“Ngươi tỉnh rồi à!” một giọng nữ thốt lên, trước mặt hắn là một tiểu cô nương.
Điệp Vũ nhìn sang, khi hắn vừa định mở miệng thì tiểu cô nương đó đã tranh nói trước.
“Đợi một chút, để ta đi gọi nhị tiểu thư”. Sau đó cô ta chạy ra ngoài.
Điệp Vũ ngồi đó nhìn tiểu cô nương rời đi. “Nữ nhân lanh lợi quá cũng không tốt.”
Hắn nhìn xung quanh rồi nhìn về thân ảnh mình đang được phản chiếu trong gương.
Bộ quần áo trước kia của hắn đã được thay bằng chiếc áo ‘cổ trang’. Trên đầu hắn được băng bó bằng một miếng lụa trắng. Có vẻ do ngủ mê quá lâu nên ánh mắt của hắn đã không còn vết thâm do thức đêm nữa, điều này làm cho gương mặt của hắn trở nên anh tuấn hơn. Mặc dù ánh mắt hắn vẫn còn lộ vẻ mệt mỏi nhưng điều đó làm cho khuôn mặt hắn có sức hấp dẫn kỳ lạ.”
Hắn đứng dậy, uốn éo các khớp cơ trên thân thể, do bơi lội quá lâu và việc chiến đấu với tên Dã Nhân nên bây giờ cơ thể hắn cực kỳ đau nhức.
Hắn lại lần nữa nhìn vào gương, lần này hắn phát động Chân Nguyên Nhãn.
Nhờ Chân Nguyên Nhãn nên hắn có thể thấy được xương cốt, kinh mạch, kể cả lục phủ ngũ tạng một cách rõ ràng. Ở trong trái tim hắn có một ấn ký hình ngôi sao lục giác màu đen. Từ ngôi sao đó, một luồn hắc khí mang theo sự u ám của cái chết đang lan ra một cách từ từ. Lời nguyền sắp bộc phát, theo tốc độ này thì trong vòng ba ngày nữa nếu không trở thành tu chân giả hắn sẽ chết.
Tại nơi đan điền luồng linh khí của tên Ngưu Đầu Dã Nhân mà hắn giết đang tập trung ở đó. Nhưng do chưa trở thành tu chân giả cho nên hắn vẫn chưa sử dụng được.
“Thời gian không còn nhiều, mình phải nhanh chóng tìm cách tu luyện thôi.” Hắn tự nhủ.
‘Rầm’
Cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo. Trước mặt hắn là một mỹ thiếu nữ đang dùng ánh mắt mừng rỡ nhìn hắn. Đó là nhị tiểu thư của Lam gia, Lam Nhu.
Điệp Vũ nhìn về phía cô, hôm nay cô ta mặc một chiếc áo bào sang trọng màu lam, phần thân áo bó sát cơ thể làm lộ ra đường cong quyến rũ. Nhìn vào dáng hình xinh đẹp của cô hắn buộc miệng thốt lên:
“Mới độn ngực à?”
‘Vèo’ một thanh phi dao bay lướt qua mặt Vũ.
Lam Nhu vừa thẹn vừa giận, cô chạy tới nắm lấy cổ áo của hắn lắc qua, lắc lại. Cô hét vào mặt hắn:
“Ngươi! cái tên hỗn đản chết tiệt! không cho phép ngươi bình phẩm về ngực ta!”
Bị lắc mạnh khiến hắn cảm thấy chóng mặt. hắn bèn an ủi:
“Thật ra ngực nhỏ cũng đẹp mà! nó vừa thon gọn, vừa dễ nhìn, khi may quần áo cũng ít tốn vải hơn”
Nghe Vũ nói vậy cô mới ngừng tay lại. Khuôn mặt cô đỏ lên e thẹn như một thiếu nữ đáng yêu.
“Thật không?”
Cô nhẹ giọng hỏi Điệp Vũ, gương mặt lộ vẻ háo hức.
“Ừ, thật mà.”
Nghe vậy gương mặt cô trở nên rạng rỡ như đứa trẻ được cho kẹo.
“Những gì ta nói điều là lời thật lòng… mà những nữ nhân có bộ ngực như cô nói. Riêng ta thì ta chẳng thấy ngực nhỏ quyến rũ ở chỗ nào. Ngực bự là nhất!”
Không hiểu sao khi nhìn vào khuôn mặt như đứa trẻ của cô thì hắn lại muốn chọc ghẹo.
Một lưỡi dao sắc bén kề vào cổ hắn. Lam Nhu nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận: “ta có nên cắt cái miệng thối tha này không?”
Lúc Vũ định xin ta thì từ cửa phòng phát ra một giọng nói nghiêm khắc: “Là nữ nhi của Lam gia sao lại có thể hành xử thô lỗ như vậy, còn không mau xin lỗi khách.”
Giọng nói phát ra từ một mỹ phụ có tám phần giống Lam Nhu. Khi nhìn nghe thấy giọng nói đó cơ thể cô cứng lại, cô nhìn về phía người mỹ phụ, sau đó bằng một giọng nói nhẹ nhàng cô nói:
“Vâng mẫu thân! con biết lỗi rồi!”.
Cô cất con dao đi, sau đó bằng giọng nói không cam lòng cô nói với Vũ: “xin lỗi.”
