Chương 18: C18: Kiếm thần đời đầu

Lý phủ.

Có nửa ngày rảnh rồi, Lý Tử Dạ chỉ năm bên hồ. nửa ngày, không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay.

Buổi trưa, Tân A Na bước ra khỏi phòng, thay quần áo, vẫn là siêu phàm thoát tục, phong hoa tuyệt đại như thường ngày.

Ði luyện kiếm đi.” Tân A Na đi tới bên hồ, thản nhiên nói.

“Được rồi” Lý Tử Dạ ngöi thẳng dậy, sau đó căm kiếm đi sang một bên luyện kiếm.

“Tân A Na, bội phục!” Trương Lạp Tháp nghiêm tức nói.

“Là do tâm tính của hắn đủ kiên định. Nếu là người khác, ta không thể đảm bảo sẽ thành công.” Tần A Na bình tĩnh nói.

“Thẳng nhóc đó tuy không tệ nhưng nếu không có. ngươi ra tay, cả đời này nó cũng không thể đả thông. một kinh mạch”

Tương Lạp Tháp trả lời: “Bây giờ, mặc dù thiên phú tu luyện của hẳn vẫn kém nhất trong số các võ giả, nhưng ít nhất hẳn có thể bắt đầu tu luyện.”

Tám mạch thông một thì có thể thử mở ra thần tàng trong cơ thể. Nếu thành công thì coi như chính thức dấn thân vào con đường võ đạo.

Đương nhiên, chỉ cần mở ra một kinh mạch, tốc. độ tu luyện của thẳng nhóc này nhất định rất chậm, thậm chí chậm đến mức khiến người ta giận sôi máu.

Cũng may Lý phủ có rất nhiều bạc, cho dù thiên phú võ đạo của thẳng nhóc này kém một chút cũng có thể bù đắp bãng vô số đại dược linh đan.

“Còn có một vấn đề nữa” Trương Lạp Tháp nhìn chàng trai trẻ cách đó không xa, tò mò hỏi: Ngươi định cho hản tu luyện công pháp gì?”

“Có một bộ công pháp ta muốn để hắn thử xem.” Tân A Na nhìn chằm chằm vào hö nước trước mặt, nói: “Phi Tiên Quyết””

Nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên.

Trương Lạp Tháp nghe vậy thì thần sắc chấn động, nói: Kiếm pháp của vị kiếm thần đời đầu khi Đại Thương lập triều vào ngàn năm trước, ngươi thực sự muốn cho thẳng nhóc này học sao? Kiếp pháp này gần như không khác gì phương pháp tu luyện bên ngoài cực kỳ khó luyện. Trong hằng nghìn năm qua, ngoại trừ kiếm thần đời đầu kia thì không ai có thể tu luyện được.”

“Chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi” Tân A Na bình tĩnh nói: “Hẳn chỉ có ba năm, ngươi cảm thấy hẳn có thể luyện công pháp gì để đuổi kịp Hỏa Lân Nhi?”

Trương Lạp Tháp nghe rồi im lặng.

Ba năm quá ngắn ngủi, Hỏa Lân Nhi là một trong tứ đại thiên kiêu trong thiên hạ, thiên phú võ đạo cực kỳ đáng sợ. Thẳng nhóc này lại chỉ thông một mạch, bất kể tu luyện công pháp gì cũng không thể đuổi kịp Hỏa Lân Nhi.

Đây là hiện thực, tuy tàn khốc nhưng không ai có thể thay đổi được.

“Nếu tu vi không theo kịp, chỉ có thể bắt tay vào. chiêu thức.”

Tãn A Na nghiêm mặt nói: “Phi Tiên Quyết tập rung vào chiêu thức hơn là tu vị, hẳn có thể tự nghĩ ra Thái Cực đã cho thấy hẳn có thiên phú học kiếm. Có lẽ, sau khi đẩy kiếm chiêu đến cực điểm, hẳn có thể giống như vị tiền bối kiếm thần ngàn năm trước, tạo ra con đường võ đạo của chính mình”

“Khó lắm” Trương Lạp Tháp khẽ thở dài: “Trong ngàn năm qua, có bao nhiêu người thực sự tạo ra được. con đường võ đạo của riêng mình? Ngay cả ngươi và ta cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi xiẽng xích của các bậc hiền triết. Con đường võ đạo của thắng nhóc này từ lúc bắt đầu đã đầy gian nan, trong tương lai sẽ phải đối mặt với ngày càng nhiều khốn cảnh hơn nữa, thực sự không thể tưởng tượng được hắn có thể kiên trì được bao lâu.”

