Chương 9: Tuyệt thế kiều diễm

Một chương này toàn sắc tình, viết từ 6 giờ tối, đến hiện tại 12 giờ 13 phút đêm mới xong, hao tổn tinh thần trong lúc đó các ngươi có thể hình dung. Như ngươi không thích cảnh nóng hoàn toàn có thể bỏ qua; nhược bằng đã đọc, nếu không để lại một nút like và thả tim, đừng trách Nhạc mỗ từ nay về sau vô tình viết sắc hời hợt.( Đùa chứ ta tốn công sức cho các ngươi ảo tưởng như vậy, lẽ nào lại tiếc gì nút like đúng không?)

Trân trọng cảnh báo!


-Mau thả ta ra

-……

-Ư! Không được.

-……

-Ưm…

Nhạc Đông Vân mặc kệ Hàn Tuyết phản kháng, “chụt!” một tiếng hôn phớt lên môi nàng, lại cảm thấy không đủ hôn thêm lần nữa. Lần này môi liền môi vẫn chưa có tách rời, mà Hàn Tuyết miệng nhỏ kiên quyết ngậm chặt. Nhạc Đông Vân còn cần cố gắng nhiều, đầu lưỡi cố gắng đột phá khớp hàm nàng, một tia sơ hở nho nhỏ của Hàn Tuyết cũng để hắn chớp lấy cơ hội tiến quân thần tốc, ở nàng trong miệng cuốn lấy đàn hương nước bọt.

Hai tay hắn thật chặt ôm lấy nàng, song chưởng đặt tại đầy đặn kiều đồn, mà trong ngực đồng thời không ngừng đè ép lấy cặp kia tuyết phong, để cho mảng lớn tuyết trắng đầy đặn hiển lộ ra ngoài vạt áo.

Nụ hôn qua đi, lúc này Hàn Tuyết đã kiều thở hổn hển, thổ khí như lan. Trước ngực nàng nhũ phong đầy đặn phập phồng, sẽ nhẹ nhàng mát xa l-ng ngực Nhạc Đông Vân.

-Ta…huynh…

Hàn Tuyết muốn nói chuyện, thế nhưng là lời nói chợt trở nên không mạch lạc. Nàng này một thanh tú đôi má lúm đồng tiền; mỹ như xuân hoa, kiều như thu nguyệt ( Đẹp như hoa xuân, yêu kiều như trăng mùa thu), nguyệt mi tinh nhãn ( Hàng mi cong vút như vầng trăng khuyết, đôi mắt tựa vì sao) đối với Nhạc Đông Vân nhìn trộm.

-Thích không?

Nhạc Đông Vân tay nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, mỉm cười hỏi.

-Không biết.

Hàn Tuyết thẹn đến muốn chui xuống đất, má phấn hồng nhuận, mị thái kiều diễm mê người, hai mắt ngập nước mơ màng phóng đãng xuân tâm, câu nhân tâm phách.

-Nha, vậy để ta hôn lần nữa liền biết.

Nhạc Đông Vân thầm bội phục bản thân nhanh trí, lần nữa hôn lên môi hồng hơi mím lại của tiểu mỹ nhân trong ngực.

-Khônggg!

E thẹn không dứt Hàn Tuyết muốn giữ một điểm cốt khí, phản kháng lại

Chỉ nghe “Ba” một tiếng, bàn tay của hắn nặng nề phát ở trên mông nàng. Nhạc Đông Vân phát hiện từ lần đầu đánh mông nữ cảnh sát Nhạc Băng kia sau đó, hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác đánh mông nữ nhân.

Mềm mại mà co dãn kiều đồn, bị Nhạc Đông Vân một nhịp nhất thời run rẩy.

-Ai…

Một nụ hôn so với một nụ hôn càng thêm nóng bỏng, Hàn Tuyết lúc này mặt đỏ bừng.

-Đủ, đủ rồi!

Nàng đem chăn kéo lên trùm lấy quá cổ hai người. Nữ nhân bản năng đều sẽ khiến họ xấu hổ như vậy sao?

Nàng ngập ngừng:

-Lần đầu của ta…ta sợ. Nghe nói sẽ rất đau.

Nhạc Đông Vân nhất thời liền nở nụ cười:

-Ta còn chưa nghe qua người xử nữ nào ở lần đầu sẽ không đau đấy.

-Xuống địa nhục đi.

