau, vừa khéo gặp lúc
viện Kiểm sát đưa hồ sơ tới. Mà lần này người đưa hồ sơ không phải ai khác,
chính là ông anh họ Lưu Hạo Duy của tôi.

Gần đây cả thành phố
đang xôn xao vì vụ án 23/5, do đó tôi cũng không kìm được lòng tò mò mà hỏi
mượn anh tập hồ sơ xem qua một chút. Vừa mới lật trang đầu tiên, thực tập sinh
Tiểu Hoàng bên cạnh tôi đã thốt lên bằng giọng hết sức kinh ngạc: “Không
ngờ lại là một anh chàng điển trai!”

Khi tôi cúi xuống nhìn,
trong lòng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Thường ngày nhìn thấy đám phần tử
bất hảo có bộ dạng xấu xa hung ác đã nhiều, nay đột nhiên thấy một khuôn mặt
trắng trẻo điển trai như thế, trong thời gian ngắn thật đúng là không thích ứng
nổi.

Người đàn ông trên bức
ảnh trông còn trẻ hơn tuổi thực, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, hết sức dễ nhìn,
hơn nữa còn có vẻ phong độ của thành phần trí thức. Càng hiếm có hơn là đôi mắt
anh ta rất có thần, tràn đầy chính khí, dù có nhìn thế nào cũng không thể liên
tưởng tới gã hung thủ trong vụ án giết người ngày Hai mươi ba tháng Năm.

Tiểu Hoàng hiển nhiên
cũng có suy nghĩ giống tôi, không kìm được thấp giọng làu bàu: “Anh Lưu
này, chắc không phải cảnh sát không bắt được ai, cho nên mới tìm bừa một người
cho có đấy chứ? Người này vừa nhìn là biết thuộc thành phần tinh hoa của xã
hội, sao có thể là tội phạm giết người được.”

Những đồng sự khác trong
phòng cũng nhao nhao ghé tới góp vui, phần lớn phụ nữ đều đồng ý với suy nghĩ
của chúng tôi. Nhưng cũng có người lớn tiếng phản đối: “Phụ nữ các cô đều
thích xem mặt mà bắt hình dong như thế cả, chưa nghe thấy câu mặt người dạ thú
bao giờ sao, đây chính là ví dụ xác đáng nhất đấy…”

Lời còn chưa kịp nói
xong, anh chàng đó đã bị các chị em phụ nữ trong phòng đuổi biến ra ngoài.

Ngày hôm sau, viện Kiểm
sát đã sắp xếp công việc xong. Bởi vì đây là một vụ án hết sức nghiêm trọng,
lại gây ảnh hưởng cực lớn, do đó viện trưởng đã đích thân đứng ra làm chủ tọa
phiên tòa, mấy nhân viên nhiều kinh nghiệm thì được giao nhiệm vụ làm thẩm
phán. Vì hai năm nay tôi làm việc khá tốt, nên cũng được viện trưởng để mắt,
trở thành một trong các thẩm phán.

Buổi tối, tôi thắp đèn,
tỉ mỉ nghiên cứu tập hồ sơ một lượt, sau khi xem xong hông kìm được phải xuýt
xoa cảm thán.

Không có ai mới sinh ra
đã là tội phạm, người đàn ông tên gọi Kim Minh Viễn này cũng tương tự. Sau khi
xem hết tập hồ sơ, tôi không những không cảm thấy căm ghét anh ta chút nào,
ngược lại còn có phần thông cảm.

Anh ta có một cuộc đời
trớ trêu, lận đận hơn người bình thường gấp trăm lần, baha mẹ cùng mất, sau đó
được cậu mợ nhận nuôi. Mợ anh ta tình tình cay nghiệt, nên ngay từ nhỏ, anh ta
đã phải chịu rất nhiều sự ngược đãi, đến năm bảy tuổi lại bị mợ bán cho một gia
đình không có con trai trên thị trấn. Nhưng hai năm sau, gia đình đó bất ngờ
sinh được một đứa con trai, thế là năm chín tuổi, anh ta bị đưa vào cô nhi viện.

