Chương 2: Hạ Mẫn

Mặt hồ im lặng, ngoài xa kia có những âm thanh xào xạt của sóng và cả những lời ca tiếng hát của những người ngư phu vọng lại

” Hồng đậu mọc ở nước Nam

Có chăng là chuyện quá đỗi xa vời

Tương tư có là chi

Sớm người không để ý

Say gục chốn hồng trần

Nơi nơi ánh đèn chói lọi

Tình trong chất chứa, rượu tràn ly

Muốn lãng quên thơ xưa của cố nhân

Tương tư là nỗi buồn không đáng nhắc

Giữ lấy sợ người đời cười chê

Sợ bị nhìn thấu tỏ

Xuân đã đến, đậu hồng lại chín

Duy chẳng thấy người đến hái

Khói sóng bay biến cùng với gió, chân tình phôi phai “

( * Trích: Hồng đậu sinh nam quốc)

Trên thuyền có hai ông cháu, người ông đang nhanh tay thu lại những tay lưới còn cô thiếu nữ kia nắm giữ tay chèo, ngước mắt nhìn hoàng hôn miệng ngân nga lời hát, khung cảnh thật đẹp, tựa như chốn Bồng Lai

“ Gia gia, phụ thân cùng mẫu thân ta khi nào mới trở về ”. Thiếu nữ ngừng hát lúc lâu, suy tư hỏi

“ Phụ thân cùng mẫu thân ngươi từ 15 năm trước sau khi ngươi tròn 1 tuổi đã trao ngươi lại cho gia gia, trước khi đi gia gia cũng đã hỏi rất nhiều, nhưng phụ thân ngươi không trả lời “

“ Cha ngươi trước khi đi chỉ nhắn nhủ lại với gia gia vài câu “

” Phụ thân sau này khi Tiểu Mẫn lớn lên muốn đi tìm hài nhi cùng Tiểu Uyển thì xin phụ thân hãy ngăn cản, hài nhi sẽ sớm quay về, xin phụ thân cứ yên tâm ”. Lão giả trầm tư một thoáng rồi nhẹ nhàng nói

“ Tiểu Mẫn, cháu đã lớn rồi, đã đến tuổi dựng vợ dựng chồng, gia gia mong sao cuộc sống của cháu sau này sẽ bình yên và hạnh phúc, đó là tâm nguyện lớn nhất của gia gia, gia gia đã già rồi, không còn sống bao lâu nữa ”

Đôi mắt đầy ưu tư lão giả nói tiếp

“ Không, Mẫn Mẫn sẽ ở với gia gia, gia gia sẽ không chết, gia gia sẽ khoẻ mạnh mãi như vậy ”. Thiếu nữ oà khóc và nói

“ Cuộc đời mà, ai rồi cũng có lúc sẽ chết đi, điều ta lo lắng nhất chính là cháu đấy Tiểu Mẫn “

Ông lão ngước nhìn ánh hoàng hôn, cũng như cuộc đời của lão vậy, đã đến tuổi xế chiều dù có muốn cũng không thể quay lại buổi ban trưa được nữa.

Hoàng hôn trên dòng sông thật đẹp, mặt nước lấp lánh nhìn như dòng sông vàng,

“ Gia gia, hình như có vật gì đang nỗi trên mặt nước, phía bên kia kìa gia gia ”. Thiếu nữ như phát hiên ra thứ gì đó vội nói

Màu vàng tà dương đang ôm ấp một người thanh niên, áo quần cháy xém rách rưới, hơi thở yếu ớt

Chiếc thuyền nhẹ nhàng tiếp cận

“ Là một cái nam nhân, áo quần rách nát, thật tội nghiệp, gia gia cứu người đi gia gia ”. Thiếu nữ lo lắng gọi gia gia của mình

“ Gia gia biết, gia gia biết, đúng là con gái lớn hướng ngoại, gia gia bộ xương lung lay rồi không lo lắng, thấy người ngoài gặp nạn là sốt sắn cả lên ”. Lão giả cười cười nói

“ Gia gia “

“ Mẫn Mẫn không nói chuyện với gia gia nữa ”. Thiếu nữ thẹn thùng nói

“ Được rồi, được rồi, để gia gia kéo người kia lên “

Chiếc thuyền đi đến bên cạnh, ông lão xốc nách lôi người thanh niên lên thuyền

“ Mạch còn đập, có lẽ trôi nỗi chưa lâu, may mắn cứu được “. Ông lão chậm rãi nói

“ Thật đẹp trai “. Cô gái len lén nhìn mặt đỏ bừng thì thầm nói

“ Thôi chúng ta về, cá hôm nay đã đủ cho 2 ngày rồi “ Ông lão thu lại tay lưới rồi nói

Phía chân trời, hoàng hôn đang dần dần chìm vào trong làn nước.

