Beta: Lilly
Sau đó, trong suốt nửa tháng, Chu Ải không có bất kỳ tin tức nào của Trần Tầm Phong.
Trường học cây cối um tùm, Chu Ải nhìn những chiếc lá cây chuyển từ xanh sang vàng rồi rụng xuống, cho đến khi gió thổi tới mang theo hơi lạnh, Chu Ải biết rằng mùa thu năm nay đã hoàn toàn kết thúc, còn mùa đông đã âm thầm đến.
Vào ngày thứ ba mất liên lạc với Trần Tầm Phong, Chu Ải đã gửi cho hắn một tin nhắn, nội dung tin nhắn rất đơn giản chỉ có ba chữ, cậu hỏi người bên kia: “Trần Tầm Phong?”
Sau khi gửi tin nhắn này, cậu học theo cách mà Trần Tầm Phong từng nói, thiết lập nhắc nhở đã đọc cho tin nhắn, chỉ cần Trần Tầm Phong mở tin nhắn này ra, cậu sẽ nhận được phản hồi, nhưng cậu mãi không thấy dấu tích màu xám bên cạnh hộp thoại chuyển sang màu xanh lá cây.
Chu Ái là một người câm, chức năng nghe điện thoại trên điện thoại di động thực sự không có nhiều ý nghĩa đối với cậu.
Nhưng vào ngày thứ năm mất liên lạc với Trần Tầm Phong, Chu Ải vẫn chưa ngủ vào lúc 1 giờ sáng, cậu cầm điện thoại trong đêm tối đã tắt đèn, tắt tùy chọn “từ chối tất cả các cuộc gọi đến” trong cài đặt điện thoại và không còn để điện thoại tự động chặn các cuộc gọi hoặc tin nhắn rác hoặc tin nhắn lạ. Từ ngày đó trở đi, điện thoại của Chu Ải mỗi ngày đều nhận được đủ các loại điện thoại từ trung tâm bán nhà, đầu tư tài chính hoặc trúng số, hoặc đủ các loại tin nhắn kỳ lạ.
Mỗi ngày sau khi học xong, thường là sau 12 giờ đêm, Chu Ải sẽ dựa vào bệ cửa sổ phòng mình lướt điện thoại, cậu sẽ không bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn hoặc cuộc gọi nào, những cuộc gọi không nghe máy vào ban ngày cậu cũng sẽ gọi lại, nhưng những cuộc gọi và tin nhắn lạ đó đều là người khác, không phải Trần Tầm Phong.
Giang Xuyên và Tống Minh Nghị từng đến tìm Chu Ải, sau một tuần Trần Tầm Phong không xuất hiện ở trường số Sáu, khi tin đồn “Trần Tầm Phong cũng bị đuổi học” râm ran khắp trường.
Hôm đó là trưa thứ sáu, Chu Ải ngồi một mình ở căng tin tầng hai ăn cơm.
Bầu trời mùa đông luôn có một vẻ khô lạnh tái nhợt khó tả, nhưng hôm đó khi Giang Xuyên và những người khác lên tầng hai của căng tin, thấy Chu Ải ngồi bên cửa sổ, họ lại cảm thấy Chu Ải ngồi trong ánh sáng trắng đục còn tái nhợt hơn cả bầu trời bên ngoài.
Cho đến khi cảm thấy hai bóng đen lạ lẫm xuất hiện trên mặt bàn, Chu Ải mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua hai người ngồi đối diện mình, vẻ mặt không gợn sóng, sau đó định quay đi tiếp tục ăn cơm.
Giang Xuyên ngồi xuống đối diện, hơi do dự, Tống Minh Nghị dưới gầm bàn bên cạnh đá cậu ta một cái, cậu ta mới mở miệng: “Chu Ải, chúng tôi đến đây là muốn hỏi cậu, dạo này anh Tầm có liên lạc với cậu không?”
Giang Xuyên nói xong, Tống Minh Nghị ở bên cạnh bổ sung: “Sau hôm họp phụ huynh, anh ấy không đến trường nữa, chúng tôi hỏi chủ nhiệm, lão Hồ nói rằng gia đình chỉ xin nghỉ cho anh ấy, cũng không nói lý do, cũng không nói nghỉ đến khi nào, sau đó kỳ lạ là không liên lạc được với anh ấy nữa.”