Kim Minh Viễn sống trong
cô nhi viện đến năm mười tám tuổi, hồ sơ không miêu tả về cuộc sống của anh ta
trong chín năm này, nhưng chắc hẳn là chẳng dễ chịu gì cho lắm, nếu không trong
suốt mười năm sau đó tại sao anh ta chẳng về thăm lại lấy một lần.

Năm 2000, Kim Minh Viễn
tốt nghiệp đại học, rồi đến Quảng Châu lập nghiệp. Đến năm 2002 thì bắt đầu có
thành tựu, thành lập được một công ty mậu dịch quốc tế, đồng thời tìm được bạn
gái, cũng chính là người bị hại đầu tiên trong loạt án giết người sau này – Tăng
Tiểu Quyên.

Trong hồ sơ có hình của
Tăng Tiểu Quyên, khuôn mặt tuy không đến mức quá dẹp, nhưng lại đầy vẻ quyến
rũ, tác phong cũng khá bạo dạn. nghe nói ban đầu chính cô ta đã chủ động theo
đuổi Kim Minh Viễn. Không lâu sau khi hai người xác định mối quan hệ yêu đương,
Kim Minh Viễn đã mua nhà ở Quảng Châu để chuẩn bị cho việc kết hôn, nào ngờ đến
đầu năm sau Tăng Tiểu Quyên lại đề nghị chia tay, còn cuỗm luôn cả căn nhà cùng
với toàn bộ thông tin về khách hàng của công ty.

Có lẽ do sự đổ vỡ của
mối tình đầu, về sau Kim Minh Viễn không tìm thêm người bạn gái nào nữa, mà một
lòng một dạ tập trung vào sự nghiệp. Mấy năm sau đó, công ty của anh ta phát
triển nhanh chóng, đến năm 2007 đã có được vị thế khá vững chắc trong giới làm
ăn.

Tháng Tám năm 2007, Tăng
Tiểu Quyên lại một lần nữa xuất hiện, cô ta tìm đến Kim Minh Viễn và yêu cầu
nốì lại quan hệ. Không ngờ Kim Minh Viễn đã đồng ý. Tháng Mười cùng năm, hai
người quay lại quê cũ ở miền Bắc để chuẩn bị kết hôn. Sau đó vì công ty có
việc, Tăng Tiểu Quyên đi lên miền Bắc trước, kết quả là một đi không trở lại,
từ đó bặt vô âm tín, đến ngày Hai mươi ba tháng Năm thi thể của cô ta mới được
phát hiện tại thành phố S, tỉnh H. Đây chính là ngòi nổ của vụ án giết người
23/5 đặc biệt nghiêm trọng.

Tháng Tám năm nay, khi
xem lại các vụ án cũ, Đội phó đội trinh sát thành phố Chu Khai Minh đã phát
hiện ra hai vụ án giết người khác, lần lượt là vụ án ở cửa tiệm Trần Gia ngày
17 tháng 10 năm 2008 và vụ còn lại ở đập Vạn Niên vào ngày 17 tháng 10 năm
2009. Chu Khai Minh bất ngờ phát hiện thủ đoạn giết người trong hai vụ này
giống hệt với vụ 23/5. Sau quá trình điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng ba vụ án này
đã được gộp vào làm một để cùng xử lý.

Bị hại trong vụ án ở cửa
tiệm Trần gia là một phụ nữ họ Liêu, ba mươi hai tuổi, mất tích vào buổi tối
ngày 16 tháng 10 năm 2008, đến buổi chiều ngày Mười bảy thì thi thể của nạn
nhân được phát hiện, nguyên nhân tử vong được xác định là do ngộ độc xyanua.
Theo phản ánh của hàng xóm, lúc còn sống người phụ nữ này thường xuyên ngược
đãi mẹ chồng và hai cô con gái, còn có tin đồn rằng, trước đó cô con gái nhỏ bị
bệnh chết của bà ta cũng là bị ngược đãi đến chết. Khi đó cảnh sát đã dồn trọng
tâm điều tra vào người chồng họ Thẩm của bà ta, nhưng sau khi điều tra kỹ
lưỡng, ông ta đã được chứng minh là trong sạch. Rồi tiếp đó, cảnh sát lại lần
lượt thẩm vấn mấy chục người bị tình nghi, nhưng rốt cuộc vẫn không có kết quả.

