Chương 7: C7: Không cần đâu

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đứng dậy trước đi.” Tô Vũ không thay đổi sắc mặt đi tới, cũng không đưa tay đỡ hai người đứng dậy, bởi vì trong mắt Tô Vũ, đây chỉ là lễ nghi bình thường.

“Tiểu thần y, cậu đúng là Hoa Đà tái thế. Sau khi uống thuốc của cậu, tôi cảm giác khoẻ hơn rất nhiều. Hai hôm nay tôi không còn ho nữa, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều.” Rõ ràng tinh thần của bà vợ kia đã tốt hơn rất nhiều, thể hiện rõ sự cảm kích đối với Tô Vũ.

Tô Vũ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

“Tôi sẽ cho bà thêm hai thang thuốc nữa, lấy về uống đi, nếu không có chuyện gì thì bà sẽ thấy có tiến triển rất lớn.” Nghe Tô Vũ nói xong, bà vợ kia lại định quỳ xuống đất lạy.

Tô Vũ xua tay nói: “Không cần đâu.”

Trần Phúc lại một lần nữa nhìn Tô Vũ bốc thuốc mà không kê đơn, nếu không phải tình trạng bệnh nhân đã tiến triển rất nhiều thì ông ta sẽ cho là những lời vừa rồi của Tô Vũ chỉ là những lời xằng bậy.

Nhưng lần này, mặc dù Tô Vũ cố ý thay thế bằng dược liệu tương đối rẻ tiền, nhưng cuối cùng hai thang thuốc vẫn có giá hơn một trăm tệ.

Tô Vũ nhìn thấy số tiền lẻ trong tay của hai cụ già, có thêm nữa cũng không đủ nên nói: “Cứ coi như tôi tặng hai thang thuốc này cho hai người, cầm lấy hai trăm tệ này đi. Tôi không cho phép bệnh nhân chết trong quá trình tôi đang điều trị, đó chính là sự sỉ nhục đối với tôi.”

Cặp vợ chồng già nhìn thấy Tô Vũ làm vậy, cảm động rơi nước mắt và không ngừng gọi anh là thần y, bồ tát sống.

Vốn Trần Phúc muốn ngăn cản Tô Vũ tặng thuốc, cứ coi như là ở y quán đi thì thuốc cũng không phải từ trên trời rơi xuống.

Nhưng hiện tại ông ta đã có một kế hoạch dài hạn hơn, khứu giác nhạy bén cho ông ta biết Tô Vũ chính là bảo bối, nếu anh có thể chữa khỏi căn bệnh này, vậy chẳng phải muốn kiếm được tiền là quá dễ hay sao?

Sau khi đôi vợ chồng già rời đi, Trần Phúc lập tức nắm lấy tay Tô Vũ và hỏi: “Cậu thật sự có thể chữa được căn bệnh này à?”

Tô Vũ cười đáp lại: “Tiền thuốc của họ cứ trừ vào lương của tôi. Về chuyện có chữa khỏi hay không, cứ đợi nửa tháng nữa sẽ biết.”

Ở đây Tô Vũ chỉ có thể sử dụng một số dược liệu thông thường có tác dụng trung bình nên căn bệnh này vẫn cần thời gian điều trị tương đối dài.

Nếu trước đây, Tô Vũ có thể chữa khỏi bệnh nhân trong vòng chưa đầy nửa giờ, hơn nữa đối với thế hệ y tiên mà nói thì chuyện cải lão hoàn đồng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

“Không cần, không cần, nếu cậu có thể chữa khỏi căn bệnh này, tôi sẽ tăng lương cho cậu gấp đôi. Không, không, không, tăng gấp mười lần, còn nữa, cậu cứ thoải mái sử dụng những dược liệu có trong cửa hàng.” Trần Phúc lập tức ý thức được Tô Vũ không hề khoác lác, bởi vì khi anh nói những lời này, trên mặt tràn đầy tự tin.

Cho nên hiện tại Trần Phúc muốn giữ lại kho báu này.

Mà những lời nói và hành động của Tô Vũ, sự hào phóng của anh với bệnh nhân và sự tự tin vào y thuật của anh đã khiến Trần Phúc có ảo giác rằng đối phương mới là sư phụ, còn ông ta mới là kẻ học việc.

“Ừm, cậu trông cửa hàng nha, tôi đi trước đây. Ngày mai nhớ đến sớm.” Trần Phúc nói xong bèn đi ra ngoài uống trà.

Hiện tại Tô Vũ vừa mới đột phá Trúc Cơ sơ kỳ, cần phải củng cố tu vi. Dược liệu có thể tìm thấy trong hiệu thuốc nho nhỏ này gần như không thể dùng để luyện chế ra Tiểu Trúc Cơ Đan.

Loại Tiểu Trúc Cơ Đan này đối với Tô Vũ trước kia mà nói, nó chẳng đáng để ý tới, bởi vì Tiểu Trúc Cơ Đan đối với một người tu tiên thượng thừa chẳng có tác dụng gì cả. Nhưng hiện tại đối với Tô Vũ vừa đột phá Trúc Cơ sơ kỳ lại có tác dụng củng cố rất nhiều.