Nghe hai người trước mặt nói, động tác trên tay Chu Ải khựng lại, sau đó cậu hoàn toàn buông đũa, Giang Xuyên ở đối diện đẩy khăn giấy và nước cho cậu, Chu Ải không nhận, tự lấy giấy lau tay và miệng, sau đó cậu ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn hai người đang cau mày, sắc mặt không tốt ở đối diện.
Chu Ải khựng lại, vẫn lấy điện thoại ra, cậu viết trong một ghi chú mới: Tôi cũng không biết.
Cho hai người xem xong, Chu Ải không đợi phản hồi của họ nữa, cầm khay đựng thức ăn đi mất.
Tuần thứ hai Trần Tầm Phong mất tích, Chu Duệ Thành đang công tác ở nơi khác đã trở về nhà, vết thương của Trần Tứ Lưu bị Chu Ải đâm đã lành, đã đến dạy kèm buổi tối cho cậu.
Buổi tối hôm đó khi học, Chu Ải nhìn Trần Tứ Lưu viết vẽ trên bảng trắng ở phía trước, ánh mắt đan xen giữa màu trắng của bảng và màu đen của mực, Chu Ải hiếm khi mất tập trung khi học.
Cậu nhớ lại lần Trần Tầm Phong rời đi sáu năm trước, lần đó Trần Tầm Phong đã báo trước với cậu, là lần rời đi mà cậu hoàn toàn biết rõ, nhưng sau khi Trần Tầm Phong đi, Chu Ải vẫn rất nhanh chóng cảm thấy không quen.
Sự không quen của cậu không phải vì sau khi Trần Tầm Phong rời đi, không còn ai che chắn trước mặt cậu nữa, nên những lời chế giễu, châm chọc và bắt nạt đủ kiểu của các bạn học xung quanh đột ngột tăng lên, sự không quen của cậu giống như, Trần Tầm Phong đã buông bàn tay vẫn luôn nắm lấy cậu, vì vậy cậu lại một lần nữa rơi vào bóng tối.
Ký ức về đứa trẻ khiếm thính năm xưa của Chu Ải đã khá mơ hồ, vì khi đó cậu còn quá nhỏ, nhận thức cũng không đầy đủ, nếu nhất định phải để cậu nhớ lại, cậu chỉ có thể hình dung cụ thể, khoảng thời gian đó, Chu Ải cảm thấy mình như bị nhốt trong một chiếc tủ quần áo tối đen, kín mít, ngột ngạt, yên tĩnh, đen tối là tất cả những gì cậu cảm nhận được.
Sau khi Trần Tầm Phong rời đi, cậu như thể một lần nữa bị nhốt vào chiếc tủ tối tăm đó, cậu lại bắt đầu tự nhốt mình, trong hai năm đó, Chu Duệ Thành thậm chí đã nghi ngờ nhiều lần rằng chứng tự kỷ của cậu đã tái phát, cậu đã nhiều lần nghỉ học và được đưa đi khám bác sĩ tâm lý.
Và bây giờ, Trần Tầm Phong lại một lần nữa rời đi, nhưng lần rời đi này, Trần Tầm Phong không hề báo trước.
Họ gặp lại nhau vào mùa hè, đến gần nhau vào mùa thu, nhưng mùa đông chưa đến, họ đã chia xa.
Trần Tứ Lưu từ từ dừng động tác viết vẽ trên tay, Chu Ải là học sinh duy nhất của anh, khi học, anh luôn nhìn chằm chằm vào mặt Chu Ải, nên anh dễ dàng nhận ra rằng hôm nay Chu Ải đã mất tập trung.
Hôm nay là lần đầu tiên anh đến dạy kèm cho Chu Ải sau khi tay khỏi.
Bản chất xấu xa của con người đại khái là đê tiện và thích tự chuốc lấy, tối hôm đó anh bị Chu Ải đâm thủng lòng bàn tay, máu chảy rất nhiều, làm cho cả người giúp việc nhà Chu Ải đều sợ hãi đến mức hét lên, vết thương ở lòng bàn tay, nên quá trình hồi phục đặc biệt đau đớn, ba ngày đầu tiên anh sốt cao suốt đêm, sau khi hạ sốt, lòng bàn tay anh lại đau liên tục trong hai tuần, hai tuần này anh làm gì cũng không tiện, nhưng anh chưa bao giờ trách Chu Ải nửa lời.