Còn người bị hại trong
vụ án ở đập Vạn Niên là một người đàn ông trung niên họ Lý, bốn mươi bảy tuổi,
còn sống từng làm việc trong một cô nhi viện. Trong quá trình điều tra vụ án,
cảnh sát phát hiện, khi còn làm việc, kẻ này đã từng ép mười một bé gái ở cô
nhi viện phải bán dâm, dẫn đến cái chết của ba bé trong số đó. Cảnh sát đã đưa
các bé gái đó và người nhà của bọn họ vào danh sách đối tượng bị tình nghi,
nhưng sau gần nửa năm điều tra vẫn chẳng có chút manh mối nào.

Bởi vì hai vụ án này xảy
ra ở hai khu vực khác nhau, cho nên cảnh sát chưa từng nghĩ rằng chúng có liên
quan, cho đến sau vụ 23/5, Chu Khai Minh mới phát hiện ra một chút manh mối và
ba vụ án được gộp lại để điều tra.

Nếu tôi không phải là
thẩm phán mà là một người đàn bà bình thường, nói không chừng sẽ còn lớn tiếng
khen hay cho sự “hành hiệp trượng nghĩa” của Kim Minh Viễn. Nhưng với
tư cách là một người chấp pháp, tôi chỉ có thể lắc đầu thở dài. Anh ta rõ ràng
là có cách tốt hơn để giải quyết những chuyện này, nhưng lại lựa chọn biện pháp
không thỏa đáng nhất.

Không chỉ riêng tôi, lần
này ngay đến ông anh họ Lưu Hạo Duy xưa nay luôn ghét ác như thù của tôi cũng
phải thay đổi thái độ thường ngày, không khỏi thở than nuối tiếc. Cuối cùng tôi
cũng chỉ đành đau đớn đưa ra lời tổng kết: “Em cảm thấy có lẽ tuổi thơ bất
hạnh đã khiến tâm lý của anh ta sản sinh một nỗi ám ảnh. Nếu anh ta là con trai
em, nhất định em đã có thể dạy dỗ anh ta trở thành một người vừa lương thiện
vừa chính trực…”

Tôi không ngờ báo ứng
lại đến với mình nhanh như thế, ngay tối hôm đó, lão Chương đã tìm đến chỗ tôi.

Trước khi kể về lão
Chương, tôi cảm thấy cũng cần phải giới thiệu sơ qua về bản thân một chút.

Tên tôi là Chung Tuệ
Tuệ, năm nay… Chuyện tuổi tác chúng ta tạm không nhắc đến vậy. Trước mắt tôi
vẫn độc thân, sống một mình, mỗi dịp tuần đều về nhà thăm cha mẹ. Nhà chúng tôi
có nghề Đông y gia truyền, cho nên khi vào đại học tôi đã chẳng do dự gì mà
chọn ngay ngành Đông y. Nhưng thời buổi này Đông y chính là ngành học rẻ mạt
nhất đã thế tôi lại là con gái, chỉ có mỗi bằng đại học… Và thế là sau khi
tốt nghiệp, tôi đã ngay lập tức xung vào đội quân thất nghiệp.

Về sau, tôi đã phải mất
thêm cả một năm trời để chuẩn bị cho việc thi tư pháp, rồi thi công chức, cuối
cùng khó khăn lắm mới chen chân được vào đội ngũ công chức nhà nước.

Nếu không có gì bất ngờ,
cuộc đời này của tôi hẳn sẽ trôi qua trong lặng lẽ, ấy thế mà lại có một số
chuyện không ngờ tới đã xảy ra. Và chắc các bạn cũng đoán được rồi, ngọn nguồn
của mọi bất ngờ chính là sự xuất hiện đột ngột của lão Chương.

Nhìn bề ngoài, lão
Chương căn bản chẳng khác gì mấy ông cụ, bà cụ hay múa Thái cực ở công viên mỗi
ngày. Nếu nhất định phải tìm ra sự khác biệt gì đó, vậy thì là lão ta trông có
vẻ bỉ ổi hơn người khác một chút.

Một buổi sáng tháng Tám
năm ngoái, tôi đang vừa ngáp ngắn, ngáp dài vừa chạy vội tới cơ quan, thì chợt
bị lão ta chặn lại ngay cửa thang máy, nói gì đó mà trên người tôi có tiên khí.