Tô Vũ dựa theo công thức phối hợp của Trúc Cơ đan, lấy ra từng loại dược liệu trong hiệu thuốc: Thiên Kết Hoa, Mẫu Đơn Đen, Đảng Sâm…

Đúng lúc Tô Vũ đang tính toán liều lượng cho từng loại dược liệu thì bất chợt có hai người từ ngoài cửa bước vào, là một nam một nữ. Người phụ nữ đeo khẩu trang, ánh mắt rất cảnh giác, như sợ bị nhận ra. Người đàn ông cao to vạm vỡ, sắc mặt đằng đằng sát khí.

“Hai vị bốc thuốc hay là xem bệnh?” Tô Vũ ngẩng đầu lên, sau đó tiếp tục làm việc.

“Anh là bác sĩ trong tiệm à?” Người phụ nữ cất giọng lanh lảnh hỏi.

Tô Vũ gật đầu, anh còn chưa kịp trả lời, người đàn ông đã bước tới trước, cực kỳ khinh thường nói: “Đi theo tụi tôi.”

“Hắc Hùng, không được vô lễ. Vị tiểu sư phụ này, tôi có một bệnh nhân, giờ không tiện đi lại, anh có thể đi theo chúng tôi để khám bệnh được không?” Người phụ nữ hơi cúi đầu nhìn Tô Vũ.

Sau đó, người đàn ông tên Hắc Hùng móc từ trong túi ra một xấp tiền, ném trước mặt Tô Vũ và nói: “Đây là tiền đặt cọc, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho chúng tôi thì sẽ có nhiều hơn.”

Ngay khi Hắc Hùng này vừa mới bước vào cửa đã bị Tô Vũ xếp vào loại nguy hiểm, trong mắt lộ ra sát khí, hơn nữa lúc này trên người gã còn thoang thoảng mùi máu tanh.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn bệnh nhân đã bị chấn thương bên ngoài, hơn nữa còn là vết thương rất nghiêm trọng. Nếu bị thương nặng như vậy, gã không lựa chọn đi bệnh viện mà lại tới tìm một người học việc nho nhỏ, e là trong đó có nguyên nhân sâu xa.

Cách giải thích duy nhất là đối phương không thể đến bệnh viện, cũng không thể gọi bác sĩ vì bệnh nhân không thể cho nhiều người biết được.

Nếu Tô Vũ rời đi, e rằng đối phương không có ý định để anh sống sót trở về.

Tô Vũ lắc đầu nói: “Mấy người đi đi, tôi không muốn xen vào chuyện của mấy người.”

“Mày đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Hắc Hùng nắm chặt nắm đấm, nện mạnh xuống bàn một tiếng ầm.

“Ha ha, rượu phạt? Chỉ bằng anh à?” Tô Vũ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hắc Hùng, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, giống như một luồng khí lạnh xuyên qua cơ thể Hắc Hùng.

“Mày có tin tao vặn cổ mày không?” Hắc Hùng cũng không giống Tô Thiếu Uy, không bị ánh mắt của Tô Vũ khống chế, ngược lại còn muốn ra tay đánh người.

“Coi như Thẩm Hân Duyệt tôi cầu xin anh được không?” Lúc này, người phụ nữ đưa tay nắm lấy tay Hắc Hùng, hơi cúi đầu nói.

“Cô chủ, chuyện này…” Hắc Hùng cau mày khó hiểu, gã chưa bao giờ thấy Thẩm Hân Duyệt cúi đầu hành đại lễ với người nào như thế này cả.

“Cho tôi một lý do chính đáng.” Tô Vũ bình tĩnh nói.

“Người bị thương là cha tôi, ông ấy là người thân duy nhất của tôi, tôi không muốn mất ông ấy. Đây có được coi là lý do chính đáng không?” Thẩm Hân Duyệt ngẩng đầu, kiên định nhìn Tô Vũ.

“Trăm điều thiện, lấy hiếu làm đầu. Có thể chấp nhận được lý do này, tôi sẽ đi với mấy người.” Tô Vũ gật đầu, nói xong đi thẳng ra ngoài.

“Anh không mang theo gì hết à?” Thẩm Hân Duyệt ở phía sau bối rối hỏi.

“Nếu cô không muốn cha cô mất máu quá nhiều mà chết thì mau dẫn đường đi.” Tô Vũ vừa nói vừa đóng cửa tiệm lại.

Vừa dứt lời, Thẩm Hân Duyệt vốn đang chăm chú suy nghĩ, lập tức nắm bắt được thông tin mấu chốt trong lời nói của Tô Vũ, “mất máu quá nhiều”.

“Sao anh ta biết được cha mình vì mất máu quá nhiều mà chết? Chẳng lẽ người ngày có năng lực tiên tri à?” Thẩm Hân Duyệt vừa dẫn đường vừa nghĩ thầm trong lòng.

Mà Hắc Hùng ở phía sau nhìn thấy bộ dạng ngạo mạn của Tô Vũ, trong lòng lại nổi lên sát ý: Nhóc con, lát nữa tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị của rượu phạt là gì.