Chương 4: Hệ thống tu luyện mất dạy!

“……… nhà! ……..”

“ngươi nói gì? ”

“tôi muốn về nhà! cho tôi về nhà! Nhà tôi còn có mẹ già, con của tôi nhận nuôi chỉ mới vừa tròn 1 tháng tuổi, tôi còn có trách nhiệm đối với cái gia đình của tôi! cho tôi về nhà!” Điệp Vũ hét vào mặt nữ thần nhưng nữ thần không tức giận mà chỉ bộc lộ sự ngạc nhiên của mình.

“ngươi có con nuôi à? Ngạc nhiên thật đấy! với cái ngoại hình như cái xác chết của ngươi thì ta nghĩ trẻ con vừa nhìn thấy đã bị dọa cho chết khiếp rồi. đứa trẻ ngươi nhận nuôi thật can đảm.

-cái con mụ này mỗi khi bình luận về người khác toàn gây ra đòn chí mạng! cái bà thần này không những bạo dâm trong suy nghĩ và hành động mà sự bạo dâm còn được thể hiện trong lời nói luôn, cái này là thiên phú sỉ nhục người khác của thần à! Mặc dù thầm nguyền rủa bà thần trong tâm trí nhưng hắn vẫn phản bác:

“đứa trẻ đó ngoan lắm đấy nhé mỗi lần tôi về nhà thì nó luôn chạy tới, vẫy đuôi mừng tôi về”.

“Vẫy đuôi? ”

“đúng vậy! đứa trẻ mà tôi nhận nuôi là 1 con chó. Vì đã nhận nuôi nó cho nên tôi phải có trách nhiệm chăm lo cho nó đến lúc trưởng thành, bảo vệ nó khỏi lũ trộm chó đang ngày một lớn mạnh ở ngoài kia và cả việc chọn cho nó một người bạn đời nữa.” Vũ nói về trách nhiệm của mình 1 cách đầy cao cả giọng điệu giống như 1 người bố lo lắng cho tương lai của con mình. Nếu mẹ hắn có ở đây thì mẹ hắn chắc chắn sẽ mắng hắn vô sỉ “hồi đó thịt của mẹ con chó mày cũng ăn ngon lành, con chó con từ việc nuôi nhốt đến vệ sinh toàn tao lo, mày suốt ngày trong phòng chơi game, đi ra ngoài con chó thấy mặt của mày còn bị dọa sợ đến mức cong dò, cụp đuôi mà chạy, bây giờ mày ngồi đó chém gió! mày có thấy rằng mày vô sỉ lắm hay không?”

Điệp Vũ tiếp tục nói 1 cách trang nghiêm trang “vì người mẹ già, vì đứa con thơ, ta nguyện ý dùng cả cuộc đời này để chăm sóc cho họ. cho dù việc trở thành tông đồ cao quý, đi sang dị giới ‘du sơn, ngoạn thủy’ leo lên đỉnh núi cao hùng vĩ, ngắm nhìn cánh rừng xanh thơ mộng, kết giao cùng những người bạn tri kỷ, kết duyên cùng giai nhân tuyệt sắc, trở thành cường giả được mọi người sùng bái có hấp dẫn thế nào đi chăng nữa thì ta cũng không quan tâm. Vậy nên hỡi nữ thần xinh đẹp và nhân từ xin người hãy mang ta trở về. ” Hắn ta tiếng lên 1 bước dùng tay phải đặt lên tim mình nói với giọng đầy thành khẩn.

Trình độ chém gió quá kinh! Từ một câu chuyên không đâu hắn đã khéo léo lái thành câu chuyện về 1 người cha trẻ tuổi hi sinh cơ hội tìm đến hạnh phúc để ở bên chăm sóc mẹ già và nuôi nấng con thơ. Lời cầu xin thiết tha, sâu lắng, tuy cầu xin nhưng không làm mất đi cốt cách nam nhi ngược lại còn làm cho người khác cảm thấy tầm vóc của hắn trở nên cao lớn, đáng kính. nếu như lời thỉnh cầu này là lời nói của 1 tông đồ bình thường với 1 vị thần bình thường thì nó đã trở thành đoạn trích kinh điển trong những câu chuyện thần thoại rồi!……… nhưng tiếc là trong 2 người éo có ai bình thường!

