Chương 3: Y Tiên Dược Điếm

Giữa buổi sáng, sau khi bốc cho thẩm thẩm đầu phố vài thang thuốc bổ máu.

Tử Lăng như mọi ngày nằm đung đưa trên cái võng trúc trước cửa.

Đã 3 ngày từ lúc hệ thống cập nhật xong, nàng vẫn chưa thấy cái gọi là nha hoàn đỉnh cấp đâu cả.
chậc, không gấp không gấp.

mấy năm nay lủi thủi thêm mấy ngày nữa cũng có khác nhau mấy.

– ” Phát hiện tiên thiên thể chất, kí chủ mau mời lập tức thu nhận làm nha hoàn.”
A.

tới rồi,! đang lim dim trên ghế.

âm thanh hệ thống vang lên khiến nàng ngồi dậy.

liền lập tức trông thấy phía trước mắt một tiểu cô nương mặc thanh y tuổi chừng 17-18.

đang tò mò nhìn mình.

– tỉ tỉ, cho ta hỏi.

đây là y tiên các sao.? – thấy đại tỉ trước mắt bỗng ngồi dậy nhìn về phía mình.

tiểu thanh có chút chột dạ liền hỏi.
Tử lăng cảm thấy như đã doạ đến tiểu cô nương, liền nở nụ cười tươi nhất nàng có thể.

chỉnh lại tác phong nghiêm chỉnh sao cho giống một bà chủ tiệm.

nàng bước tới.
– đúng.

đây chính là y tiên các.

tiểu muội này là đến xin việc sao.?
– xin..xin việc.? – tiểu thanh hơi ngơ người ra một chút.

nàng theo âm thanh thần bí tới đây phần vì tò mò phần vì nghĩ có lẽ cơ duyên nào đó.

về phần xin việc.

ưm, khoan đã.! chẳng phải là ta đang trốn nhà đi sao.

như vậy cũng không phải là ý tồi đi.

– a.

đúng rồi ta là đến xin việc.
Tử lăng đang nhìn về giới thiệu mà hệ thống cung cấp cho nàng.

Lăng Tiểu Thanh 17 tuổi.

Nữ nhi của tông chủ tiêu dao tông Lăng thiên hải.

tiên thiên thể chất mộc Linh căn.

Kim đan sơ kỳ.

Liền gật đầu.
– vậy mau vào nhà, ta sẽ giới thiệu qua cho ngươi.
Nói đoạn, nàng liền đi trước một bước.

Kim đan a, là kim đan cường giả.

Theo như những gì nàng biết từ kiếp trước đọc tiểu thuyết thứ tự cảnh giới dường như là luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, hoá thần, hợp thể, v..v.

thành chủ của thanh loan trấn nghe đâu cũng là kim đan cảnh cao thủ.mà nàng theo như thông tin hệ thống, mới chỉ là cái trúc cơ tiểu tu sĩ.

chà nha hoàn kim đan cảnh a, đỉnh cấp hay không đỉnh cấp còn chưa rõ sao.

tiểu thanh theo chân tử lăng bước vào cửa y tiên các.

vừa bước qua bậc cửa, ngay lập tức một cỗ sức mạnh vô hình bỗng dưng buông xuống khiến nàng giật mình.

cảnh giới hoàn toàn bị áp chế về đến luyện khí cảnh.

một luồng uy áp khiến nàng nghẹt thở xẹt qua chốc lát làm nàng đổ mồ hôi lạnh.

” đây., là không gian phong bế mà gia gia đã từng kể sao.? áp lực vừa rồi là sao.?” nhìn qua đại cẩu nằm trước cửa, lại nhìn về phía đại tỉ đang dẫn đường trước mắt.

mới hồi nãy nàng thử dùng thần thức thăm giò vị đại tỉ này.

bất ngờ là hoàn toàn không nhìn ra một chút tu vi nào.

nàng sẽ không cho là vị tỉ tỉ này chỉ là một phàm nhân, có thể bố trí ra được trận pháp không gian, chí ít cũng phải là cường giả cấp bậc tương đương cha nàng.

vẻ ngoài xinh đẹp như vậy rất có thể là một lão thái bà mấy trăm tuổi đi….!nếu như tử lăng đọc được suy nghĩ này.

chắc chắn nàng gào thét mà rằng lão nương sống hai kiếp người.

gom lại cũng không quá 40 tuổi đâu.
đang mải suy nghĩ miên man, chợt không khí xung quanh thay đổi khiến cho tiểu thanh ngơ ngác.

sân nhỏ trước mặt nàng tràn ngập dao động linh khí, từng gốc cây ngọn cỏ mang đến hơi thở cường đại khiến tiểu thanh suýt chút nữa đứng không vững.