•••

Tối đến

Trong căn phòng ánh đèn dầu le lói

“ Ưm, Tiểu Mẫn càng lúc nấu ăn càng ngon, không biết ai có phúc phần cưới được bảo bối của gia gia đây ”. Ngồi trên bàn ăn ông lão cười nói

“ Gia gia “. Thiếu nữ thẹn thùng nói, dưới ánh đèn mờ vẫn thấy rõ vẽ ửng hồng trên đôi má

Ăn xong hai ông cháu cùng tiến vào phòng, đem theo cây đèn, ánh đèn le lói từ từ chiếu rõ căn phòng, trên giường có một thiếu niên đang nằm bất động

“ Cát Lão nói qua hắn đã không có gì đáng ngại, tỉnh dưỡng ít hôm sẽ khỏi ”

“ Chắc hẳn là cũng sắp tỉnh lại ”

Ông lão nhìn Mộng Vũ rồi chậm rãi nói

Một lát sau

“ Ưmmm “

“ Hắn tỉnh “. Thiếu nữ hô hấp rộn ràng nói

Nữa tỉnh nữa mê Mộng Vũ nhớ lại những gì mà mình vừa trải qua, hắn thấy mình bị lửa nướng chín, cảm giác đau rát vẫn còn hương vị đến bây giờ

“ Ta chết rồi sao, sao chết rồi mà người ê ẩm hết vậy nhĩ “

“ Hừm, ai bảo chết sẽ thong thả, không đau đớn, ta đau chết đi được hu hu “

“ Không đúng, khi nãy ta còn nghe giọng người mà “. Hắn ngẫm lại

“ Giọng nam, giọng nữ, ôi không, Đầu Trâu Mặt Ngựa, xong, đã xong “

“ Mở mắt ra, mở mắt ra, chạy, chạy, ta không muốn chết “

Vùng vẫy một lúc hắn mở mắt, hắn gồng mình đứng dậy vùng chạy nhưng không có chút sức lực nào, choáng váng hắn lại ngất đi

Hai ngày sau

“ Gia gia hắn tỉnh lần nữa “. Thiếu nữ lo lắng xoay người về phía lão giả

“ Không biết có lại ngất nữa không, hai ngày không ăn uống gì rồi “. Lòng lo lắng thiếu nữ suy nghĩ

Mộng Vũ từ từ mở mắt, hắn không còn hấp tấp vội vàng như lần trước, hắn nhìn quanh cẩn thận lộ ra vẽ sợ sệt

Trước mắt hắn là căn nhà nhỏ, hắn nhìn thấy mái nhà bằng lá dừa, nhìn xung quanh hắn thấy 2 ông cháu, thiếu nữ mặc chiếc váy màu xanh thêu hoa ở phía trên thân váy, có hơi cũ kĩ nhưng thiếu nữ này thật xinh đẹp, diễn viên hắn nhìn nhiều nhưng không có ai đẹp bằng thiếu nữ này

“ Hờ hờ không phải đầu trâu mặt ngựa mà là ông lão với thiên thần “. Mộng Vũ vui mừng

“ Mà trông cứ như Lưu Diệc Phi ấy nhỡ “. Mộng Vũ ngơ ngác thầm nghĩ

“ Ôi ước gì có 1 em loli như thế làm vợ thì sướng phải biết “. Mộng Vũ suy nghĩ, miệng nhễu nhão nước

“ E Hèm “

Ông lão thấy người thanh niên này cứ nhìn cháu mình ho khan lên một tiếng đánh vỡ im lặng trong phòng

“ Người trẻ tuổi, ngươi đã tỉnh “. Ông lão nói rồi dừng một lát

“ Làm Tiểu Mẫn cứ lay lay mãi cái thân già của ta “

“ Ngươi, ngươi tại sao lại trôi trên sông, ngươi ngươi tên là gì ”

“ Ngươi, ngươi………”. Thiếu nữ hơi cúi thấp đầu giọng nói yếu ớt cất tiếng

Lão giả vội ngắt lời

“ Người trẻ tuổi nhìn ngươi không phải dân bản xứ ở đây đi, ta sẽ không tra hỏi cặn kẻ, nhưng tên tuổi thì phải hỏi một tí “

“ Rồi lại nói, ngươi sao lại trôi nỗi trên Long Hồ thế kia ”