Điệp Vũ lúc này đang đánh giá người mỹ phụ trước mắt. Mặc dù đã có tuổi nhưng bà ta vẫn giữ được nhan sắc của mình. Thân hình cũng rất đẹp, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm. khuôn mặt xinh đẹp không có lấy một vết nhăn nếu không nhìn kỹ thì người ta cứ tưởng là bà ta chỉ mới có 25, 26 tuổi.
Sau khi đánh giá xong người mỹ phụ thì hắn lại nhìn sang khuôn mặt của Lam Nhu. Hắn nói với cô:
“Cô có ngoại hình xinh đẹp giống mẹ mình.”
Sau đó hắn đảo mắt về phía ngực của cô.
“Tiếc là không giống nhau hoàn toàn.”
“Tên dâm tặc khốn khiếp! ta phải cắt cái lưỡi thối của ngươi!” Lục Nhu lại móc con dao của mình ra. Lần này Lam nhị tiểu thư tức giận thật rồi!
“Đủ rồi, nhìn con kìa! như vậy còn ra thể thống gì!” Lam Phu Nhân nói.
“Nhưng mẫu thân hắn ta …”
“Ta thấy hắn cũng là người thành thật nên tha cho hắn đi.”
“Thành…thành thật? tên này hỗn đản này thành thật ở chỗ nào?” Lam Nhu muốn ngất.
“Lúc nãy chẳng phải hắn nói là ta xinh đẹp sao? như vậy không phải thành thật thì là gì!” Lam phu nhân vui vẻ nói, ánh mắt nhìn Điệp Vũ thể hiện sự hài lòng.
Lần này không chỉ Lam Nhu mà cả Điệp Vũ cũng muốn ngất.
Người mỹ phụ này cũng thích sống ảo quá đi!
“Ta nghe nói ngươi không chỉ tìm được Lục Tảo mà còn giết tên Ngưu Đầu Dã Nhân cứu con gái ta. Món nợ này Lam gia ta nhất định sẽ báo đáp.” Lam phu nhân lấy lại dáng vẻ nghiêm trang của mình sau đó cô nói.
“Tên Dã Nhân đó vốn bị thương từ trước, sau khi chiến đấu cùng Lam Nhu cô nương nên đã kiệt sức, ta chỉ đánh lén cú cuối thôi. Vị trí của Lục Tảo của là do Lam Nhu cô nương tìm được, ta lặn xuống hái lên để trả ơn thức ăn và nước uống thôi.” Điệp Vũ khiêm tốn trả lời.
Lam Nhu nghe vậy đang định nói gì đó thì một tiếng cười vang lên kèm theo một giọng nói già nua:
“Hahaha tiểu tử không tệ.”
Một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, đó là một ông lão tuổi khoảng 60, cặp mắt sắc bén như lưỡi dao đang đánh giá Điệp Vũ.
Nhìn thấy thân ảnh đó Lam Nhu reo lên vui sướng:
“Gia gia! người khỏe rồi à. Lam nhi lo cho người chết đi được!”
Người đàn ông đó là gia chủ của Lam Gia, Lam Phương.
Lam Phương nhìn về phía Lam Nhu bằng ánh mắt yêu thương.
“Nha đầu, ai kêu ngươi đi tìm vào đi tìm Lục Tảo làm gì? ngươi có biết Lam gia trên dưới đau đầu vì ngươi không!”
“Gia gia con biết sai rồi.” Lam Nhu ngoan ngoãn nhận lỗi so với dáng vẻ hung dữ lúc nãy thì cách nhau một trời một vực.
Lam Phương tiến tới, nhẹ nhàng xoa đầu Lam Nhu, sau đó ôn nhu nói:
“Lần này nhờ có ngươi nếu không có lẽ ta đã không qua khỏi rồi, nhưng nhớ lần sau đừng tự ý bỏ đi như vậy nữa.”
Sau đó Lam Phương nhìn sang Điệp Vũ, ông nói:
“Chuyện của ngươi ta đã nghe tiểu nha đầu kể lại rồi. Lam gia nhất định sẽ trả công xứng đáng cho ngươi.”
Đang định mở miệng thì ‘ọc ọc’ bụng hắn reo lên.
“Hihi ngươi đúng là thảm hại mà!” tìm thấy cơ hội trả thù, Lam Nhu liền nhảy vào chọc ghẹo ngay. Cô nói tiếp:
“Ngươi đã bất tỉnh ba ngày rồi, mặc dù ta có cho ngươi dùng dược phẩm trị thương nhưng kỳ lạ là nó chẳng có tí tác dụng nào với ngươi cả nên đành phải cho ngươi tự bình phục.”
Hệ thống kháng đan dược không chỉ kháng đan dược hỗ trợ tu luyện mà còn kháng cả đan dược trị thương à? Hệ thống này đúng là muốn giết người mà! hắn thầm nguyền rủa.
“Cũng đến giờ cơm rồi mọi người cùng ăn thôi!” thấy Điệp Vũ lộ vẻ khó xử nên Lam phu nhân liền giải vây.
“Đúng! ta cũng đói rồi, ăn cơm thôi.” Lục Nhu vỗ một cái thật mạnh vào vai hắn sau đó kéo tay hắn chạy ra ngoài.”
Nhìn thân ảnh của Lam Nhu đang tung tăng chạy nhảy hắn thầm nghĩ:
Mông to thật
…………………………………………
Truyện đầu tay mong mọi người comment góp ý để mình cải thiện.