Đội quân của Trần Bình được lệnh đóng quân ở thành An Dương vào mùa thu.
Vừa vào thành, chưa kịp nghỉ ngơi đã có người hỏi, nhà thổ nào ngon nhất?
Có người đáp: “Xuân Mãn Viên.”
Trần Bình bị mấy tên lính già lôi đến đây.
Một đám người ngồi vây quanh bàn gỗ tròn ở góc đại sảnh, gọi vài đĩa đậu phộng, hạt dưa.
Giữa tiếng cười đùa, ánh mắt họ lơ đãng theo đám đông nhìn về phía Lâm Sơ Đường.
Ta uể oải dựa vào thang hoa, nhìn vẻ mặt si mê của mọi người như chuyện cơm bữa.
Bỗng nhiên, ánh mắt ta lóe lên.
Ta nhướng mày, dùng đầu ngón tay còn vương mùi phấn son chỉ về phía Trần Bình – kẻ đang đỏ mặt, lúng túng đến mức muốn chui xuống gầm bàn.
Khóe môi ta cong lên: “Thú vị.”
Người đến đây chỉ có một mục đích là tìm kiếm thú vui.
Hắn thì khác, tránh né như thể đang đối mặt với hổ báo, ngay cả Lâm Sơ Đường cũng không thèm liếc mắt.
Ta nghiêng đầu, cảm thấy hứng thú, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng pha chút tự tin.
Ta nói: “Hắn, ta chọn rồi.”
“Ai thèm để ý đến hắn chứ! Cái tên ngốc này nhìn là biết chẳng thú vị gì, rắc rối lắm!” Hồng Tiêu hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục chọn lựa khách quen tối nay của mình.
Ta cười, dùng khuỷu tay huých Hồng Tiêu, ánh mắt nhìn Trần Bình càng thêm sâu xa.
Không thú vị sao?
Ta lại thấy sẽ rất thú vị đấy.
Đợi đến khi tiếng đàn tan, những cô nương trên thang hoa không thể kiềm chế nữa.
Như hổ đói vồ mồi, đồng loạt lao xuống, từng người một bám chặt lấy khách.
“A Niệm!”
Thấy ta thật sự bước về phía Trần Bình, Hồng Tiêu kéo ta lại.
Nàng ấy nhíu mày ngạc nhiên: “Ngươi thật sự muốn đi sao?”
Ta biết Hồng Tiêu đang lo lắng điều gì –
Từ mười ba năm trước, khi Vũ Đế lên ngôi, để thỏa mãn dục vọng cá nhân, ông ta đã cho xây dựng rầm rộ.
Tăng thuế nặng nề, trưng thu như mưa, khiến dân chúng ngày đêm lầm than.
Còn triều đình không những không can gián, mà còn bắt chước, tham nhũng tràn lan, khiến dân chúng không còn đường sống, gia đình tan nát.
Cuối cùng, những người sống sót cầm vũ khí, tự phát khởi nghĩa.
Nhưng trải qua mưa gió mười ba năm, chúng ta đã chứng kiến quá nhiều đội quân khởi nghĩa đánh vào thành An Dương này.
Cảm giác thỏa mãn khi cướp bóc g.i.ế.c chóc, sự giàu có bất ngờ, đạo lý đảo lộn khiến nhiều người đánh mất nhân tính.
Không ai biết được khoảnh khắc tiếp theo họ sẽ đối xử thế nào với những kỹ nữ yếu ớt không thể tự vệ như bọn ta.
Nếu đối phương tàn bạo, sẽ chẳng ai dám liều mạng để bênh vực ta.
Ta chỉ có thể c.h.ế.t oan uổng.
Nghĩ đến đây, bước chân nhẹ nhàng của ta chậm lại.
Cúi đầu, ta đảo mắt nhìn quanh, do dự không quyết.
Đám đông ồn ào lướt qua khóe mắt ta.
Giữa khoảng đan xen, chồng chéo, hỗn loạn của ánh sáng và bóng tối, khiến ta vốn đã khó quyết định càng thêm bực bội.
Ta không khỏi nhìn về phía trước.
Chỉ một cái nhìn, ta đã chìm đắm trong đó, không thể thoát ra.
Giữa khung cảnh hoan lạc, Trần Bình ngồi trên ghế như một nhà sư nhập định.
Túi tiền đeo bên hông hắn càng thu hút sự chú ý, nó phồng lên, ẩn hiện hình dáng những đồng bạc.
Ta đang do dự bỗng trở nên dứt khoát.
“Thôi kệ!” Ta cười, gạt tay Hồng Tiêu ra.
Ta nhướng mày, vẻ mặt không chút sợ hãi: “Kẻ liều c.h.ế.t no, nhát gan c.h.ế.t đói!”
“Lỡ như.
.
.” Ta ngừng lại, nụ cười càng sâu, nhanh nhẹn lùi lại: “Lỡ như ta gặp phải một tên nhà giàu ngốc nghếch thì sao?”
8
Như mọi tình tiết sáo rỗng thường thấy trong các câu chuyện dân gian –
Chẳng trúng cũng không trật, ta ngã vào lòng Trần Bình.
“Ui chao!”, ta cất giọng the thé, kêu lên một tiếng oai oái.
Ngay lập tức, ta dùng quạt che mặt, chỉ để lộ đôi mắt hạnh nhân đong đầy ý xuân nhìn lên, để vẻ quyến rũ như tơ như sợi quấn quýt lấy hắn.
Ta mở miệng, giả vờ hổ thẹn: “Thật ngại quá, tiện nữ nhất thời mềm chân, không biết quân gia có sao không?”
Đáp lại ta là thân hình cứng đờ của Trần Bình.
Ta ngước đầu lên nhìn hắn, không thể tin được, trong lòng thầm lẩm bẩm.
Thịt đến tận miệng mà không ăn, tên này có bị bệnh không vậy!.