Đi được một lúc hắn đã thấy được khu mua sắm. Không hổ là nơi mua bán sầm uất của Đế quốc, khắp nơi đều có bài bán những loại hàng hóa mà hắn chưa gặp bao giờ.
Hắn quyết định dạo một vòng trước khi đi tới Tử m thương hội.
Trên đường đi hắn mua một số thứ linh tinh khác. Đi một lúc hắn cảm thấy đói bụng nên ghé vào một quán ăn sang trọng. Đã nhiều ngày rồi hắn chưa ăn gì.
“Nhìn kìa! Tiêu đại tiểu thư của Tiêu gia.” Một giọng nói kích động vang lên.
m thanh này làm cho quán ăn đang ồn ào bỗng chốc im bặt.
Một nữ nhân từ cửa đi vào, toàn thân mặc áo váy màu cam, để vòng eo hoàn mỹ của nàng bị buộc chặt, đồng thời cũng hiện rõ bộ ngực cao vót của nàng. Mặt trắng như trứng gà bóc, mắt phượng, đôi mi thanh tú hiển lộ vẻ quyến rũ động lòng người.
Xung quanh cô ta là những thiếu niên tuấn tú mặc áo bào sang trọng, đang cố lấy lòng nàng. Họ nói gì nàng cũng chỉ cười nhẹ đáp lại.
Chỉ là một nụ cười nhưng nó đã làm cho tất cả nam nhân ở đây trở nên say đắm. Trừ Điệp Vũ.
Hắn chỉ hờ hững nhìn qua, sau đó quay mặt đi về phía tên tiểu nhị đang đứng đực ra say mê nhìn Tiêu tiểu thư. Bằng giọng điệu khó chịu hắn nói:
“Ta đang đói, mang đồ ăn ra nhanh lên.”
Giọng nói của hắn như đánh thức mọi người tỉnh dậy từ trong mộng đẹp. Mọi người trừng mắt nhìn hắn.
Kể cả Tiêu tiểu thư cũng nhìn về phía hắn với ánh mắt thích thú.
Cô tiến về phía hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cô nói với hắn:
“Chào công tử. Không biết ta có thể ngồi đây được không?”
Câu nói này như một quả bom dội thẳng vào quán ăn. Những thanh niên tuấn tú bên cạnh Tiêu tiểu thư đang định nói gì đó thì Điệp Vũ đã đáp lại trước:
“Thứ lỗi. Ta thích ngồi một mình!” Hắn đáp.
Thấy hắn từ chối thẳng thừng như vậy làm Tiêu tiểu thư cảm thấy hơi tức giận. Từ trước tới nay chưa có ai dám từ chối thỉnh cầu của nàng. Nhất là nam nhân, họ mong còn không được.
Mặc dù giận nhưng nàng cố vẫn giữ nụ cười trên môi. Vẫn dùng giọng nói nhỏ nhẹ đó, cô hỏi hắn:
“Ngồi một mình hoài như vậy công tử không thấy cô đơn sao?”
Hắn nhìn cô sau đó hỏi lại:
“Bị người khác vây quanh hoài như vậy cô không thấy phiền phức sao?”
Câu nói này làm chọc tức những nam nhân vây quanh Tiêu tiểu thư. Một thanh niên áo bào trắng chỉ vào mặt hắn hét lên:
“Tên khốn kiếp ngươi có biết bọn ta là ai không hả?”
Hắn hờ hững đáp lại:
“Nãy giờ ngươi có giới thiệu đâu mà biết! thiểu năng trí tuệ à?”
Cả đám mặt lúc trắng, lúc xanh. Một tên khác nói:
“Nói cho ngươi biết bọn ta là ….”
“Ngươi không cần nói! Ta cũng không cần biết!” Điệp Vũ cắt lời.
“Tên khốn chịu chết đi!” Tên khác rút kiếm ra định chém cho hắn một nhát nhưng chưa kịp động thủ thì hắn bỗng dừng lại, mặt hắn tái đi, tay cầm kiếm rung rung.
Bởi vì hắn nhìn thấy Điệp Vũ lấy từ trong người ra một cái lệnh bài màu đỏ có khắc chữ [Huyết]- đây là lệnh bài mà Nhược Trúc đã đưa cho hắn.
“Hắn ta là người của Lãnh Huyết công hội!” Một người khác hét lên. Tất cả mọi người trong quán đều lộ vẻ sợ hãi. Bọn họ biết rõ sự hùng mạnh và tàn ác của Lãnh Huyết Công Hội.