Mộng Vũ ngẫn ngơ một lúc lâu suy nghĩ rồi hắn từ từ trả lời

“ Ta tên gọi Mộng Vũ, năm nay ta 16 ”

Mộng Vũ nói rồi ngừng, nhìn lại áo quần cháy xém hắn nói tiếp

” Ta thuyền bị hoả hoạn, ta ngất đi trong biển lửa, sau đó ta không biết gì nữa “

“ Ngươi thấy người đã khoẻ hơn chưa, có thể đi lại được chưa, để ta nó Mẫn Nhi làm cơm cho ngươi “

Ông lão ôn tồn nói

“ Cám ơn ơn cứu mạng của ông và chị ”. Mộng Vũ đứng dậy cung kính nói

Hai người ngơ ngác

“ Chị là gì, ta nhỏ tuổi hơn ngươi, ngươi gọi ta là Mẫn Nhi được rồi, còn có gọi ông nội ta là Gia Gia ”. Mẫn Mẫn bất mãn nói

“ Thôi, ra ăn cơm kẻo đói ”. Ông lão nói

Ba người cùng tiến ra lại bàn ăn

“ Lão nhân gia, đây là đâu ạ, có phải Hậu Giang không ”. Mộng Vũ suy nghĩ một thoáng rồi cất lời hỏi

” Đây là Long Đảo, Thôn này gọi là Long thôn ”

” Ủa, kì vậy ta, Nam Bộ làm gì có nơi như thế nhỉ “. Hắn suy nghĩ bâng quơ

•••

Nhìn sơ qua Lão giả biết Mộng Vũ chỉ là phàm nhân bình thường, tuy áo quần ngoại lai, lão đơn giản chỉ nghĩ là Mộng Vũ gặp nạn rồi lang bạt đến đây, hay là ở trong rừng rậm quanh năm không biết thứ gì cũng không nghi ngờ lời hắn ta nói

“ Lão nhân gia năm nay được 70 chưa ạ, cháu thấy lão nhân gia vẫn rất sung sức đấy ạ ”. Mộng Vũ ân cần hỏi han

“ Sung sức gì đâu, Lão năm nay đã 203 tuy không tính là thọ nhưng cũng là một trong những người lớn nhất của thôn “

“ Lão nhân gia nói sao, đã 203 tuổi ”. Mộng Vũ há miệng thật to

“ Người như ta linh căn cùng kinh mạch chỉ là loại bình thường nên chỉ sống kiếp thường nhân mà thôi ”. Lão nhân buồn bã đáp

“ Phàm nhân có thể sống được 250 năm ta 203 năm cũng là rất dài rồi, thời gian thật buồn khổ, ta rất muốn ra đi để được thanh thản nhưng khổ nỗi là Mẫn Nhi vẫn là không có ai chăm sóc “. Lão nhân lại tiếp lời

“ Tu tiên, linh lạc, kinh mạch ”. Mộng Vũ ngẫn ngơ lẫm bẫm

“ Mộng ca làm sao vậy “. Mẫn Mẫn hỏi han

Một lát sau Mộng Vũ bừng tĩnh

“ À há há, là Tiên Giới, là ta xuyên không đến tiên giới “

“ Ôi, gì thế này, gì thế này, a há “. Hắn ôm đầu

“ Mình có thể tu luyện, có thể bất tử, có thể bay, thật là tuyệt vời ông mặt zời ”

“ Yahoo, thật tuyệt “. Mộng Vũ vui sướng quơ tay múa chân để hai ông cháu ngơ ngác

“ Đúng rồi Tiểu Mẫn, ngày mai ở Miếu Long Thần sẽ có kiểm tra tư chất, thanh niên từ 16 tới 18 sẽ được khảo hạch ngày mai con cùng Mộng Vũ đến đó thử xem ”. Ông lão chợt nhớ đến chuyện gì quan trọng nói ra

“ Có điều chặng đường khá xa nên phải xuất hành lúc canh Tư mới được “

“ Ngủ sớm đi, mai có sức còn lên đường “

“ Mẫn Mẫn biết rồi thưa gia gia “. Mẫn Mẫn lễ phép đáp

Trời bắt đầu về khuya, sương đêm rả rích bám trên những cành cây. Trên giường Mộng Vũ trằn trọc suy nghĩ về những gì đã trải qua, cứ ngỡ như một giấc mơ, nhưng dù là mơ hắn cũng đành chấp nhận số mệnh, hắn phải thay đổi, không còn là Mộng Vũ như lúc trước mà bây giờ hắn phải phấn đấu, trở thành Tiên Nhân

“ Ngày mai ta sẽ là người tốt nhất ”. Mộng Vũ tự tin nói rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