Khi đó trực giác đầu
tiên của tôi mách bảo mình gặp phi một kẻ lừa đảo, nhưng vừa mới định lên tiếng
đuổi lão ta đi, đôi mắt tôi chợt hoa lên, sau đó, tôi đã tới một thế giới khác.

Rồi sau đó nữa, tôi trở
thành một trong những nhân viên tạp vụ dưới quyền lão Chương, thỉnh thoảng giúp
lão xử lý một vài chuyện mà “bọn lão” không tiện ra mặt. Đương nhiên,
khi làm những việc này tôi cũng được nhận thù lao, nếu không, bạn cho rằng dựa
vào mấy đồng lương còm cõi mỗi tháng của tôi mà có thể ở trong một căn hộ chung
cư tiện nghi như bây giờ hay sao chứ?

Buổi tối hôm đó, lão
Chương lại tìm đến, mặt mày ủ rũ uể oải, trông còn có phần bỉ ổi hơn thường
ngày, vừa gặp đã chụp ngay lấy chiếc bánh mì trên bàn của tôi, rồi chỉ trong
vài ba miếng đã ăn hết quá nửa chiếc bánh. Vừa nhìn thấy bộ dạng này của lão,
tôi biết ngay là lại có việc để làm rồi, trong lòng còn thầm cảm thấy vui vẻ.

Lão Chương xưa nay luôn
rộng rãi, ngoài tiền bạc ra, thỉnh thoảng còn cho bọn tôi một ít phúc lợi,
chẳng hạn như quay về triều đại phong kiến nào đó để nghỉ dưỡng vài ngày…
Đương nhiên, việc này tôi chưa được trải nghiệm bao giờ, chỉ là trước đây có
nghe một người chị em ở thành phố B kể lại có điều hình như cũng chẳng vui vẻ
lắm, nếu không thì về sau chị ta hẳn đã xin đi thêm lần nữa rồi.

Sau khi đã ăn uống no
nê, lão Chương rốt cuộc cũng nhớ ra mục đích đến đây lần này, liền vừa lau
miệng vừa nói: “Chắc cô đã biết chuyện về Kim Minh Viễn rồi chứ?”

Tôi không khỏi ngây ra.
Trước đây lão Chương chỉ giao cho tôi mấy công việc nhẹ nhàng kiểu như đi dọn
dẹp “chiến trường”, đa phần đều liên quan tới mấy con yêu quái tép
riu. Nói chung, lão chưa hề nhắc tới chuyện của nhà tiên với tôi bao giờ, càng
đừng nói là chuyện của người trần mắt thịt.

“Tay Kim Minh Viễn
đó là yêu quái sao?” Phản ứng đầu tiên của tôi chính là như vậy

Lão Chương thở dài, đôi
lông mày nhíu chặt: “Nếu là yêu quái thì đã tốt nhưng vấn đề là…”
Lão đưa ngón tay chỉ lên trời dáng vẻ úp úp mở mở.

Tôi giật mình hiểu ra:
“Là người trên đó sao?”

Lão Chương khẽ gật đầu,
tỏ vẻ rất hài lòng về sự lanh lợi của tôi, sau khi suy nghĩ một chút lại giậm
chân nói: “Cô nói xem, có cái lý nào lại như vậy không chứ, rõ ràng là cấp
trên làm hỏng chuyện, cuối cùng lại bắt đám cấp dưới chúng ta đi giải
quyết.”

Tôi bực mình nói: “Thôi
đi cụ ơi, cháu còn chưa oán trách gì đây này, người làm việc rốt cuộc là cụ hay
là bọn cháu chứ?”

Lão già đó nhe răng toét
miệng cười, dáng vẻ như muốn lấy lòng tôi: “Cô yên tâm, đãi ngộ lần này chắc
chắn là tốt, tôi sẽ xin với cấp trên để cô được nhận những sự an bài ổn thỏa
nhất, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô đâu.”

Có câu nói này của lão
ta là tôi yên tâm rồi. Lão già này tuy trước giờ nói năng chẳng đâu vào với
đâu, nhưng con người thực ra cùng không tệ, ít ra cũng rất rộng rãi với tôi.
Lão ta đã nói là đãi ngộ tốt, vậy thì chắc chắn là không kém, cho nên tôi cũng
không định làm khó lão ta nữa.