Riêng Tiêu tiểu thư nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ. Sau đó cô ta nói với hắn:
“Thì ra công tử là người của Lãnh Huyết Công Hội! Đắc tội rồi!”
Nói xong cô ta bước ra ngoài. Những kẻ khác cũng đi theo cô ta, gương mặt của họ vẫn còn lộ vẻ sợ hãi.
*Quả nhiên ai cũng sợ những kẻ kẻ điên. Đặc biệt là kẻ điên có tổ chức.” -Hắn thầm nghĩ.
Tiểu nhị mặt xanh lè bưng đồ ăn tới chỗ hắn rồi bỏ đi luôn.
Điệp Vũ nhìn đồ ăn trên bàn.
Một miếng thịt bò lớn được trang trí cùng với gia vị màu đỏ giống như sốt cà. Tỏa ra mùi hương thơm ngát kích thích vị giác của mọi người.
Điệp Vũ nhìn miếng thịt màu đỏ trên bàn. Nhớ lại cảnh những cái cổ người bị cắt thành khúc lúc trước.
Hắn đứng dậy tính tiền xong đi ra ngoài luôn không ăn nữa.
Trước mắt Điệp Vũ bây giờ là một khu nhà còn lớn hơn cả hội mạo hiểm giả. Trước cổng có hai chữ [Tử m] được làm bằng Bạch Kim.
Điệp Vũ lấy ra tấm lệnh bài đưa cho tên bảo vệ. Hắn nhìn tấm lệnh bài đó sau đó cung kính cúi người mời Điệp Vũ vào trong.
Hắn đi đến chỗ lão thương buôn, lấy ra một tờ giấy đưa cho lão, hắn nói:
“Ta cần những thứ trong đây các ngươi có không?”
Lão già nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó hỏi:
“Ngươi định xây dựng pháo đài à?”
“Lão không cần quan tâm. Chỉ cần nói cho ta biết có hay không là được!”
“Có! dĩ nhiên là có! Nhưng số lượng này cần phải cần có thời gian mới chuyển tới được vả lại giá cũng không rẻ.” Lão già nói.
“Bao nhiêu?” Hắn hờ hững nói. Hắn từ lâu đã không còn quan tâm tới tiền bạc nữa rồi.
“Tất cả 4000 vàng! phải đặt cọc trước 2000 vàng.”
Hắn ta lấy ra hai đồng bạch kim đưa cho lão. Mắt chẳng thèm nhíu một cái.
Lão già nhìn hai đồng tiền trên tay sau đó nhanh chóng lấy ra một tờ giấy cho hắn ký tên.
“Khoảng mười ngày nữa sẽ có hàng.” Lão già cung kính đáp.
“Ở đây có luyện dược sư nào có thể chế tạo độc dược không.” Hắn hỏi.
“Tử m hội của chúng ta cũng có một hội luyện dược. Nếu công tử không chê, ta có thể dẫn đường.” Lão ta hăng hái mời.
“Được!”
Sau đó hai người rời đi.
Lão già đưa hắn đến một trang viên to lớn, bên trong nồng nặc mùi dược liệu.
Lão ta đi tới chỗ một người đàn ông khác thì thầm gì đó.
Ông ta đi đến chỗ hắn sau đó thân thiện nói:
“Có phải công tử muốn tìm người điều chế độc dược cao cấp?”
“Đúng vậy! các người có không.” Hắn hỏi.
“Độc dược sư vốn rất ít, mặc dù bọn ta cũng có vài người nhưng bọn họ đều được người khác thuê hết rồi nên không thể giúp công tử được. Xin thứ lỗi.” Ông ta đáp
Điệp Vũ thất vọng thở dài, độc dược rất có ích trong kế hoạch tu luyện của hắn.
“Nhưng mà….” Người đàn ông do dự một chút nhưng vẫn nói:
“Bọn ta có một người không chỉ có thể giúp công tử điều chế độc dược mà còn cả đan dược hỗ trợ tu luyện nữa chỉ là … cô ta gia nhập hội luyện dược của bọn ta chỉ để học tập thôi. Vì vậy cô ta không nhận công việc của hội. Cô ta cũng rất hiếm khi ghé qua đây, bây giờ cô ta đã đi nơi khác rồi. khoảng mười ngày nữa cô ta sẽ ghé qua, công tử có thể thử thuyết phục cô ta.”
“Hiểu rồi! đa tạ.” Hắn lấy ra một cây dược liệu sơ cấp có giá khoảng mấy trăm vàng đưa cho ông ta.
Người đàn ông hoan hỉ nhận lấy. Trong lòng thầm nghĩ:
Đại gia a!