Chu Ải không phải là người vô hại như vẻ ngoài của cậu, sự điềm tĩnh của Chu Ải ẩn chứa sự dữ dội, đây là phát hiện khiến Trần Tứ Lưu kinh ngạc, anh có thể cảm nhận được ngọn lửa mang tên “Chu Ải” trong lồng ngực mình không những không hề có dấu hiệu dập tắt, mà còn bùng cháy dữ dội hơn.
Trong quá trình hồi phục này, mỗi lần vết thương ở lòng bàn tay đau nhói, đều chỉ nhắc nhở anh về sự tồn tại của Chu Ải, anh nhớ Chu Ải hơn, muốn gặp Chu Ải hơn, cũng muốn chạm vào Chu Ải hơn, nên ngay ngày tháo chỉ ở lòng bàn tay, anh đã vội vã đến nhà Chu Ải.
Tối đó đẩy cửa phòng làm việc ra, anh nhìn thấy bóng lưng tĩnh lặng của Chu Ải, vẫn là bóng lưng thiếu niên thanh tú và sạch sẽ đó, dưới ánh sáng và bóng tối đơn giản nhưng đẹp đến mức khiến tim người đập nhanh, anh điều chỉnh biểu cảm của mình rồi bước tới, mới phát hiện Chu Ải hơi cúi đầu, cố định một chiếc camera nhỏ ở dưới đáy bàn học.
Ống kính camera hướng xuống dưới, vừa vặn quay được thế giới chật hẹp dưới gầm bàn học.
Trần Tứ Lưu đứng bên bàn, nhìn chiếc camera nhỏ màu đen xoay tròn trên đầu ngón tay thon dài của Chu Ải, trong lúc xoay và điều chỉnh, Trần Tứ Lưu nhìn thấy rõ ràng lỗ ghi âm ở phía sau camera.
Lần đó anh nói với Chu Ải rằng camera giám sát trong phòng làm việc này là do bố cậu lắp để phòng ngừa cậu, camera không có chức năng ghi âm, nên lần này, Chu Ải đã tự dán một chiếc có chức năng ghi âm trước mặt anh.
Sắc mặt Trần Tứ Lưu hơi cứng đờ, anh thích Chu Ải, đây là lần đầu tiên anh thích một người như vậy, nên anh không kiềm chế được mà luôn muốn đến gần, nhưng Chu Ải lại nhạy cảm tránh anh như tránh rắn rết.
Trần Tứ Lưu nhìn Chu Ải cố định chiếc camera đó, đèn làm việc màu đỏ trên đỉnh camera sáng lên, anh đứng bên bàn im lặng rất lâu, mới thở dài một hơi.
Trần Tứ Lưu nghĩ, có lẽ là anh nóng vội, Chu Ải chưa thành niên, lại còn có hoàn cảnh đặc biệt, ý thức tự bảo vệ bản thân của cậu chỉ có thể mạnh mẽ hơn người thường, nên đợi cậu thông suốt sẽ khó khăn hơn người thường.
Điều này là bình thường, Trần Tứ Lưu tự nhủ với mình, anh có thể kiên nhẫn chờ đợi, ở bên cạnh cậu từ từ chờ đợi, như chờ một bông hoa chúm chím nở rộ.
Lúc này thấy Chu Ải hiếm khi mất tập trung, Trần Tứ Lưu cũng dừng nhịp điệu giảng bài, anh đứng trước bảng trắng, nhìn Chu Ải một lúc, nhưng Chu Ải vẫn không hề hay biết, dường như vẫn đang đắm chìm trong ý thức của riêng mình.
Trần Tứ Lưu giơ tay gõ nhẹ vào bảng trắng dưới tay, đồng thời gọi tên Chu Ải để nhắc nhở: “Chu Ải.”
Chu Ải bị cắt đứt dòng suy nghĩ, Trần Tứ Lưu vốn tưởng rằng theo tính cách của Chu Ải, cậu chỉ lạnh nhạt không phản ứng, rồi quay lại học thôi, nhưng Trần Tứ Lưu lại thấy Chu Ải trước mặt sau khi thoát khỏi dòng ý thức, phản ứng đầu tiên là cau mày khó chịu.
Đây là biểu cảm rõ ràng hiếm khi xuất hiện trên mặt Chu Ải, ngay cả hai tuần trước khi Chu Ải dùng compa đâm anh, thì trong suốt quá trình đó, sắc mặt của chính Chu Ải cũng không hề dao động chút nào.
“Em vừa nghĩ gì vậy?” Trần Tứ Lưu không tự chủ được mà hỏi thêm một câu.