Sau đó, lão ta liền kể
cho tôi nghe chi tiết về nhiệm vụ lần này. Tới lúc này tôi mới được biết thì ra
cái tay tội phạm giết người điển trai Kim Minh Viễn kia lại là đứa con út được
“boss trùm” cưng chiều nhất, tên là

Trước đây, khi buôn dưa
lê với người chị em ở thành phố B kia, tôi đã từng được nghe kể về anh ta một
lần, mà dáng vẻ chị ta khi kể còn hết sức thần bí. Nội dung thì đại khái là gã
này đẹp trai thế nào, phong lưu ra sao, lúc thì là có vị tiên tử này đã từng
mây mưa, ân ái với hắn ta, lúc lại là có vị tiên tử kia ngoài hắn ta ra thì
nhất quyết không chịu lấy ai khác. Nói trắng ra, hắn ta chính là một tên
“dân chơi thứ thiệt phiên bản Thiên Đình,” suốt ngày chơi bời trác
táng, mà trước giờ tôi vốn chẳng có chút ấn tượng tốt nào về loại người này cả.

Có điều, vị công tử này
không chịu ở trên trời làm thần tiên cho sướng, chạy xuống nhân gian làm gì, đã
thế lại còn giết người… Thế này chắc là đã phạm vào luật Trời rồi đấy nhỉ?

Lão Chương thấy tôi tỏ
ra nghi hoặc, liền chậm rãi giải thích: “Đây là quy củ của Thiên giới, cứ
cách vài trăm năm là các vị đại thiếu gia đó lại phải xuống trần gian một lần,
coi như để trải nghiệm nỗi khổ đau của nhân gian. Cô biết đấy, về mặt nữ sắc vị
tiểu thiếu gia này… hề hề… có chút chút… không được chung thủy cho lắm,
kết quả là con gái nhà người ta tức giận, lén chạy đi thay đổi vận mệnh của cậu
ta, lại còn nguyền rủa, dẫn cậu ta vào ma đạo. Chuyện này nhỡ mà thành sự thật,
hề hề… chỉ e là không dễ giải quyết cho lắm. Cho nên, cấp trên bắt tôi đi tìm
một người quay về quá khứ, chỉ dẫn cho cậu ta đi theo chính đạo.”

Tôi rốt cuộc đã hiểu
chuyện gì đang xảy ra, liền dở khóc dở cười chỉ vào mặt mình nói: “Cụ thấy
cháu trông gibảo mẫu lắm sao?”

Lão Chương nói:
“Không phải cô đã nói rồi đấy sao, nếu cậu ta là con trai cô, cô nhất định
sẽ có thể giáo dục cậu ta trở thành một người vừa lương thiện, vừa chính
trực…”

Tôi thật muốn tát cho
mình một cái.

Các bạn nghĩ nhiệm vụ
này dễ lắm sao? Tạm chưa nói việc dạy dỗ một đứa bé vất vả chừng nào, trách
nhiệm nặng nề ra sao, chỉ riêng việc phải quay về đầu những năm tám mươi của
thế kỷ trước, đó đã không phải là một sự gian khổ mà người bình thường có thể
chịu được rồi.

Thời đó ở nông thôn hình
như còn chưa có điện, nhà vệ sinh thì chắc đều là hầm cầu, ngay đến việc mua
cái kẹp tóc cũng cần có tem phiếu, mọi người còn chẳng có cơm mà ăn… Nếu tôi
nhớ không nhầm, gã Kim Minh Viễn đó sinh ra ở vùng nông thôn miền Bắc, một cô
gái miền Nam như tôi làm sao có thể chịu nổi cuộc sống mỗi ngày phải ăn bánh
bao không nhân chứ? Mà nói không chừng còn chẳng có bánh bao mà ăn ấy chứ[1].

Tôi đương nhiên là không
chịu rồi… Tuy biết lão Chương đã tìm đến tôi như vậy, muốn từ chối cũng chẳng
từ chối được, nhưng tốt xấu gì cũng phải ra vẻ một chút, như vậy sẽ có thể
tranh thủ vòi được nhiều lợi ích hơn về cho bản thân.

