Dù sao thì tôi cũng
không còn sức lên núi nữa, còn Lưu Giang đang có hứng thú với con lợn rừng
trong nhà tôi, cứ kỳ kèo bảo chú Ba nhanh nhanh đi gọi người tới mổ lợn.
Sau khi được tôi đồng ý,
chú Ba liền dẫn theo Lưu Giang đến nhà ông Bảy ở đầu thôn, còn nói ông là tay
dao hàng đầu trong Trần Gia Trang này, giết lợn chỉ cần một dao, vô cùng chuẩn
xác.
Đợi hai người họ rời đi,
tôi dẫn Tiểu Minh Viễn vào nhà, thay cho nó bộ quần áo vừa bị tuyết làm cho ẩm
ư, sau đó dịu dàng cất tiếng an ủi nó.
Về mặt lý luận, lúc này
Tiểu Minh Viễn có lẽ đã hồi phục rồi, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy thấp
thỏm bất an, sợ nó vì chuyện này mà sinh ra ám ảnh. Cho nên tôi cứ phải cố gắng
nhớ lại những bài viết về việc dạy dỗ con trẻ mà mình đã từng được đọc trước
đây, nhưng ngẫm nghĩ suốt một hồi lâu, tôi vẫn không nghĩ ra mình rốt cuộc nên
làm thế nào.
Nghe nói tôi “giết
chết” được một con lợn rừng, mọi người trong thôn đều kéo tới nhà tôi xem
chuyện lạ. Vừa nhìn thấy con lợn rừng bự tướng bị trói nghiến trong sân, mọi
người đều không kìm được lộ vẻ ước ao và thán phục, khiến tôi thiếu chút nữa đã
cho rằng bị con lợn rừng đó xông vào nhà là một chuyện vô cùng may mắn.
Sau khi chia thịt lợn
xong xuôi, mọi người lại càng tỏ ra thân thiết với tôi hơn, có một số bà con
còn mang tặng tôi không ít nấm hương khô và rau dại. Tối đó, thím Ba gọi chúng
tôi tới nhà thím ăn cơm, rồi nấu món lòng lợn chiêu đãi tất cả mọi người.
Lúc này trên người tôi
đã chẳng còn chút sức lực nào, việc xử lý thịt lợn được giao hết cho Lưu Giang.
Cậu ta là một thanh niên trẻ tuổi, làm việc nhiều một chút, vừa hay có thể rèn
luyện thân thể luôn.
Sau sự kiện lợn rừng,
Tiểu Minh Viễn không hề có biểu hiện khác thường như tôi lo lắng. Nó vẫn suốt
ngày chạy theo sau Lưu Giang, rồi cùng lũ trẻ con trong thôn nô đùa vui vẻ. Có
điều bất kể là đi đâu, nó đều sẽ nói trước với tôi một tiếng. Hơn nữa, tôi còn
để ý thấy thời gian nó dành cho việc học tập đã nhiều hơn hẳn so với trước đây.
Một ngày gần Tết, Đội
trưởng Lưu cuối cùng đã đến, còn mang theo không ít bánh ngọt và kẹo, nói là
đến để chúc Tết sớm, nhưng thực ra là muốn xem Lưu Giang lao động cải tạo thế
nào rồi mà thôi.
Có điều tình trạng của
Lưu Giang hiển nhiên đã khiến Đội trưởng Lưu có chút thất vọng, ngoài việc hơi
đen đi một chút tinh thần của cậu ta hình như còn tốt hơn lúc mới tới đây. Đội
trưởng Lưu mềm mỏng hỏi tôi xem quãng thời gian vừa qua Lưu Giang có mang đến
rắc rối gì cho tôi không, tôi không hề keo kiệt lời khen, ra sức khen ngợi Lưu
Giang một hồi. Đội trưởng Lưu vừa nghe vừa cau mày thật chặt. Xem ra anh ta
không hề hy vọng Lưu Giang có một cuộc sống thoải mái ở nơi đây, bởi như thế,
lần lao động cải tạo này coi như chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa rồi.
Không biết sau khi Đội
trưởng Lưu đến đây rốt cuộc đã nói chuyện như thế nào với Lưu Giang, chỉ biết
là khi ăn cơm, sắc mặt anh ta có vẻ khó coi vô cùng, cho đến lúc đi vẫn không
nhắc gì đến chuyện đưa Lưu Giang về nhà cả.
Đội trưởng Lưu vừa mới
rời đi, khuôn mặt vốn đang tưoi cười hỉ hả của Lưu Giang lập tức trở nên ỉu
xìu, cậu ta ngồi phịch xuống chiếc giường lò không nói năng gì nữa cả. Trong
lòng tôi hiểu rõ, chắc Đội trưởng Lưu đã thay mặt ông Lưu đến đây đàm phán với
Lưu Giang, có điều cu cậu này hiển nhiên là đã không chấp nhận điều kiện của
gia đình, thế là lại tiếp tục bị lưu đày ở đây. Còn về vấn đề thời gian… Tôi
đoán ít nhất thì năm nay cậu ta cũng phải ăn Tết ở Trần Gia Trang rồi.