đúng lúc này tử lăng chợt lên tiếng.

linh khí lập tức trở nên ôn hoà, sân nhỏ bình bình lặng lặng trở nên yên tĩnh.

– bên kia là sương phòng tây sau này ngươi sẽ ở đó.

phía đó là phòng bếp, bên này là vườn thuốc.

phải rồi, tiểu muội ngươi tên là gì.?
tiểu thanh sau khi từ sợ hãi thoát ra.

nghe được câu hỏi.

liền ấp úng trả lời.
– ta..

ta tỉ tỉ cứ gọi là thanh thanh được rồi.
– ta họ tiêu tên hai chữ tử lăng.

bình thường cứ gọi lăng tỉ đi.

đi theo ta, ta chỉ cho muội công việc hàng ngày và một vài thứ cần chú ý.

Qua loa một chút, tử lăng không cần phải nghi ngờ hệ thống người giới thiệu.

sau này cũng không còn một mình nàng và đại hoàng cẩu cô đơn một người một chó rồi.
– dạ..

tử à..

lăng tỉ tỉ.
…..
Tối hôm đó, nằm trên giường không thể nhắm mắt nổi tiểu thanh.

Ngơ ngác ngỡ ngàng, bàng hoàng ngạc nhiên chưa đủ để diễn tả cảm giác của nàng lúc này.

là con gái của tông chủ một trong tam đại tông đứng đầu tây vực.

thiên tài địa bảo linh dược trân quý nàng cũng có chút biết một hai.

nhưng hôm nay nàng mới biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng.

một gốc linh dược mấy vạn trung phẩm lịch thạch khiến người ta đánh nhau sứt đầu mẻ chán thì ở đây trồng cả chục gốc.

nàng nhớ có lần cha nàng ra ngoài mang về một nhánh linh mộc cỡ một gang tay.

nghe nói có tác dụng điều hoà tâm cảnh, trợ giúp phá bỏ tâm ma khi đột phá cảnh giới.

ở đây trồng hẳn mấy cây tán lá tươi tốt một vòng tay nàng ôm không hết.

rồi hàng tá những thứ khác mà nàng chỉ thấy qua một lần, thậm chí trong sách mới thấy thì ở đây có thừa.
lại còn phòng bếp với đủ thứ linh khí hình thù kì lạ.

một cái hòm vuông lăng tỉ gọi là tủ lạnh.

một chiếc hộp gọi là vi gì đó sóng.

một cái thùng có nắp đậy chỉ cần thả y phục vào bên trong một lát sẽ trở nên sạch sẽ thơm tho.
chưa kể đến bữa ăn trên bàn những món mà tử lăng gọi là cơm rau thịt bình thường.

nào có bình thường chút nào, linh dược trăm năm so với cải bắp mà nàng ăn hôm nay không khác gì ngọn cỏ dại.
cứ như vậy mà tiểu Thanh trở thành nha hoàn của tử lăng.

mặc dù mấy ngày đầu nàng còn có phần chưa quen lắm.

nhưng dần dần sau 1 tuần ở lại, nàng thế mà phát hiện kim đan của mình càng ngày càng ngưng thực, linh lực cô đặc.

thân thể cùng khí huyết gần như không còn tạp chất.

mộc linh căn thể chất cũng càng ngày càng nồng đậm hơn.

chỉ là bởi trận pháp, nàng vẫn duy trì là một cái luyện khí cảnh.

lại chẳng bị gia gia suốt ngày bắt tu luyện.

cũng vì vậy mà thật thật thà thà làm cái nha hoàn, mỗi ngày phụ giúp tử lăng bốc thuốc.

tưới linh dược.

tiêu dao tông đại điện, ngồi trên chủ vị là một lão giả tóc trắng.

khuân mặt mang nửa phần phẫn nộ, nửa phần lo lắng đang cau mày.

phía bên phải là một trung niên nam tử có vẻ trầm ổn, tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng ko tránh khỏi lộ ra vài phần sốt ruột.

Tông chủ lăng thiên hải hoá thần cảnh hậu kỳ, thái thượng trưởng lão lăng vân sơn hợp thể cảnh cường giả.

phía dưới hai bên phân biệt là các trưởng lão của tiêu dao tông thấp nhất là nguyên anh cảnh hậu kì.

không hổ là tây vực một trong ba thế thực lớn.

– vẫn chưa có tin tức gì sao.

– lăng vân sơn bỗng cất giọng.