Nhưng hiển nhiên, anh sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, còn Chu Ải đã nhanh chóng thu lại biểu cảm, tập trung trở lại vào nội dung học tập.
…
20 ngày sau khi Chu Ải mất liên lạc với Trần Tầm Phong, những cuộc thảo luận sôi nổi về Trần Tầm Phong ở trường vốn đã lắng xuống, giờ ra chơi Chu Ải đi vệ sinh, trong buồng vệ sinh cậu nghe thấy mấy nam sinh lớp khác đang nói chuyện phiếm, họ nói Giang Xuyên và Tống Minh Nghị lớp 21 đã cho nổ một lúc mấy nhóm lớn, rồi từng người thu dọn những kẻ cầm đầu hùa theo, loan truyền tin đồn nhảm.
Những người thảo luận về Trần Tầm Phong ở trường ngày càng ít, nhưng đây không chỉ là do con người của Giang Xuyên, mà còn vì dù sao bọn họ vẫn là những học sinh trung học dưới áp lực cao, kỳ thi tháng sắp tới đang đến gần, 20 ngày không phải là dài, nhưng đối với những học sinh trung học suốt ngày cắm đầu vào học thì thực sự quá lâu, Trần Tầm Phong biến mất quá lâu, họ thảo luận đi thảo luận lại đủ mọi phiên bản về việc Trần Tầm Phong rời đi, nhưng bản thân Trần Tầm Phong lại chẳng có chút tin tức nào, nên dần dần những cuộc thảo luận này đều bị vứt ra ngoài việc học hành nặng nề.
Chiều hôm đó tan học, Chu Ải lại là người cuối cùng rời khỏi lớp.
Dần dần Chu Ải hình thành một thói quen, đó là sau khi tan học, cậu sẽ ngồi lại trong lớp một lúc, trước đây tài xế cũng đón cậu, lúc đó trên đoạn đường từ lớp đến cổng trường, Trần Tầm Phong đi cùng cậu, lúc đó bọn họ luôn ngầm hiểu đi thật chậm, cuối cùng sẽ mất nhiều thời gian hơn so với khi đi với tốc độ bình thường.
Còn bây giờ khoảng thời gian Chu Ải ở lại lớp lâu hơn, giống như đang dùng để bù lại thời gian cậu và Trần Tầm Phong lãng phí trên đường trước đây.
Mùa đông trời lạnh, ban ngày cũng ngắn, hôm đó khi Chu Ải đi ngang qua dưới tòa nhà dạy học, trời đã tối đen, gió lạnh thổi vào mặt, ngoài tòa nhà dạy học của khối cao hơn sáng đèn ở đằng xa, thì ở gần như không còn học sinh lớp 10 nào nữa.
Chu Ải dừng lại trước bảng thông báo ở dưới tòa nhà, cậu mượn ánh đèn đường, thấy ảnh của mình vẫn treo ở bảng danh dự, nhưng ở bên cạnh bảng kỷ luật, tấm ảnh có vẻ ngoài phóng túng của Trần Tầm Phong đã biến mất, thay vào đó là thông báo kỷ luật của Giang Xuyên và Tống Minh Nghị cùng đám người lớp 21.
Ánh mắt Chu Ải đảo qua xung quanh, cậu như đang tìm kiếm điều gì đó, nhưng cuối cùng cậu không tìm thấy gì cả, không có tên của Trần Tầm Phong, không có thông báo kỷ luật của Trần Tầm Phong, cũng không có nửa tấm ảnh nào của hắn.
Mùa hè và mùa thu giống như một giấc mơ của Chu Ải, có lẽ Trần Tầm Phong chưa từng quay lại.
…
Tối hôm đó về nhà, Chu Ải và Chu Hữu Bảo cùng lúc bị sốt cao.
Câu chuyện luôn lặp lại, gần cuối năm, bố mẹ nhà họ Chu bận rộn với công việc lại đồng thời đi công tác, mà dì giúp việc cũng vừa đúng kỳ nghỉ một tháng, tối hôm đó, trong nhà chỉ còn lại hai người Chu Ải và Chu Hữu Bảo.
Buổi tối Chu Ải đã thấy hơi khó chịu, sau khi Trần Tứ Lưu đi, cậu tự học thêm hai tiếng, hơn 12 giờ mới đi tắm, khi ra khỏi phòng tắm, cậu càng thấy đầu nặng chân nhẹ, trượt chân va vào khung cửa suýt ngã, để giảm bớt cảm giác choáng váng này, Chu Ải còn mở cửa sổ hút một điếu thuốc, rồi lại dựa vào bệ cửa sổ đón gió lướt điện thoại một lúc.