“Bất kể thế nào,
tiền nhất định phải nhiều.” Tôi bắt đầu vạch từng ngón tay ra tính toán
cho lão già đó nghe: “Cụ cũng nhìn rồi đấy, cháu là thân con gái chân yếu
tay mềm, mấy công việc như bưng bê khuân vác chắc chắn là không làm nổi. Chắc
cụ không định bắt cháu quay về làm ruộng để nuôi sống cái gã kia đấy chứ, như
thế nói không chừng cả hai người bọn cháu đều chết đói mất. Còn nữa, cháu nghe nói
chỗ các cụ còn có cái loại pháp bảo gì đó có thể cất giấu đồ vật bên
trong…”

Lão Chương nghe tới đây
liền lập tức ngắt lời tôi: “Cái con nhóc này chỉ ăn nói linh tinh thôi,
làm gì có cái thứ pháp bảo nào như vậy chứ.” Nói xong còn ngoảnh mặt qua
hướng khác, dáng vẻ như đang chột dạ.

Tôi khẽ hừ một tiếng,
giọng coi thường: “Thôi đi cụ ơi, bây giờ bên ngoài có ai mà không biết
bản lĩnh của các cụ chứ? Không phải là còn có loại không gian di động có thể
trồng cây bên trong nữa sao, còn cả loại nước thần tiên gì mà uống vào có thể
làm đẹp và kéo đài tuổi thọ ấy. Cụ hãy lấy hết ra đây xem nào, cháu cũng không
cần cả đâu, nhưng ít nhất cũng phải cho cháu được mở rộng tầm mắt một chút
chứ!”

Lão Chương tức tối nói:
“Cô đùng có mà nằm mơ nữa đi, nếu thật sự có những pháp bảo như thế, đám
yêu quái kia còn cần phải tu luyện nữa hay sao? Cái gì mà không gian di động có
thể trồng cây, cô không biết như thế là trái với quy luật tự nhiên à?”

Ngay đến thần tiên cũng
xuất hiện rồi,i quy luật tự nhiên ra đây làm gì nữa chứ?

Thấy tôi tỏ ra kiên
quyết, lão Chương rốt cuộc đành nhượng bộ, hậm hực làu bàu: “Bảo bối có
thể cất giấu đồ vật thì cả Thiên Đình cũng chỉ có vài cái thôi, vị tiểu thiếu
gia đó hình như cũng có một cái. Dù sao thì cô cũng làm việc cho cậu ta, đợi tôi
về xin với cấp trên, rồi sẽ mang cái thứ đó đến cho cô tạm thời sử dụng.”

Sau đó lão ta lại nói ra
một loạt những phép tắc quy củ gì đó, mãi đến lúc tôi đã phải ngáp ngắn, ngáp
dài, lão mới chịu rời đi.

Một lúc sau, lão ta lại
đi vào với một món đồ vuông vức được gói lại bằng giấy báo, vừa mở tờ báo ra
vừa cất tiếng than phiền: “Cả một khu nhà to bự thế này, vậy mà ngay đến viên
gạch cũng không tìm được, cái này phải dỡ từ bồn hoa bên ngoài kia mới có được
đấy.”

Thứ được bọc trong tờ
giấy báo là một viên gạch vàng rất lớn, kích thước và những đường nét hoa văn
trên đó đều có vẻ quen mắt vô cùng. Việc lão già này có thể biến gạch thành
vàng thì tôi đã biết từ lâu, vì vậy bèn bật cười trêu chọc: “Trong cái nhà
này thứ nào mà chẳng được, cụ cứ nhất quyết đòi ra ngoài tìm làm gì? Cụ nhìn
cái bàn hay cái tủ quần áo này xem, có gì mà không được chứ?” Đương nhiên,
mấu chốt là mấy thứ đó đều to hơn viên gạch này rất nhiều.

Lão Chương không thèm để
ý đến tôi, vứt viên gạch vàng lên bàn, nói một câu: “Sáng mai tôi sẽ đưa
đồ đến.” Sau đó thì biến mất chẳng còn còn chút tăm tích nào.