Hàn Tuyết mặt đỏ tới mang tai, bàn tay nhỏ bé tại trên ngực hắn nghịch ngợm liên tục. Mà Nhạc Đông Vân hôn lên cặp mỹ mâu kia, mũi, môi mỗi một cái bộ phận, cảm giác như vậy thoải mái hơn nhiều. Tay phải hắn đi xuống vuốt ve toàn bộ thân thể Hàn Tuyết, đầu lưỡi dừng lại ở cổ nàng nhẹ liếm mút lấy.

Thân thể Hàn Tuyết càng trở nên mẫn cảm hơn, như cá trong nước không ngừng uốn éo, bơi qua bơi lại. Rất nhanh sau đó, nàng cắn chặt môi, vẻ mặt không biết thống khổ hay vẫn là thư sướng, cả người khẩn trương run lên. Nàng đột nhiên hai tay vòng lấy ôm cổ hắn, đầu lưỡi nhiệt tình cực lực cùng Nhạc Đông Vân quấn quýt lấy, sau đó “A” một tiếng toàn thân liền xụi lơ.

Nhạc Đông Vân cũng là lần đầu tiên, bất quá không dễ dàng đầu hàng như Hàn Tuyết. Môi ngậm lấy xương quai xanh gợi cảm chờ đợi nàng đắm chìm trong dư vị hoan ái chậm rãi khôi phục lại.

-Buông tha ta được không, anh không cảm thấy mệt mỏi sao?

Nhạc Đông Vân tay không ngừng du tẩu trên người nàng, miệng không cho là đúng nói:

-Ta không có phiền a. Cũng còn chưa có thế nào, sao có thể mệt mỏi.

Nói xong cúi đầu ngậm lấy đầu v* nàng, nhẹ nhàng gặm cắn; thân thể cũng dùng sức ma sát lấy, dù cách một lớp áo mỏng như cũ đều phát nhiệt

Nàng nhẹ nhàng:

-Ngươi muốn sao?

Nhạc Đông Vân không trả lời, miệng khẽ hấp lấy một bên hồng nhạt núm vú, đầu lưỡi đảo quanh nhũ vựng, lại hơi dùng sức kéo căng ra, lại thả. Hành động này coi như là đáp án đi. Hàn Tuyết phát hiện ra bọn họ trong lúc này, dù chỉ mới quen biết một ngày, đã giống như tình lữ thân mật. Cùng với nhau chung giường, trên người đắp chung một tấm chăn, những cảm giác này là ngọt ngào sao?

Lúc này, Nhạc Đông Vân dựa vào bên tai Hàn Tuyết, đối với nàng thổi khí nhẹ nhàng:

-Hiện tại ta giúp ngươi đem y phục cởi, có được hay không?

Hàn Tuyết ngượng ngùng gật đầu, cho dù nàng có chút không biết phải làm sao, nhưng vẫn tùy ý để hắn lột váy xuống, lộ ra thon dài tuyết trắng chân. Một đôi hoàn mỹ căng tròn tuyết phong, không ngừng theo nàng nhịp hô hấp nhẹ nhàng đung đưa, hồng phớt anh đào nụ hoa, chỉ cần là nam nhân đều sẽ muốn hút một phen, kết hợp với thanh tú động nhân khuôn mặt thật sự là đẹp không sao tả xiết.

Nhạc Đông Vân tiếp theo liền đem Hàn Tuyết núm vú ngậm lấy, lần này cũng không như trước cách một tầng y phục mỏng chính là chân chính tiếp xúc da thịt. Mà nàng nhũ hoa tại hắn trêu chọc nhũ vựng đã nổi hạt nhỏ lấm tấm, nước bọt toàn bộ lưu lại tuyết phong.

Lúc này Hàn Tuyết dục hỏa đã bị Nhạc Đông Vân khơi mào, hai chân không còn cố gắng khép lại như trước. Hắn không cần cố sức, đảo người đem nàng ép dưới thân, dùng hai chân đẩy ra nàng bắp đùi.

Hàn Tuyết nhụy hoa ướt đẫm, vai bị Nhạc Đông Vân giữ lấy

-A!

Theo một tiếng kêu rên duyên dáng, thế giới này đã mất đi một xử nữ xinh đẹp.

Phân thân của hắn cũng chỉ mới vào được hơn phân nửa u cốc, cái kia hỏa diễm nhiệt lượng đau đớn làm cho nàng lòng tựa như lửa đốt. Xử nữ lần đầu phá thân là đau đớn đấy, chỉ là dưới sự ôn nhu của Nhạc Đông Vân liền dần dần giảm bớt.

Tại u cốc phía bên trong, mật dịch chậm rãi tăng lên. Chặt hẹp địa đạo được khai thông, để cho nàng rốt cuộc bắt đầu hưởng thu được khoái lạc.