Lần này đến lượt nữ thần đơ mặt, là nữ thần đã sống qua tỷ tỷ năm nhưng nàng vẫn chưa thấy ai vô sỉ như tên trước mặt này! Nàng bắt đầu thay đổi cách nhìn về hắn. –mình đã lầm khi đánh giá hắn là 1 con người tầm thường. Hắn ta là 1 kẻ mang thân xác bình thường với đầu óc bất bình thường.

đôi mắt màu thạch anh của cô sáng lên giống như 1 đứa trẻ khi tìm được 1 món đồ chơi mới

“ta quyết định rồi mặc dù việc nhìn ngươi giãy dụa trong tuyệt vọng rất đáng mong chờ nhưng ngươi sẽ chết rất nhanh thôi, vì vậy thật lãng phí khi 1 người thú vị nhưng ngươi chỉ mua vui cho ta bao nhiêu đó! ”

Nghe thấy thế đôi mắt của Điệp Vũ sáng lên, khuôn mặt căng thẳng trở nên nhẹ nhõm khi định nói lời cảm ơn thì anh lại phải nuốt ngược lại những lời định nói vào trong miệng.

“Thay vì nhìn ngươi chết 1 cách nhanh chóng thì ta muốn nhìn ngươi chết 1 cách từ từ. ta sẽ ban cho ngươi 1 ít sức mạnh đủ để ngươi vùng vẫy trong đám cường giả. Nhưng chỉ 1 ít đủ sống thôi nên đừng trông mong nhiều quá” nữ thần lạnh lùng bắt đầu trở nên hưng phấn khi nói về kế hoạch của mình. Còn Diệp Vũ đứng nghe trong tuyệt vọng.

Kế hoạch của nữ thần rất tỉ mỉ. cô sẽ cho hắn ta thể chất của 1 tu luyện giả bình thường rồi sau đó thả hắn vào thế giới tu chân cho hắn tự bơi. Để đề phòng việc hắn sẽ trốn ở 1 chỗ nào đó rồi sống tới khi chết già thì nữ thần đã cài vào hắn một lời nguyền sau một khoảng thời gian quy định nếu hắn không tấn cấp thì hắn sẽ chết, điều này có nghĩa là nếu muốn sống sót thì phải liên tục trở nên mạnh hơn. So với lũ tu chân giả khát máu thì cái lời nguyền này còn khốn nạn hơn, nếu đối mặt với cường giả thì có thể chạy trốn hay đầu hàng còn cái lời nguyền này có chạy cũng không thoát, đầu hàng thì lại càng không.

Bà ta còn ‘hào phóng’ tặng thêm Điệp Vũ ‘chân nguyên nhãn’. Nó có khả năng giúp cho người sở hữu nhìn thấy bản chất của vạn vật, nghe thì có vẻ bá nhưng nó chỉ có tác dụng phẩm định vật phẩm mà thôi. Nữ thần dĩ nhiên không tặng nó để hắn trở thành thương nhân rồi! ngoài việc thẩm định ra nó còn có thể quan sát những biến đổi của cơ thể mình điều đó giúp hắn biết được thời gian phát tán lời nguyền. Vâng! 1 công năng quan trọng bổ sung cho lời nguyền!

Bà ta còn cẩn thận đề phòng việc hắn ‘chẳng may’ trở nên giàu có nhờ chân nguyên nhãn, sau đó thăng cấp nhờ vào việc ăn đan dược. bà ta giới hạn cơ thể của hắn chỉ có thể hấp thụ 1% linh lực từ đan dược nhưng bù lại hắn sẽ nhận được 1 phần nhỏ linh lực từ linh hồn của những kẻ mà hắn đã giết. và điều đó buộc hắn phải chiến đấu và chém giết liên tục cho dù người ta chẳng làm gì mình thì mình cũng phải kiếm chuyện để chém chết người ta. – tại sao lại có con thần thất đức như thế này! Có còn thiên lý nữa hay khôngggggggg!

Nói chung bà ta đã cho hắn 1 cái hệ thống tu luyện tại dị giới với nguyên tắc ‘3 không’: Không đan dược, không nhàn nhã và không thể trở thành cường giả ……….. – đậu má cái hệ thống mất dạy mặc dù không tiếp xúc nhiều với người khác nhưng hắn bình thường vẫn là 1 con người lịch sự rất ít khi chửi thề nhưng từ khi nghe xong cái hệ thống khốn nạn này thì hắn thực sự muốn nổi khùng. Đang định lên tiếng thì ánh sáng lóe lên đưa hắn trở lại đại sảnh mà hắn gặp ‘thằng giữ cổng’ lúc trước.