“Kiếm Sĩ” Tân A Na nói.

“Sao, có chuyện gì?” Trương Lạp Tháp hỏi.

“Ngươi có một thân võ học kinh thế nhưng lại không có truyền nhân, không thấy tiếc nuối sao?” Tân A Na bình tĩnh nói.

“A.” Trương Lạp Tháp cười nhạt nói: “Có rượu, có kiếm là đủ vui rồi. Tăn A Na, có chuyện gì cứ nói thắng, không cần phải vòng vo.”

“Ta và ngươi liên thủ dạy Phi Tiên Quyết cho hẳn, chỉ dựa vào một mình ta thì không cách nào hoàn toàn tái hiện lại chiêu thức của kiếm thần được” Tần A Na đề nghị.

“Không ngờ Mai Hoa Kiếm Tiên như ngươi còn có lúc nhờ vả người khác.” Trương Lạp Tháp nhấp một ngụm rượu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tại sao ta phải giúp ngươi, hay nói đúng hơn là giúp thắng nhóc đó.

“Đều là kiếm tu, chẳng lẽ ngươi không muốn xem liệu trên đời này có ai có thể tái tạo lại phong thái của kiếm thần đời đầu, thậm chí vượt qua vị kiếm thần đó hay sao?” Tân A Na nghiêm túc nói.

“Ha, dã tâm của ngươi lớn thật. Thành thật mà nói ta không đánh giá cao hẳn cho lắm, nhưng…”

Trương Lạp Tháp nói rồi chợt thay đổi giọng điệu, hơi cong môi: “Ta rất hứng thú với đề xuất của ngươi. Ta và ngươi sẽ cùng nhau dạy dỗ hắn, hỗ trợ bằng tài lực vô tận của Lý phủ cộng với Phi Tiên Quyết của kiếm thần đời đầu. Cho dù là con heo cũng nên thông suốt mở mang đầu óc.”

Nói xong, Trương Lạp Tháp một hơi uống hết rượu rong bình, trong lòng hiếm có cảm giác thôi thúc muốn nếm thử.

Nói thật, sống lâu như vậy, đã gặp đủ loại thiên tài, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một phế vật tám mạch đều không thông như Lý Tử Dạ.

Loại khiêu chiến này khiến lão rất phấn khích. Lão liên thủ với Tân A Na, không hề nghỉ ngờ, đây hẳn là đội hình xa xỉ nhất thế gian này rồi.

Hai vị kiếm tiên, công pháp mạnh nhất thiên hạ, lại được hỗ trợ bởi vô số linh đan và đại dược, lão không tin không thể chống lại thiên mệnh chó má này.

Ở một bên, Tân A Na nghe lời nói của Kiếm Si, rong đôi mắt xinh đẹp cũng loé lên vẻ hứng thú.

Với tu vi cao như của nàng và Kiếm Si, quả thực có rất ít chuyện có thể khiến bọn họ cảm nhận được tính khiêu chiến. Nhưng dạy dỗ tên phế vật Lý Tử Dạ thực sự là khiêu chiến lớn nhất trên đời.

Nghĩ đến đây, Tân A Na nhìn về phía con heo cách đó không xa, nói: “Lý Tử Dạ, lại đây!”

“Tới đây” Nghe vậy.” Lý Tử Dạ tung tăng tung tẩy đi tới.

Trương Lạp Tháp và Tân A Na nhìn chẩm chẵm vào con heo đang đi tới trước mặt, rồi đưa mắt nhìn nhau, gật đầu. Kế từ hôm nay, bọn họ sẽ hợp lực để chống lại cái gọi là thiên mệnh này.

“Lý Tử Dạ.” Sau khi hai người thu hồi ánh mắt, Tần A Na bình tĩnh noí: “Ngươi từng nghe nói đến Phi Tiên Quyết chưa?”

“Nghe rồi.” Lý Tử Dạ gật đầu thật mạnh, nói: “Công pháp tu luyện đầu tiên trên thế gian, có người nói nó rất khó tu luyện, ngoại trừ vị kiếm thần đời đầu khi Đại Thương lập triều thì không ai có thể luyện thành.”

“Ngươi có biết tại sao không?” Tân A Na tiếp tục hỏi.