-Ai…a…

Mềm nhũn thanh âm, Hàn Tuyết chỉ cảm thấy tim đập nhanh. Nàng cảm giác phía dưới dung nạp vào cự vật, như toàn bộ đâm sâu vào sẽ để bản thân đạt khoái cảm trước nay chưa từng có. Chỉ là nàng còn chưa có bất kỳ kinh nghiệm, cũng sẽ không lay động eo nhỏ nhắn, tách ra chân ngọc đi nghênh đón; nói gì đến mở miệng yêu cầu, chỉ vô lực mặc hắn nụ hôn như mưa rơi xuống, một bộ mời quân chà đạp.

Nhạc Đông Vân chậm rãi rút ra, dường như rất sợ làm bị thương đến nàng, lại không biết nàng linh hồn nhỏ bé cũng sắp bị hút ra. Sâu bên trong u cốc đói khát, khiến Hàn Tuyết không nhịn được ôm sát hắn, nhẹ nhàng lắc lắc để cho tiểu huyệt miệng siết lấy cự vật, nhẹ nhàng rên rỉ. Bên trong rỉ ra ái dịch, tựa như thôi tình mê dược, khiến Nhạc Đông Vân lòng đều tê dại thiếu chút nữa muốn nặng tay.

-Nha…không…không đau…

Thời khắc này Hàn Tuyết là đẹp đến tuyệt mỹ nhân gian, mị hoặc đôi mắt khiến người ta hơi chút thất thần hồn liền bị câu đi; nói gì đến mặt mày ngậm đầy xuân ý, vừa tràn đầy khát vọng phát tiết, lại hàm chứa nhu cầu chưa từng được thỏa mãn, để cho bất cứ nam nhân thần hồn mê đảo.

Nhạc Đông Vân thiếu chút nữa không thể khống chế, hắn miễn cưỡng nhịn xuống xung động chà đạp:

-Nàng như là đau mà nói, ta sẽ chậm rãi…

-Không có… không có đau… Ai…a…đừng chậm.

Lúc này cảm giác trống rỗng trong cơ thể Hàn Tuyết càng cường liệt. Hắn cự vật tràn đầy lửa nóng, chưa tương giao còn có thể nhẫn nhịn nhưng bây giờ đều chen vào, nàng sao chịu được này?

Lời còn chưa dứt, Nhạc Đông Vân thắt lưng đĩnh động, không giữ lại chút nào trực đảo hoàng long. Một trận đau đớn nhè nhẹ truyền đến, Hàn Tuyết cảm nhận được cự vật đã tiến thật sâu vào cơ thể mình, phảng phất ngay cả miệng tử cung đều khai phóng, u cốc không có chỗ nào là không bị trướng đầy.

Chưa từng mở rộng ra như vậy, mật huyệt tuy là có chút đau nhức, nhưng chút này cùng với thư sướng không cách nào đánh đồng, bản thân hoàn toàn đã đem hắn cự vật nuốt vào. Nàng quấn chặt lấy Nhạc Đông Vân, nhẹ nhàng cắn lấy cằm của hắn, thanh âm nỉ non tựa như muốn đem thiên ngôn vạn ngữ trong lòng đều nói ra.

-Ai…Có chút đau nhức…thế nhưng…thế nhưng là…thật sâu…Ờ…Thoải mái…

Bị Hàn Tuyết u cốc kẹp chặt, Nhạc Đông Vân cũng là cực kì thư sướng, cảm giác hấp lực lan tỏa khắp toàn thân, thật có xung động rong ruổi thỏa thích.

Hàn Tuyết uốn éo vùng eo nhỏ nhắn, có thể cảm thụ được u cốc bị cự vật chống đỡ đến tràn đầy, tuy nói mới phá thân để cho nàng động có chút đau đớn, nhưng cảm giác vui sướng lại càng thêm mãnh liệt. Nàng hít thở dồn dập như để điều chỉnh lấy khoái cảm dâng lên như thủy triều

-Nha….có thể…dùng lực hơi…chút mạnh lên…không…chịu nổi…

Nàng bị kích thích dục hỏa, tuy là mặt đỏ bừng e thẹn, vẫn không cố kị nói ra. Nhạc Đông Vân hạ thân đĩnh động, từng điểm từng điểm kích thích non mềm nhụy hoa, dùng thân thể đi khinh bạc của nàng da thịt non mềm, hai tay tại nàng trên mông bóp mạnh lấy hưởng thụ nữ nhân vị đạo.