Sáng sớm ngày hôm sau,
tôi nhìn thấy thứ đồ mà lão Chương đưa đến ở ngay trên gối của mình. Đó là một
chiếc nhẫn ngọc xanh biếc, vừa nhìn đã biết là đồ đắt tiền. Tôi thứ đeo nó vào
ngón tay cái, nhưng quả thực là vướng víu vô cùng, đành mở ngăn kéo ra tìm một
sợi dây mảnh màu đỏ, rồi xỏ qua chiếc nhẫn và đeo lên cổ như dây chuyền.

Thứ đồ này thực sự rất
dễ dùng, chỉ cần tập trung tinh thần một chút là có thể cảm nhận được một không
gian rộng lớn bên trong, cũng không thể nói rõ là nó rộng đến chừng nào, dù sao
thì bên trong đó rất trống trải, chẳng có thứ gì hết. Tôi nhìn chằm chằm vào
cái chăn trên giường, cái chăn lập tức biến mất, rồi sau đó là giường, bàn,
ghế… úi, phải làm sao mới có thể bỏ chúng ra lại được nhỉ?!

Tôi vội gọi điện thoại
cho lão Chương, hỏi han tỉ mỉ về cách sử dụng chiếc nhẫn, sau dó dùng một tờ
báo cũ gói viên gạch vàng kia lại, rồi lục lọi trong tủ suốt một hồi lâu, tìm
một chiếc ba lô du lịch cũ nát nhất, nhét viên gạch vàng vào trong, và chạy
thẳng đến cửa hàng vàng bạc đá quý. Loáng cái, viên gạch vàng đã được đổi thành
tiền mặt.

Lão Chương nói sẽ đưa
tôi về năm 1981, khi Kim Minh Viên mới ba tuổi. Tình hình thời đó thế nào tôi
quả thực khó mà biết rõ, nhưng các bậc tiền bối, cha anh đã nói rồi, có đề
phòng trước sẽ tránh được tai vạ, chỉ cần tôi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, đến lúc
đó gặp phải chuyện gì cũng không sợ.

Vừa khéo gặp dịp Quốc
khánh được nghỉ bảy ngày, tôi nói với mọi người trong nhà là mình ra ngoài du
lịch, nhưng thực tế là cả ngày đều lượn lờ khắp nơi để đi mua hàng.

Những thứ như gạo, bột
mì, dầu thực vật tôi đều mua trực tiếp từ xưởng chế bin, mỗi lần một xe.

Những thứ như quần, áo,
mũ, tất, giày, dép của trẻ con cùng cần phải chuẩn bị đủ, từ ba tuổi đến mười
tám tuổi, mỗi mùa vài bộ, lại còn cả đồ dùng của tôi nữa… Lớn thì như chăn,
ga, gối, đệm, nhỏ thì như xà phòng, khăn mặt, dầu gội đầu, còn cả kẹp tóc và
bấm móng tay, rồi thì giấy tờ giả, giấy giới thiệu giả… Về sau, tôi liền đi
tìm một cậu chuyên khắc dấu giả, bảo cậu ta khắc cho mình mười mấy con dấu, nói
là dùng cho việc quay phim, cũng không biết cậu ta có tin không nữa.

Những thứ hàng hóa này
thực ra đều là chuyện nhỏ, chỉ cần có tiền là có thể mua được, phiền phức nhất
là tìm mua tiền cũ.

Dù sao thì tôi cũng
không thể mang loại tiền được in vào năm 2010 để quay về thời điểm đó mua đồ
được, ít nhất cũng phải dùng loại tiền sản xuất năm 1980. Vì chuyện này tôi đã
phải nhờ cậy đến anh họ mình, rồi một người bạn ở cục Cảnh sát của anh đã giúp
tôi tìm được một người buôn tiền cũ. Tôi mua luôn hơn hai ngàn đồng loại tiền
được sản xuất vào năm tám mươi, toàn bộ đều là những đồng Đại đoàn kết[2].

Mất ba ngày tôi mới tạm
coi như chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, sau đó kiểm tra kỹ càng lại một lượt, rồi
thỉnh thoảng đi mua thêm ít đồ bổ sung vào.

Ngày cuối cùng trước khi
đợt nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, tôi đã bị lão Chương đưa về năm 1981.