10 ngày trước, hắn trở về từ nam vực thì phát hiện cháu gái bảo bối của mình không có nhà.

dùng thần thức tìm kiếm xung quanh trăm dặm vẫn không thấy.

liền tức giận lôi lăng thiên hải đang bế quan ra mắng xối xả.

lăng thiên hải ban đầu cũng cho là tiểu thanh ham chơi, trốn ra ngoài như mọi lần nên cũng ko để ý.

tùy ý cho mấy đệ tử đi tìm cháu gái bảo bối của lăng vân sơn.

cho tới 3 ngày trước khí tức của tiểu thanh trên ngọc bài mà lăng vẫn sơn mang theo đột nhiên biết mất.

lúc này cả hai mới cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn mình nghĩ.

tức tốc phái trưởng lãi đệ tử ra ngoài tìm kiếm.

tuy nhiên mặc cho họ lật tung khắp nơi vẫn không thấy bóng tiểu cô nương ở đâu.

– hoàn toàn không có chút tin tức nào.

– một lão giả bên dưới thở dài nói.

Hắn là tiêu dao tông đại trưởng lão hoá thần trung kì.dung mạo nhìn vào trông giống một ông lão hàng xóm bình thường nhất, mọi khi cũng rất nuông chiều tiểu thanh.
– có khi nào nàng rơi vào cấm chế nào đó.

ngăn cách với bên ngoài hay không.? – một vị trưởng lão thân mình có chút mập lên tiếng.
– cũng không loại trừ khả năng này.

– đại trưởng lão tiếp lời.

– nhưng ở tây vực, ngoại trừ tử vực.

thì lão phu không nghĩ ra nơi nào có cấm chế có thể ngăn cách cảm ứng của lão tông chủ.
– chẳng nhẽ nói….!lại một vị có đôi mắt nhỏ nhìn qua có vẻ giảo hoạt lên tiếng, nhưng nửa đoạn mà dừng.

bởi vì phần sau mọi người ở đây đều tự suy đoán ra được.

– khó nói.

nhưng ngọc bài sinh mệnh chưa vỡ, chứng tỏ rằng nàng vẫn còn sống.

hơn nữa cũng theo đệ tử trong tông ra ngoài nhiều lần.

cái gì nên hay ko nên tránh hay ko tránh.

nàng vẫn có thể.

– một vị mĩ phụ phu nhân lên tiếng, nàng là tam trưởng lão tiêu dao tông liễu thu hà.

hoá thần sơ kỳ cường giả, cũng là một vị tứ cấp trung phẩm dược sư.
– ngoài ra 7 ngày nữa là tử tây vực, nội vực mở ra trăm năm một lần.

tiêu dao tông chúng ta lần này phái hơn trăm đệ tử nội ngoại môn cũng cần phải chú ý.

– đại trưởng lão hường về phía lăng vân sơn nói.
ngồi trên ghế chủ vị, lăng vân sơn nghe vậy chỉ đành thở dài.
– thiên hải, ngươi tiếp tục phái người tìm tiểu thanh.

ko thể bỏ qua bất cứ manh mối nào.

đích thân ta cũng sẽ tự đi tìm nó.
– vâng thưa cha.
– còn về chuyện của tử vực lần này.

tam trưởng lão, ngươi cùng ngũ trưởng lão chuẩn bị, lựa chọn đệ tử 5 ngày sau xuất phát.
liễu thu hà cùng một vị trung niên nam tử cao lớn ôm quyền hướng về phía lăng vân sơn – tuân mệnh lão tông chủ.
lăng vân sơn gật đầu.

– đã như vậy, mọi người ai làm việc đó đi thôi.

– các trưởng lão liền đứng dậy ôm quyền rồi lập tức hoá thành từng đạo tàn ảnh rời khỏi đại điện.

lúc này chỉ còn lại hai cha con lăng thiên hải.
– phụ thân, người đừng quá lo lắng.

thanh nhi dù gì tu vi cũng là kim đan cảnh.

con bé lại càng thông minh lanh lợi.

hơn nữa tấm phù bảo mệnh mà chả đưa cho nó còn chưa dùng tới…- lăng thiên hải mở miệng, tuy nói vậy.

nhưng dù gì cũng là nữ nhi của hắn.

người làm cha làm sao lại ko có chút lo lắng.

– tốt nhất là không bao giờ dùng đến – lăng văn sơn lắc đầu.

khuân mặt lúc này trở nên già nua….
hai vị tông chủ hai đời cứ như vậy mà im lặng.

được một lát, lăng vân sơn đứng dậy.
– ta sẽ thử đến tử tây vực một chuyến.

– phụ thân cũng nghĩ…- lăng thiên hải muốn nói lại thôi.
– chỉ mong là không phải.

nhưng đề phòng vạn nhất.

ta vẫn là nên đi tới đó một chuyến.
– vâng phụ thân…..