Tôi cũng không biết phải
an ủi cậu tanào, sau khi suy nghĩ một lát, liền bảo Tiểu Minh Viễn đến chơi với
cậu ta. Có thằng bé này nói chuyện cùng, chắc cậu ta sẽ không buồn bực uể oải
quá lâu.
Thực ra, Lưu Giang nảy
sinh mâu thuẫn với gia đình lại rất có lợi cho tôi. Sau quãng thời gian quan
sát vừa qua, tôi phát hiện đầu óc và khả năng làm việc của cậu ta đều rất khá,
hoàn toàn phù hợp với sự kỳ vọng về người hợp tác của tôi. Do đó, cho dù ông
Lưu thật sự đồng ý thỏa hiệp, tôi vẫn phải nghĩ cách để giữ Lưu Giang ở lại
đây.
Thế rồi, tôi quyết định
phải nói chuyện với cậu ta một phen.
Tôi cắt một chiếc bánh
ngọt mà Đội trưởng Lưu mang đến thành mấy phần, bốc mấy nắm hạt dưa bỏ vào
trong đĩa, đặt lên giường lò, rồi ngồi xuống cười híp mắt lại, nói với Lưu
Giang: “Nào, đến đây ăn chút gì đi, nhân tiện chúng ta nói chuyện một
chút. Tính ra thì cậu cũng đến chỗ tôi khá lâu rồi, vậy mà chúng ta còn chưa
ngồi nói chuyện với nhau lần nào đấy.”
Lưu Giang liếc mắt nhìn
tôi bằng vẻ cảnh giác, nhất quyết không chịu đưa tay ra cầm bánh ngọt và hạt
dưa, mà cẩn thận nói: “Chị muốn nói gì, cứ nói luôn đi!”
Tôi cười bảo: “Thực
ra ông Lưu lo cho cậu cũng không phải là không có lý, bây giờ vừa mới cải cách
mở cửa, vàng thau lẫn lộn đều đổ xô vào trong nước. Mà cậu lại còn trẻ, khả
năng kiềm chế chắc chắn là vẫn còn kém, lỡ như đến lúc đó có cô nàng ngực to
mông mẩy nào liếc mắt đưa tình với cậu, nói không chừng cậu lại cưới luôn một
cô vợ nước ngoài mắt xanh mũi lõ về nhà ấy chứ. Như vậy ông nội cậu lại còn
không tức chết hay sao.”
Vừa nói xong tôi liền ý
thức được rằng có thể mình đã hơi lỡ lời, thời kỳ này đám con trai vẫn còn khá
ngây thơ, da mặt cũng rất mỏng, những lời như vậy tốt là để trong lòng, chứ
không nên trực tiếp nói ra.
Quả không sai, vừa nghe
tôi nói xong, khuôn mặt Lưu Giang lập tức đỏ bừng, đến mắt cũng không dám ngước
lên, cúi đầu lí nhí nói: “Chị nói linh tinh cái gì đấy, con gái con đứa,
không sợ người ta cười hay sao. Mà Minh Viễn cùn đang ở đây đấy, đúng là chỉ
biết dạy hư trẻ con thôi.”
Tôi lập tức xin lỗi
ngay: “Được rồi, được rồi, đúng là tôi đã nói thẳng quá. Có điều cậu cũng
đừng xấu hổ, dù sao cậu cũng chưa đến đặc khu bao giờ, làm sao biết tình hình ở
đó như thế nào chứ. Tôi biết cậu không thích nghe theo sự sắp xếp của gia đình,
muốn tự tạo lập sự nghiệp riêng của bản thân. Có điều, lập nghiệp ở đâu mà
chẳng được, việc gì cứ phải đến đặc khu. Chả nói đâu xa, ngay cái Trần Gia
Trang này của chúng ta cũng được chứ gì. Nếu cậu có thể khiến nơi này phát
triển, giúp bà con trong thôn có được một cuộc sống sung túc, ông nội cậu sẽ
phải còn không nhìn cậu bằng con mắt khác.”
Lưu Giang cúi đầu im
lặng, không biết là đang suy nghĩ những gì. Nhưng Tiểu Minh Viễn bên cạnh thì
lại không chịu ngồi yên, vừa ăn bánh vừa cất tiếng hỏi tôi: “Cô ơi, thế
nào là ngực to mông mẩy? Còn liếc mắt đưa tình là để làm gì?”
Thực ra trẻ con độ tuổi
này là đáng yêu nhất, vừa ngoan ngoãn nghe lời, lại vừa khả ái dễ thương, khuôn
mặt tròn xoe bầu bĩnh, không gì thuần khiết hơn được. Khoảng vài năm nữa khi
lớn hơn, chúng sẽ bắt đầu trở nên kỳ quặc, hay nổi nóng, hay xấu hổ khi phải
tiếp xúc thân mật với nữ giới. Đến khi lũ trẻ mười mấy tuổi và bước vào thời kỳ
nổi loạn, chắc tôi muốn khóc cũng không ra nước mắt được nữa rồi.