Bị Nhạc Đông Vân hành hạ như vậy, Hàn Tuyết thiếu chút nữa hít thở không thông, khoái cảm càng thêm mãnh liệt. cự vật mài lấy hoa bích, đâm đến nơi nào đó mà chính cô ta cũng không biết, mẫn cảm giải đất rỉ nước liên tục, tuyệt vời trong đó khiến Hàn Tuyết thiếu chút nữa ảo giác mình bay lên.

Nàng như muốn hòa tan vào thân thể hắn, hít lấy mùi mồ hôi nam nhân sâu đậm, nỗ lực uốn éo mông ngọc, để cho giải đất mẫn cảm càng thêm thân mật ma sát lấy cự vật giải ngứa. Hàn Tuyết không nghĩ đến bản thân vô dụng, nhanh như vậy đến đỉnh, nhụy hoa ép chặt lấy cự vật, nhịn không được rên rỉ ra:

-A…muốn tiết…Ư!

Nghe thanh âm nỉ non của Hàn Tuyết, Nhạc Đông Vân lòng đều ngứa ngáy, chỉ là hắn mới vừa tiến toàn bộ vào cơ thể nàng, còn không có nhanh vậy sẽ xong. Hai tay ôm lấy thân thể yêu kiều, mặt chôn tại nàng tóc dài đã sớm ướt đẫm mồ hôi, tham lam ngửi lấy mùi thơm cơ thể nàng.

Hàn Tuyết kiều thở gấp gáp, tứ chi quấn lấy Nhạc Đông Vân, chỉ cảm thấy âm đ*o run run, một cỗ âm tinh tiết ra ngoài, thư sướng để cho nàng chảy nước mắt; thân thể càng dính chặt lấy hắn không buông, tiếng nỉ non trong miệng cũng yêu kiều mà vô lực.

-Aaaa! Hoa tâm…đều…bị ngươi đâm xuyên…thực sự…

Ngọt ngào mà tê dại thanh âm, khiến cho Nhạc Đông Vân muốn dâng lên cảm giác tinh quan thất thủ, vội hít lại một hơi ổn định tinh thần. Mà lúc này, đã tiết thân Hàn Tuyết cả người vô lực, nhụy hoa vốn ép chặt lấy cự vật cũng buông lỏng mềm nhũn rỉ nước.

Hắn vuốt ve gò má nàng, lòng không khỏi nổi ý thương tiếc, lắng nghe nàng yếu ớt hơi thở như tùy thời có vẻ dập tắt, thật lâu mới mở miệng:

-Thoải mái sao?

– Ân…

Nàng tuy là e thẹn, vẫn vô pháp phủ nhận. Chỉ cảm thấy theo câu trả lời của mình, cự vật trong âm đ*o vốn đang nằm yên lại tiếp tục ma sát lấy. Nữ nhân thư sướng, tại trong hoan ái chính là sóng sau đè sóng trước, khoái cảm chồng chất.

Nàng non mềm mật huyệt lần nữa co rút lấy, mông nhếch lên trên đưa hai người hạ thể dán sát cùng một chỗ dây dưa.

Nhạc Đông Vân hiện tại nhưng là thỏa thích rong ruổi, đem cự vật mài tại nhụy hoa sâu trong tử cung, nghiền nát hoa tâm. Mãnh liệt sảng khoái truyền khắp toàn thân, xuân thủy từ sâu trong âm đ*o Hàn Tuyết bị hắn liên tục kéo ra, chảy róc rách ra ngoài. U cốc coi như là dùng hết sức bao bọc chặt lấy cự vật, để cho cự vật mài đến thịt non bên trong như tan chảy. Hàn Tuyết cao triều không ngừng, con ngươi mỹ lệ hiện ra một mảnh thủy quang trong suốt.

-A…không được…ta lại phải tiết…

Tại động tác đâm thọc không chút cố kị của Nhạc Đông Vân, Hàn Tuyết rất nhanh tê dại. m đạo mút chặt lấy cự vật, mà hoa tâm không ngừng phún xuất âm tinh tưới lên phía trên. Cường liệt kích thích, Nhạc Đông Vân cũng không nhẫn nhịn, đâm sâu vào bên trong, để cho trong âm đ*o nàng không chút kẽ hở. Cổ tử cung Hàn Tuyết ngậm lấy qui đầu. Rốt cuộc chờ đã lâu, nóng rực chất lỏng chảy sâu tận miệng tử cung, tư nhuận ướt đẫm tiểu huyệt, để nàng co người co quắp

-Thư sướng…ta sắp chết…

Loại cảm giác này dục tiên dục tử, để cho cả hai như mất hết sức lực nằm yên đè lên nhau, da thịt tiếp xúc hưởng thụ lấy dư vị cao trào.