Hút xong điếu thuốc, Chu Ải cũng xem hết các cuộc gọi quấy rối và tin nhắn rác hôm nay, cậu đứng dậy khỏi bệ cửa sổ, có một khoảnh khắc trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Chu Ải đặt điện thoại xuống, cuối cùng chuẩn bị đi ngủ.
Vì vậy Chu Ải không nhận ra rằng, ngay khi cậu vừa đặt điện thoại xuống, tin nhắn mà cậu đã gửi cho Trần Tầm Phong cách đây hơn hai mươi ngày, đã được người bên kia nhận và đọc, dấu tích màu xám bên cạnh hộp thoại “Trần Tầm Phong?” vào lúc 12 giờ 38 phút 48 giây này, cuối cùng đã chuyển sang màu xanh lá.
Chu Ải bị cơn khát đánh thức, cơn sốt cao đã thiêu đốt cổ họng cậu, cậu muốn dậy nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực, lúc này Chu Ải mới chậm chạp nhận ra rằng, sự khó chịu buổi tối không phải là mệt, mà là sốt.
Chu Ải chống tay lên trán, cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua bầu trời tối đen bên ngoài, rồi chuẩn bị tiếp tục ngủ, nhưng khi cậu sắp nhắm mắt lại thì mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Chu Hữu Bảo ở bên ngoài.
Chu Hữu Bảo ngủ ở tầng dưới, hai người cách nhau một tầng lầu và hai cánh cửa dày, bình thường cậu không thể nghe thấy tiếng của Chu Hữu Bảo trong phòng ngủ của mình, Chu Ải không biết là mình bị ảo giác hay đang mơ màng, vì sốt cao nên ý thức của cậu cũng hỗn loạn và lộn xộn, có lúc cậu thậm chí còn không hiểu sao lại nghĩ đến Trần Tầm Phong và mình hồi nhỏ.
Nhưng dừng lại một lát, Chu Ải vẫn từ trên giường ngồi dậy, tác động của cơn sốt cao từ bên trong ra ngoài không thể phớt lờ. khi Chu Ải mở cửa phòng, cậu chống tay vào tay nắm cửa trước, rồi cúi đầu, thấy Chu Hữu Bảo đang ngồi khóc trước cửa phòng mình.
Mặc dù nhà có sưởi ấm từ dưới đất suốt ngày, không gian ngoại vi không lạnh lẽo, nhưng Chu Hữu Bảo trước mặt chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, khuôn mặt và đôi mắt bé khóc đỏ hoe, khuôn mặt đầy nước mắt, trông rất đáng thương.
Chu Ải cau mày nhìn cậu bé, nhưng cuối cùng vẫn khom người xuống, thấy cậu khom người, Chu Hữu Bảo tự động chống tay xuống sàn tiến về phía cậu, muốn cậu ôm, giọng đứa trẻ khàn đặc, bé vừa ho vừa nói với Chu Ải: “Anh… ngủ với em…”
Tình huống trước mắt hình như là sau khi bảo mẫu rời đi vào lúc nửa đêm, Chu Hữu Bảo một mình đi lên lầu, nhưng buồn ngủ đến mức không gõ cửa phòng Chu Ải, cũng không chịu đi, cứ đợi ở ngoài khóc.
Chu Ải chưa từng bế trẻ con, cơn sốt cao khiến phản ứng của cậu có phần chậm chạp, vì vậy cậu mặc cho Chu Hữu Bảo lảo đảo đứng dậy chui vào lòng cậu, mặc cho Chu Hữu Bảo giơ tay vòng lấy cổ cậu, cho đến khi Chu Hữu Bảo vùi đầu vào vai cậu lau nước mắt trên mặt, Chu Ải mới nhận ra có điều không ổn.
Cậu giơ tay sờ gáy Chu Hữu Bảo, lòng bàn tay cậu nóng ran, nhưng cậu lại không cảm thấy chênh lệch nhiệt độ trên người Chu Hữu Bảo.
Chu Ải bị nhiệt độ cơ thể của Chu Hữu Bảo làm cho giật mình, cậu hiểu rõ ảnh hưởng của sốt cao đối với trẻ nhỏ, lần này cậu không còn do dự nữa, Chu Ải hơi dùng sức, ôm cả người Chu Hữu Bảo trực tiếp từ trên mặt đất lên.