Nhân lúc còn có thể nhào
nặn nó, hãy ra sức mà uốn nắn đi, đừng để đến lúc không còn cơ hội nữa thì có
hối hận cũng không kịp.
Tôi lại nhân cơ hội ấy
giảng giải cho Lưu Giang nghe về sự hỗn loạn của đặc khu, đồng thời còn kể một
loạt nhũng mặt tốt của Trần Gia Trang. Lưu Giang không ngốc, chẳng bao lâu sau
đã nghe ra được ý tứ của tôi, bèn hờ hững liếc mắt nhìn tôi, nói: “Chị nói
thực đi, có phải chị nhìn trúng tôi rồi không?”
Tôi vừa nghe thấy thế
lập tức nổi điên lên: “Cậu nói linh tinh cái gì đấy hả, một thằng nhóc
lông còn chưa mọc đủ như cậu, tôi lại có thể nhìn trúng được sao? Chị đây dù có
thế nào thì cũng không thể thích một thằng nhóc còn ít tuổi hơn chị được.”
Khuôn mặt Lưu Giang lập
tức trở nên tím tái như màu gan lợn, đến thở cũng dồn dập khó khăn. Cậu ta há
miệng ra muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được tiếng nào, một hồi lâu sau
mới vừa gãi đầu vừa nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi không có ý đó… Chị hiểu
lẩm rồi… Tôi chỉ muốn nói là… nói là có phải chị muốn bảo tôi làm việc cho
chị không…?”
Lần này người xấu hổ lại
đổi thành tôi, có điều thằng nhóc này nói năng không rõ ràng như vậy, tôi hiểu
lầm cũng là việc rất bình thường thôi mà. Thế là tôi liền làm bộ nghiêm túc
nói: “Lần sau nói chuyện nhớ chú ý một chút, đừng có dùng những từ mơ hồ
như vậy, để người khác hiểu nhầm là không hay đâu.”
Lưu Giang đã nói thẳng
ra như vậy, tôi tất nhiên không cần phải úp úp mở mở nữa, bèn dứt khoát nói suy
nghĩ của mình cho cậu ta nghe.
“Tôi nói
này…” Lưu Giang cuối cùng đã chậm rãi lên tiếng: “Chị muốn xây dựng
trang trại nuôi gà, thế vấn đề về vốn, sân bãi, và còn cả kỹ thuật nữa, chị
định giải quyết sao đây?”
Quả đúng là người mà tôi
coi trọng có khác, vừa mở miệng đã nói đúng vào trọng tâm của vấn đề ngay. Tôi
liền nghiêm túc trả lời: “Tiền thì tôi có, tuy không nhiều, nhưng mở một
trang trại nuôi gà cỡ nhỏ thì không thành vấn đề. Còn về sân bãi, tôi đã chấm
hai nhà kho lớn đang bị bỏ không trong thôn, đợi lát nữa đi bàn bạc với chú
trưởng thôn một chút, chắc là có thể thuê được. Còn chuyện kỹ thuật, trong thôn
chúng ta có nhà ai mà không nuôi gà đâu, phải nuôi thế nào cứ đi hỏi mọi người
là biết ngay thôi mà. Lần sau khi lên thị trấn tôi sẽ mua thêm mấy quyển sách
dạy nuôi gà về nữa, chúng ta vừa học vừa làm.”
Lưu Giang hơi nhướng
mày: “Chúng ta đã làm thì phải làm lớn một chút, quy mô nhỏ quá thì chỉ tổ
lãng phí thời gian thôi!”
Không ngờ cậu nhóc Lưu
Giang này lại to gan như vậy! Có điều nghĩ lại, tiền đầu tư là tôi bỏ ra, nếu
thật sự lỗ vốn, cậu ta chẳng qua cũng chỉ mất thời gian một năm mà thôi, đâu có
thiệt bằng tôi chứ. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tôi tất nhiên sẽ không
nói gì. Bất kể thế nào, trước tiên cứ phải giữ được cậu ta ở lại đây, còn việc
xây dựng trang trại nuôi gà phải tiến hành ra sao, sau này cứ làm dần dần từng
bước
Hai người bọn tôi còn
hẹn với nhau, ngày Hai mươi tư tháng Chạp này sẽ cùng lên thị trấn, định nói rõ
tình hình với ông nội của Lưu Giang. Lần này tôi còn quyết định đưa Tiểu Minh
Viễn theo, thằng bé đến bây giờ vẫn chưa được lên thị trấn lần nào.
Buổi sáng hôm đó, tôi
thay cho nó một chiếc áo khoác lông cừu màu xanh lam, chân đi đôi giày da màu
đen được lau sáng bóng, lại đeo thêm một chiếc khăn quàng cổ kẻ ca rô, làm tôn
lên đôi mắt to tròn đen láy cùng với khuôn mặt trắng nõn hồng hào, nhìn nó giờ
khá giống với một chú bé quý tộc thường xuất hiện trên ti vi. Tiểu Minh Viễn
cũng rất thích cách ăn mặc này, đứng trong nhà soi gương ngắm nghía hồi lâu,
thể hiện sự ngây thơ và đáng yêu thường thấy ở một đứa bé ba tuổi.