Chu Hữu Bảo không nhẹ, nhưng Chu Ải ôm rất chặt, cậu im lặng bế Chu Hữu Bảo xuống lầu, Chu Hữu Bảo bị cậu bế lên dường như đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, Chu Hữu Bảo chỉ ngoan ngoãn dựa vào cổ cậu, thỉnh thoảng ho hai tiếng.
Chu Ải tìm được nhiệt kế ở tầng dưới rồi đo nhiệt độ cho Chu Hữu Bảo, nhiệt độ đo được khiến cậu cau mày.
Trong mắt Chu Ải, trẻ con rất yếu đuối, lúc ăn cơm tối Chu Hữu Bảo còn nhảy nhót tung tăng, nhưng bây giờ Chu Hữu Bảo lại ôm cậu không nói một lời. Chu Ải không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nên khi gặp phải cơn sốt cao của Chu Hữu Bảo, lựa chọn đầu tiên của Chu Ải luôn là đưa bé đến bệnh viện chuyên khoa.
Đợi đến khi hai người lăn lộn đến bệnh viện thì đã là ba giờ sáng, trên xe taxi, Chu Hữu Bảo cũng ôm Chu Ải, bé ho liên tục cũng không ngủ, chỉ thỉnh thoảng gọi nhỏ một tiếng “anh”.
Không giống như lần cảm lạnh vào mùa hè đó, lần đó bé hôn mê suốt, lần này bé dường như tỉnh táo suốt.
Nhưng đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong và truyền dịch cho Chu Hữu Bảo, y tá bên cạnh mới nhắc nhở Chu Ải cũng đi khám, trong mắt những y tá có kinh nghiệm, tình trạng của Chu Ải dường như còn nghiêm trọng hơn cả trẻ con.
…
Sáng thứ năm tuần này, các nhóm khác nhau của trường số Sáu đột nhiên lại nổ ra một tin tức mới về Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong biến mất hơn nửa tháng, hôm nay đột nhiên xuất hiện ở trường số Sáu.
Trần Tầm Phong hành sự không khoa trương, nhưng những điều kiện bên ngoài của hắn luôn khiến hắn trở nên hào nhoáng, sáng sớm, hắn được một chiếc Phantom đưa đến cổng trường số Sáu, cổng trường luôn đông đúc, nhưng không ai dám đụng đến chiếc xe đó, vì vậy Trần Tầm Phong vừa mặt lạnh bước xuống xe, đã bị nhiều người nhìn thấy.
Tất nhiên, nhiều người cũng thấy Trần Tầm Phong trở lại trường, trước tiên không về lớp 21, mà đi thẳng đến phòng giáo vụ, nhóm lớp lập tức đoán già đoán non Trần Tầm Phong đến để xử lý vấn đề học bạ, nói hắn bị trường số Sáu “khuyên lui học” là “chắc như đinh đóng cột”.
Còn bản thân Trần Tầm Phong, người ở trung tâm sự việc, đang ngồi trong văn phòng phòng giáo vụ, gió ấm từ máy điều hòa thổi khiến hắn ho khan một tiếng, hắn cau mày, thúc giục người giáo viên đeo kính ngồi trước mặt nửa ngày không nhúc nhích: “Xem xong chưa?”
Người giáo viên đó cầm trên tay một tờ giấy chứng nhận xuất viện, ông ta đẩy đẩy gọng kính, cuối cùng ngẩng đầu nhìn chàng trai gầy gò đối diện, ông ta nói: “Tờ chứng nhận này không có vấn đề gì, nhưng tôi phải sao chép một bản trang có chữ ký này, sau đó nộp cho chủ nhiệm Ngô lưu giữ, nếu không thì cậu sẽ bị coi là vắng mặt không lý do”.
Ông ta từ từ giải thích: “Chúng tôi cần phải bổ sung lý do xin nghỉ của cậu, cùng với chứng từ này để có thể tra cứu được”.
Trần Tầm Phong bị làm cho mất hết kiên nhẫn, dựa vào lưng ghế không nói gì.
Người giáo viên đó từ từ sao chép tài liệu trong tay, lại nói chuyện phiếm với Trần Tầm Phong: “Bạn học Trần, sao lại bất cẩn gây tai nạn xe cộ?”
Trần Tầm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Nhảy qua cửa sổ”.